Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 390: Hủy

“Công pháp Ma tộc!”
Văn vương kinh ngạc nhìn hắc diễm đầy trời, nhìn như ma khí lại không
phải ma khí. Hơn nữa, trong yêu khí của Yêu tộc lại kèm theo từng đợt
linh khí của Nhân tộc, điều này làm cho hắn rối rắm, vì sao lại có người như vậy? Người này rốt cục là tộc nhân tộc nào?

Kim Phi Dao chưa cho hắn đáp án, móng vuốt đã chụp xuống, Văn vương lập tức thuấn di ra
xa. Đá vụn văng tung tóe, toàn bộ ngoại đảo run rẩy, nhà của vương
thượng Địa tộc đã bị hủy thành cặn bã, ngay cả nhà của Kim Phi Dao cũng
đã bị đòn công kích của nàng đánh thành toái khối.

Hoàn toàn
không có bất cứ ý tứ thu lực nào, Kim Phi Dao quét ngang toàn bộ ngoại
đảo, một bên bảo Hoa Uyển Ti và Mập Mạp mau chóng chạy vào trong Bách
Hợp thành.

Nếu chỉ có một mình Văn vương hoặc là hắn chỉ mang
theo hai, ba thủ hạ thì hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng lúc này Văn
vương lại dẫn theo hơn mười thủ hạ, nàng chỉ có thể đối phó một mình Văn vương, những tên Yêu tộc này gây nhiễu loạn rất ảnh hưởng hành động của nàng. Hoa Uyển Ti và Mập Mạp vốn muốn ứng phó với hơn mười tên tu sĩ
Nguyên Anh kỳ kia nhưng căn bản là không có khả năng thắng.

Cách
tốt nhất bây giờ chính là mau chóng tiến vào Bách Hợp thành. Thật không
ngờ lại xảy ra chuyện hai tộc Nhân – Ma lại liên thủ đối phó Yêu tộc,
không biết Bách Hợp thành sau này sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.

Nhưng lúc này không phải thời điểm quan tâm chuyện đó, Văn vương ném huyết
thứ vào không trung, miệng vết thương trên tay tiếp tục phun máu tươi,
những tia máu càng ngày càng nhiều, cuối cùng hình thành một con huyết
thú to tương đương với Kim Phi Dao.

Lấy nhiều máu như vậy mà cũng không chết vì mất máu, rốt cục hắn có bao nhiêu máu trong người chứ?
Nhìn thấy Văn vương bay phía trên huyết thú lúc này sắc mặt đã tái nhợt, tinh thần lại thập phần phấn khởi, Kim Phi Dao thầm mắng.

Biến
toàn thân thành Minh hỏa, nàng đánh về phía huyết thú, hai thú va chạm
mạnh vào nhau. Thân thể huyết thú thay đổi thất thường, thoạt nhìn thì
chỉ là máu loãng không có độ cứng nhưng chỉ cần tới gần Kim Phi Dao là
sẽ trở nên sắc bén dị thường. Còn Minh hỏa của Kim Phi Dao thì cũng từng chút từng chút thiêu cạn đám máu đó, làm suy yếu Văn vương.

Văn
vương không ngờ Kim Phi Dao lại khó chơi như vậy, hắn đã dùng sáu mươi
phần trăm máu hóa thành huyết thú mà vẫn không áp chế được con Thao
Thiết này, quả nhiên là mãnh thú. Hắn liếc mắt nhìn Hoa Uyển Ti và Mập
Mạp đang vất vả chống đỡ, lớn tiếng quát: “Nếu ngươi không dừng tay, ta
sẽ cho người giết chết linh thú của ngươi và Nhân tộc kia.”

“Giết được thì ngươi cứ thử xem.” Kim Phi Dao cười lạnh, quăng đuôi vào Văn
vương trên lưng huyết thú, Văn vương thiếu chút nữa thì không kịp tránh
mà bị đánh trúng. Sau khi né tránh, hắn lại thả ra một phần máu, hình
thể huyết thú trở nên lớn hơn, lúc này nó đã dùng hết bảy mươi phần trăm số máu của hắn.

