Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 392: Vây xem

Kim Phi Dao kéo tiểu phu nhân sang nhà cách vách, ép buộc khá lâu mới trở
về. Nhìn vẻ mặt hớn hở của nàng, Niệm Khê tò mò hỏi: “Bọn họ thật sự ăn
thịt?”

“Ăn!” Kim Phi Dao gật đầu, “Ta nấu một nồi canh thịt, ánh
mắt của đám lão thần sáng lên, bọn họ cũng đã từng ăn thịt hồi ở Trọng
Thổ Linh giới ba ngàn năm trước. Đều là một đám gia hỏa sắp chết già,
còn kiêng cữ gì nữa, nhưng vương thượng Địa tộc lại không chịu ăn cho
nên bọn họ không dám động thủ. Ta liền bóp cổ bọn họ, nhét vào miệng mỗi người một miếng thịt to.”

“Có phải là do nóng quá không?” Niệm Khê hỏi.

“A?” Kim Phi Dao bừng tỉnh đại ngộ, “Bảo sao bọn họ sống chết giãy dụa, ta
quên thổi nguội, nhưng canh thịt để nguội thì ăn không ngon, ta lại
không sợ nóng.”

“Hy vọng bọn họ sau khi có thịt ăn sẽ không đến quấn quít chúng ta mà đòi vay Long Ngâm đan nữa.” Niệm Khê cười cười nói.

Kim Phi Dao thật tự tin nói: “Yên tâm đi, bọn họ là chuột, không ăn thịt thì ăn cái gì?”

Nàng đoán rất đúng, vài ngày sau tiểu phu nhân lại tới, tuy nhiên là tới vay thịt. Thịt động vật biển thì Kim Phi Dao có rất nhiều, đúng lúc lo lắng không có chỗ nào ném, liền ném cho nàng. Tiểu phu nhân mang túi càn
khôn đến đựng, còn hỏi phải chế biến thế nào cho ngon. Kim Phi Dao
thường ngày vẫn lén ăn thịt, liền hào phóng nói cho nàng các cách nấu và nướng, tiểu phu nhân cầm thực đơn cao hứng đi về.

“Không phải
ngươi muốn để bọn họ giúp ngươi ăn thịt lão yêu long đó chứ? Thứ đó cứng như vậy, ta nhìn ngươi ăn mà cũng thấy buốt cả răng.” Hoa Uyển Ti
khoanh tay ngồi một bên, tò mò hỏi.

Mấy hôm trước là mùng một,
Kim Phi Dao lại đi cắt trộm một miếng thịt yêu long về, chỉ là một miếng mỏng, bé bằng bàn tay nhưng nàng cắn nửa ngày cũng không đứt, đành phải nuốt cả miếng. Mà miếng thịt kia cứng như lưỡi dao làm nàng nghẹn trừng mắt, nàng quyết định sau này phải cắn mềm rồi mới nuốt.

Kim Phi
Dao nhìn nàng một cái, vẻ mặt khinh bỉ: “Ngươi nghĩ cái gì vậy, thịt yêu long là vật đại bổ, làm sao có thể cho chuột ăn. Thịt yêu long này ăn
vào bụng là ta cảm thấy thân thể ấm dào dạt, ngay cả tinh thần cũng
thanh minh.”

“Ngươi lừa ai vậy, còn ấm dào dạt, lúc trước không
biết là ai vỗ ngực vỗ lưng nửa ngày, lại uống thêm mấy thùng nước mới
nuốt trôi.” Hoa Uyển Ti buồn cười nói.

“Ai cần ngươi lo!” Kim Phi Dao lườm nàng một cái, tức giận nói.

Kim Phi Dao ngồi dưới đất đếm thánh đan, vết thương trên ngực đã khỏi hẳn,
nàng định bắt đầu dùng thánh đan tu luyện, mục tiêu trước mắt là tiến
giai Nguyên Anh hậu kỳ. Hoa Uyển Ti cũng ngồi bên cạnh, nhìn chằm chằm
vào đám thánh đan sáng long lanh dưới đất hổi lâu mới đột nhiên mở miệng hỏi: “Vậy, vì sao không chịu nói ta là con rối? Chỉ cần chứng thực ta
là con rối thì sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay.”