Hoa Uyển Ti và Mập Mạp tử thủ một khoảnh đất,
Mập Mạp tiết nọc độc trong người ra ngoài, không ngừng văng ra đám yêu
tộc đang bao vây, bên cạnh đó, nó còn phủ kín nọc độc khắp mặt đất trong vòng năm mươi bước. Để phối hợp với Hoa Uyển Ti, nó lại lấy ra Mê Thần
hồ lô, lục quang bên trong không ngừng bắn ra, chỉ cần có tu sĩ tới gần
là nó lại dùng lục quang chiếu vào bọn họ.

Chỉ cần có người bị
trúng lục quang, hành động chậm lại là mười sợi móng tay của Hoa Uyển Ti sẽ chém tới. Nàng không dùng tới pháp thuật phức tạp đa dạng gì mà chỉ

lạnh mặt vung hai tay, làm cho mười cái móng tay cuốn lên như lốc xoáy,
lấy thủ vì công, thừa dịp lúc Kim Phi Dao đánh bay san hô, ảnh hưởng tầm mắt của đám yêu tộc, nàng liền xuất thủ tấn công.

Thấy không
phân thắng bại được với huyết thú của Văn vương mà lại ẩn ẩn có cảm giác hắn còn lưu thủ, không biết vì sao hắn không xuất toàn lực, có thể là
vì hắn cảm thấy chút thực lực ấy đủ để chế trụ mình, nhưng Kim Phi Dao
cũng chụp lấy cơ hội này, trên người nàng nổi lên vô số bong bóng màu
đen, sử xuất minh quang bong bóng đã lâu không dùng tới.

Minh
quang bong bóng hình thành hộ trận vây quanh nàng, lúc này, vì ngoại đảo đã bị bọn họ đánh cho nát bươm, pháp trận bị thiếu hụt nên khá nhiều
chỗ bắt đầu có nước biển tràn vào. Nước biển ào xuống như thác nước, bắt đầu bao phủ ngoại đảo, thông đạo nối với Bách Hợp thành đã bị pháp trận tự cắt đứt.

Có minh quang bong bóng làm phòng trận, Kim Phi Dao
chiêu ra Thông Thiên Như Ý, hóa thành hai cây roi dài, không ngừng quất
lên huyết thú, không cho nó lại gần. Sau đó, nàng lại huy động toàn bộ
số linh lực còn lại, khẽ hô một tiếng: “Minh hỏa ngục!”

Một mảng
màu đen từ chân nàng lan tràn ra, lập tức che kín toàn bộ ngoại đảo, tất cả những người có mặt đều bị chìm vào bóng tối, bao gồm cả vương thất
Địa tộc và những yêu tộc chưa kịp chạy trốn. Ngay cả Hoa Uyển Ti và Mập
Mạp cũng ở phía trên hắc ám, muốn chạy đi nhưng dưới chân lại như rơi
vào trong vô tận, không thể di chuyển nửa phân.

Linh lực Kim Phi
Dao dũng mãnh chảy ra, Minh hỏa ngục cần rất nhiều linh lực, nàng cảm
thấy hai chân như nhũn ra. Vừa biến thành Thao Thiết vừa sử dụng pháp
thuật cấp cao khiến nàng có chút khó chống đỡ.

Văn vương cũng cảm thấy thân hình huyết thú trầm xuống, dưới chân có hấp lực lớn ghìm bọn
họ vào bóng tối. Hắn vốn luôn bay trong không trung mà lúc này cũng đột
nhiên rơi xuống, hắn dùng sức phóng xuất yêu khí mới có thể thong thả
cất bước đi.

Quả nhiên là Thần Thú kỳ, thực lực không phải bình
thường! Kim Phi Dao thấy Văn vương còn có thể di động, nàng liền rót nốt chút linh lực còn sót lại vào, trong bóng tối bắt dầu thò ra những cánh tay đen dài, chỉ cần là vật còn sống trong bóng tối đều bị độc thủ kéo
đi.

Chân Văn vương cũng bị độc thủ kéo, đột nhiên mặt hắn biến
sắc, hắn cảm giác được nội đan Nguyên Anh đang bị một luồng sức mạnh kéo ra ngoài. Hắn vội vàng dùng yêu lực giữ nội đan Nguyên Anh, sau đó lại
bức ra hai thành máu, huyết thú hóa thành hình người, trên tay cầm mũi
nhọn hình trăng lưỡi liềm.

Nó chậm rãi đi đến chỗ Kim Phi Dao,
sắc mặt Văn vương tái nhợt đến cực điểm, mồ hôi đầy đầu điều khiển huyết thú nhân. Kim Phi Dao cũng đầu đầy đại hãn, người trong bóng tối quá
nhiều, ngoài Mập Mạp và Hoa Uyển Ti ra thì những người khác đều bị độc
thủ thâm nhập vào cơ thể, dùng sức kéo yêu đan, Nguyên Anh của bọn họ ra ngoài.

“Đây là cái gì? Nguyên Anh của ta bị tha đi rồi!”

“Cứu mạng! Ta còn chưa muốn chết.”

“A!”

Những người bị Minh hỏa ngục vây khốn bắt đầu kinh hoảng, nhất là những yêu
tộc Địa tộc, bọn họ hoàn toàn là bị tai bay vạ gió. Thấy không thể chạy
trốn khỏi bóng tối trong khi nguyên thần, yêu đan đều sắp bị kéo rời
khỏi cơ thể, nếu mất đi thứ này thì sẽ lập tức chết, bọn họ thất thanh

hô to.

Thấy huyết thú nhân hành động quá chậm, Văn vương buông
yêu khí, không khống chế nội đan Nguyên Anh nữa, đột nhiên rót toàn bộ
yêu lực vào trong huyết thú nhân. “Vạn huyết quy nhất!” huyết thú nhân
nhất thời hóa thành một biển đao bằng máu, phải trên vạn cây, mặc kệ yêu tộc bốn phía, đánh tung tóe ra chung quanh như thiên nữ tán hoa.

“Văn vương!” các thủ hạ của Văn vương đều biết rõ chiêu này của hắn, uy lực
của mỗi mảnh huyết nhận có thể làm tàn nửa cái mạng của tu sĩ Nguyên
Anh, hiện tại người đang bị vây ở đây, không thể trốn thoát vạn phiến
huyết nhận này.

Ngay thời khắc nguy hiểm này, phía trên không
trung đột nhiên đánh xuống một uy áp cường đại, phiến huyết nhận lập tức bị đánh thành huyết vụ, Minh hỏa ngục của Kim Phi Dao cũng bị một luồng lực lượng xua tan, ngực cảm thấy đau dữ dội, phun ra một ngụm máu. Máu
tươi phun ra, hắc ám trên đất nhanh chóng thối lui, Văn vương và Kim Phi Dao bị đánh văng ra, nện xuống đất.

Kim Phi Dao mất quá nhiều
linh lực, thân Thao Thiết thối lui, Hoa Uyển Ti và Mập Mạp vội vàng vọt
lại, đỡ lấy nàng định chạy trốn. Lúc đó, một trận uy áp nữa lại đến, phá một nửa ngoại đảo còn lại thành phấn vụn, pháp trận bị hủy hoại, toàn
bộ màn hào quang biến mất, mọi người bị cuốn vào trong nước biển.

Trận tranh phân này bị hai uy áp giải quyết như thế, đám Kim Phi Dao bị cuốn vào nước biển, đang định chạy trốn lại gặp phải một luồng hấp lực nhanh chóng cuốn vào trong Bách Hợp thành. Kim Phi Dao nhẹ nhàng thở ra, mặc
kệ thế nào, vào trong Bách Hợp thành còn có đại trận thần long che chở,
tạm thời đã an toàn.