“Cũng đâu có
toi mạng, cách vách vẫn là đám Địa tộc như trước, hoàn cảnh đâu có gì
biến hóa, ngươi làm gì phải rối rắm như vậy?” Kim Phi Dao không ngẩng
đầu, đáp.

“Ta muốn biết.” giọng điệu Hoa Uyển Ti phi thường kiên định, không biết không thôi.

Kim Phi Dao đành phải ngẩng đầu, như không có việc gì nói: “Niệm Khê là ta
nuôi từ nhỏ, chết cũng chết trước mặt ta, ta không thể coi nàng là con

rối. Mà ngươi cũng chết trước mặt ta, đó coi như là duyên phận, ai bảo
các ngươi cá tính như vậy, muốn coi ngươi là con rối cũng không được. Ta giải thích xong rồi, ngươi vừa lòng chưa?”

Hoa Uyển Ti trầm mặc một lát, đột nhiên cười nói: “Ta là bị ngươi giết chết.”

“Đừng có nói quá, là ngươi cầu ta giết, còn khóc cho nước mắt nước mũi đầm
đìa, ta chỉ là giúp người làm niềm vui thôi.” Kim Phi Dao trừng mắt lên
mắng nàng.

“Ha ha ha, dù sao cũng là ngươi tự tay giết.” Hoa Uyển Ti đứng dậy cười rồi quay đi làm Kim Phi Dao tức giận hừ vài tiếng.
Nhưng còn chưa đi được bao lâu nàng đã lại quay lại, ngồi xuống đối diện Kim Phi Dao.

“Sao vậy, sao lại trở lại rồi?” Kim Phi Dao ngẩng
đầu, tức giận hỏi, lúc này mới phát hiện ra là Niệm Khê, vì thế giọng
điệu liền mềm xuống: “Sao lại đổi ngươi ra vậy, ngươi cũng muốn làm gì
sao?”

Niệm Khê khẽ cười, có chút ngượng ngùng nói: “Hoa Uyển Ti bảo ta tới nói với ngươi một tiếng, cám ơn.”

Kim Phi Dao ngạc nhiên nhìn nàng, “Cám ơn cái gì? Đám các ngươi phát điên
gì vậy, nếu ngươi không có việc gì thì giúp ta thêu một bức Bách Thú cầu đi.”

“Ta không thêu, ngươi dụ Hoa phu nhân thêu Vạn Điểu cầu kia đã đành, còn định lừa ta đi thêu Bách Thú cầu. Nếu ta đồng ý thì chắc
chắn ngươi sẽ mang tập sách có vạn con yêu thú tới cho mà xem, ta không
làm.” Niệm Khê hé miệng cười nói.

“Vạn Điểu cầu gì chứ, mới có
hơn chín ngàn con, cùng lắm cũng chỉ xem như Thiên Điểu cầu thôi. Không
ngờ ngươi lại thông minh như vậy, thật đáng ghét.” Kim Phi Dao bất mãn
bẹt miệng.

“Ta đã sớm không phải là ngốc tử rồi.” Niệm Khê đáp một tiếng rồi đứng dậy, phiêu nhiên rời đi.

Kim Phi Dao nghiêng đầu nhìn nàng, lẩm bẩm: “Mấy người này càng ngày càng
khó lừa, may mà còn có Hoa phu nhân, nếu nàng cũng biến thành thông minh thì ta còn biết bắt nạt ai đây.”

Cẩn thận đếm, số lượng thánh
đan không ít nhưng những thứ khác lại không có gì. Ngày mùng một Thủy
Quân vương đã phái người đến thu nợ, Kim Phi Dao nhanh nhẹn giao nộp
nhưng Địa tộc bên cạnh thì nam cầu nữ khóc, tràng cảnh thê thảm vô cùng, tuy nhiên cuối cùng vẫn bị người của Thủy Quân vương đoạt đi chút tài
sản cuối cùng, thiếu nợ thì phải trả tiền thôi.

“Thủy Quân vương
thực đáng giận, lại theo thực lực để thu nợ, số ta nộp lên lại gấp mười
lần đám gia hỏa Địa tộc kia. Còn tưởng rằng có thể mấy tháng không cần
đi ra ngoài, hiện tại chỉ sợ phải tìm thời gian thích hợp để đi tiếp
thôi.” Kim Phi Dao tức giận bất bình lải nhải, chuẩn bị hôm sau sẽ đưa
Mập Mạp và Hoa Uyển Ti ra ngoài, dùng Thôi Tình phấn kiếm mấy trăm con
yêu thú tới giết. Lúc này là để trả nợ thì bớt việc hơn, không cần xử lý gì cả, cứ thế ném cho Thủy Quân vương, chỉ giữ lại mấy con cho Lá Cây
bán kiếm ít tiền.

Hôm sau các nàng ra cửa từ sáng sớm, vậy mà vẫn gặp người Địa tộc, tất cả già trẻ lớn bé đều bỏ đi hoa phục thường
ngày, thay vào đó là áo vải bình thường.

Hỏi ra mới biết, vì Thủy Quân vương quá mức nghiêm khắc, bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng ra ngoài
kiếm Long Ngâm đan. Mấy lão thần tử sắp chết mang theo đám vương tử,
công chúa mới Trúc Cơ kỳ chuẩn bị đi nhặt vỏ sò, còn vương thượng thì

dẫn đám thê thiếp và con cái Kết Đan kỳ đi giết con mồi. Bọn họ không
tìm được địa bàn tốt nên định tới rừng rong biển độc để tìm kiếm động
vật biển.

“Tốt lắm, tay làm hàm nhai là tốt, các ngươi cũng nên
có chút việc mà làm.” Kim Phi Dao gật đầu, sau đó quét ánh mắt một lượt
qua đám Địa tộc, cảm thán: “Sinh nhiều quả nhiên có lợi, đông người làm
việc a.”

Mặt vương thượng Địa tộc cứng đờ, vội vàng cáo từ nàng, nhanh chóng dẫn mọi người đi thẳng.

Kim Phi Dao khó hiểu nói: “Thật là, chạy nhanh như vậy làm gì!”

Hoa Uyển Ti đứng một bên nhàn nhạt nói: “Là sợ ngươi lại nói ra câu gì nữa
đó, hơn nữa ngươi cũng không có khả năng cho bọn họ mượn địa bàn, không
chạy nhanh chút thì đi theo ngươi làm gì.”

“Bản thân ta cũng
không có địa bàn, hơn nữa bọn họ thân là vương thất, hẳn là phải có tự
tôn, kể cả một nghèo hai trắng cũng phải nỗ lực làm cho dân giàu nước
mạnh chứ không phải không có lý tưởng như vậy.” Kim Phi Dao cười nói.

Sau đó, các nàng lại giở trò cũ, tìm một khu vực không có người, bày Thập
Nhị Yêu Linh trận, lấy một túi Thôi Tình phấn ra bắt đầu làm việc.

Hai người nghĩ đơn giản, nếu lại có yêu tộc nào chạy tới thì phải đá bọn họ ra trước, không cho bọn họ lại gần người. Các yêu tộc khác thì còn tốt, không có nhiều tên đầu đất như Thiết Tử, nhưng Hải yêu tộc thì phiền
toái, bọn họ hô hấp ngay trong nước biển, khả năng bị trúng Thôi Tình
phấn trong lúc hô hấp là rất cao.

Quả nhiên, lần này vừa mới dùng Thôi Tình phấn, còn chưa thấy con động vật biển nào tới thì đã có hai
gã Hải yêu tộc Kết Đan kỳ trúng chiêu. Tuy nhiên, vì đã sớm có chuẩn bị, bọn họ vừa tiến vào pháp trận đã bị Mập Mạp trái một cước, phải một
chưởng đánh cho bầm dập bay ra ngoài. Dùng cách đó, cuối cùng cũng thuận lợi bắt giữ hơn hai trăm động vật biển.