Yêu tộc đứng trong Bách Hợp thành có thể
nhìn rõ ràng chuyện xảy ra ở ngoại đảo, cơ hồ tất cả mọi người đều biết
mười ba ngoại đảo của yêu tộc đã biến thành mười hai, mà muốn tạo ra một ngoại đảo thì không kể tài liệu cũng cần ít nhất mười năm, lần này yêu
tộc thiệt hại lớn rồi.

Phía đông Bách Hợp thành có một căn nhà
san hô ba tầng, là nơi ở của tộc đàn mạnh nhất Bách Hợp thành. Hải Toàn
các và mười ba ngoại đảo có một nửa là tài sản của tộc này, hai tộc Nhân – Ma ở đây cũng chỉ có sáu, bảy ngoại đảo thôi. Dù sao nơi này cũng là
địa bàn của Hải yêu tộc, hai tộc Nhân – Ma nếu không có đại trận thần
long và di huấn thì căn bản không thể sinh tồn ở đây.

Trong đại
sảnh ở tầng một ngồi quỳ một đám người, còn có không ít người đang khóc
thút thít, chính là đám nữ tử trong nhà vương thất Địa tộc.


phía đầu đám người là Kim Phi Dao và Văn vương đang quỳ gối song song
dưới đất, cả hai đều phi thường chật vật, sắc mặt khó coi. Phía sau hai
người bọn họ là đám Địa tộc đang không ngừng khóc lóc kể lể và đám yêu
tu Côn tộc, thủ hạ của Văn vương đang cúi đầu không nói. Hoa Uyển Ti và
Mập Mạp thì ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn tên yêu tộc
đang ngồi trên ghế chủ vị.

“Ai cho các ngươi nháo sự trên địa bàn của ta? Văn vương, ngươi cũng là người biết quy củ, thế này là thế
nào?” yêu tộc ngồi ở chủ vị tức giận hỏi.

Đây là một gã Hải yêu
tộc Luyện Hư hậu kỳ, tuy thoạt nhìn rất lớn tuổi nhưng lại có cảm giác
không giận tự uy, làm người ta không rét mà run. Hắn tựa vào lưng ghế
nhìn đám người vừa hủy ngoại đảo của mình, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.

“Thủy Quân vương, chuyện này là vì…” Văn vương cũng biết thực lực của Hải yêu tộc này, hơn nữa cũng hiểu thực lực người này cho nên định giải thích.

Nhưng Thủy Quân vương căn bản không cho hắn nói chuyện, trực tiếp ngắt lời: “Mặc kệ các ngươi có nguyên nhân
gì, kết quả chính là ngoại đảo của ta không còn, ta không muốn nghe bất
luận lời giải thích nào cả, ta chỉ cần cách giải quyết.”

Kim Phi
Dao không hé răng, nàng sờ sờ ngực, nếu không phải xương cốt của nàng đã đạt tới trình độ pháp bảo trung phẩm thì chỉ sợ một kích vô hình lúc
nãy đã đánh gãy hết xương sườn của nàng.

Văn vương nghe xong lời của Thủy Quân vương liền mở miệng nói: “Chúng ta nguyện ý…”

“Câm miệng!” Thủy Quân vương lại không khách khí ngắt lời Văn vương, “Ta
không muốn nghe cách của các ngươi, ta đã nghĩ ra cách giải quyết rồi,
không cần biết các ngươi có chịu hay không.”

Văn vương lúc này đã biết, Thủy Quân vương căn bản không cho người khác có ý kiến, khẩu khí
thương lượng lúc đầu chẳng qua là nói chơi thôi. Vì thế hắn cũng không
hé răng nữa, thử nghe xem Thủy Quân vương định xử lý thế nào, chỉ cần
không phải đòi mạng thì các việc khác có thể để tộc đàn ra mặt giải
quyết.