Sợ rằng nhiều quá sẽ làm người khác để ý, giết hết một đợt, hai nàng lại đổi chiến trường, nhưng dù có thường xuyên thay đổi vị trí thì hành vi của hai nàng vẫn khiến
cho không ít tu sĩ chú ý.

Chẳng phải bọn họ chú ý có tu sĩ yêu
tộc bị hấp dẫn đến, sau đó bị đánh đi ra mà là luôn có mấy chục đến trên trăm động vật biển tự động vọt vào trong pháp trận của các nàng, đỏ mắt tụ tập với nhau, mặc cho các nàng giết, một lần có thể giết được số
lượng bằng thu hoạch của bọn họ trong mấy tháng. Mà một nguyên nhân quan trọng hơn nữa là trong số các động vật biển bị hấp dẫn tới có rất nhiều con vốn là ở trong địa bàn của bọn họ.

Đây hoàn toàn là cướp
bóc, lại là cướp động vật biển còn sống, điều này làm sao các tu sĩ khác chịu được, rất nhiều tu sĩ phát hiện động vật biển trong địa bàn của
mình chạy đi mất, bọn họ theo sau mới phát hiện mấy người Kim Phi Dao.

Chính là cái thứ màu vàng kia dụ động vật biển tới. Hơn nữa, càng làm cho
người ta phải tức giận là đám động vật biển đó sau khi tiến vào trong
trận thì không trực tiếp công kích hai người mà lại cứ quanh quẩn không
biết làm gì ở đó, hoàn toàn chỉ là chờ bị giết.

“Thật là, một
tháng ta mới ra ngoài một, hai lần, sao bọn họ lại hằn học như vậy chứ.” Kim Phi Dao khó chịu nói, tay vẫn không hề dừng lại, nhanh nhẹn thu
thập đám động vật biển chui vào trong trận.

Hoa Uyển Ti thở dài,
“Ngươi cũng không ngẫm lại xem, chúng ta đã ở đây ba năm, dù có cẩn thận thế nào thì chắc chắn sẽ bị người phát hiện. Đến giờ còn chưa có ai
xuất thủ, chỉ đứng xa nhìn chính là do chúng ta ít xuất hiện thôi. Nếu
ngươi giết ở đây mười ngày thì chắc chắn tất cả các tu sĩ trong khu vực
ngàn dặm đều sẽ tới giết chúng ta, tuy nhiên, ta thấy bọn họ cũng sắp
nhẫn nhịn tới cực hạn rồi.”

“Cẩn thận một chút, giết xong lần này chúng ta sẽ trở về, cũng đủ số lượng giao nộp hai tháng rồi, hai tháng
nữa tạm thời không cần ra ngoài.” Kim Phi Dao đáp.

Giờ đã là ba
năm sau, Kim Phi Dao và Hoa Uyển Ti chỉ cần ra khỏi thành là lập tức sẽ
truyền khắp khu vực ngàn dặm, tất cả các tu sĩ đều sẽ chạy tới vây xem.
Bởi vì đến nhiều lần mà tất cả mọi người đều biết, chỉ cần dính phải
nước biển ở đó là sẽ nổi thú tính.

Và bọn họ cũng hiểu ra, hai gã nữ tu sĩ đã dùng loại xuân dược gì đó để dẫn động vật biển tới, thật sự quá ti bỉ, đám động vật biển đó rõ ràng là ở trong địa bàn của mình.

Bọn họ cũng đã hỏi thăm chung quanh, căn bản không tìm thấy nơi nào bán
loại thuốc này, giỏi lắm cũng chỉ tìm được một chút đủ để dùng cho tu sĩ mà thôi, còn một lượng lớn dùng cho yêu thú như vậy thì chưa ai từng
nghe nói tới. Bên cạnh đó, bên người các nàng lúc nào cũng có một con
Lưu ngư, đó là vật Thủy Quân vương dùng để giám thị, điều này càng làm
cho bọn họ cảm thấy phiền chán bất an.