Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 367: Hỗn độn mở đường

“Hiện tại sẽ an bày vị trí hộ trận cho mọi người. Ngoài trận tổng cộng cần
hai mươi tám tu sĩ Nguyên Anh, mời các vị đạo hữu vào trận.” lúc này,
chưởng môn Linh Điệu phái bắt đầu bày trận.

Kim Phi Dao nghe vậy, tính ra là còn có tám tu sĩ Nguyên Anh Linh Điệu phái còn nhàn rỗi, cần có nhiều hậu bị như vậy sao? Nàng và Bố Tự Du tiến vào trong trận, xếp
bằng ngồi xuống. Quay đầu nhìn lại, Trúc Hư Vô không vào trận mà vẫn
đứng một bên nắm tay Hỗn Độn như trước.

Đoàn người ngồi xuống
xong, sáu gã tu sĩ Hóa Thần kỳ cũng tiến vào trong trận, ngồi ở vị trí
trung gian. Chính giữa mắt trận trống không, tên tu sĩ Luyện Hư kỳ vẫn
chưa xuất hiện.

“Mở trận!” cũng không đứng vào vị trí mắt trận của tu sĩ Luyện Hư, chưởng môn đột nhiên phát lệnh.

Nghe được mệnh lệnh, tu sĩ Linh Điệu phái lập tức bắt đầu rót linh lực vào
pháp trận, những tu sĩ ngoại phái như Kim Phi Dao cũng bắt chước rót
linh lực vào, ai cũng mang theo nghi hoặc về mắt trận.

Kim Phi
Dao liếc mắt sang Hỗn Độn bên ngoài trận, có chút nghi ngờ Linh Điệu
phái đưa Hỗn Độn đến đây có thể là để thay thế tu sĩ Luyện Hư kỳ làm mắt trận. Nhưng Hỗn Độn mới có Nguyên Anh hậu kỳ, thật sự có thể thay thế
sao?

Pháp trận lúc mới được rót linh lực vào thì vẫn còn bình
thường, lúc này đột nhiên phát ra lực hút mãnh liệt, hai mươi tám tu sĩ
Nguyên Anh chỉ cảm thấy linh lực điên cuồng lao ra ngoài mất một phần
mười. Tốc độ này thật sự quá nhanh, sử dụng một pháp bảo cực phẩm vô
cùng uy lực cung chỉ cần một phần nhỏ. Mọi người nhướng mày, với tốc độ
như vậy thì có ăn đan dược cũng không bù nổi lượng linh lực tiêu hao.

“Mọi người tập trung tinh lực, khống chế linh lực cho tốt, giữ đều tốc độ
rót linh lực vào pháp trận.” chưởng môn trầm giọng nói.

Mọi người nhanh chóng đưa linh lực ra ngăn chặn, đối kháng với hấp lực của pháp
trận, làm linh lực chuyển vào một cách thong thả.

Chậm rãi, ở chỗ mắt trận xuất hiện một quang đoàn nho nhỏ, linh lực chuyển vào thông
qua pháp trận tập trung tại đó, sau đó, một quang đoàn bé bằng ngón tay
bay ra, trực tiếp đánh vào không gian phía trên nham thạch.

Phần
không gian đó đột nhiên vặn vẹo, sau một trận dao động thì một cái khe
không gian màu đen xuất hiện. Linh quang từ từ lấp cái khe, phi thường
thong thả, chỉ cần đổ đầy cái khe thì thông đạo này coi như là đã hoàn
thành.

Đó là một quá trình vừa lâu dài vừa nhàm chán, mọi người
đều vùi đầu làm việc, chưởng môn Linh Điệu phái và các đệ tử ngồi xếp
bằng bên cạnh, Trúc Hư Vô thì luôn luôn đứng cạnh Hỗn Độn ở ngoài trận.
Trong lúc đó Hỗn Độn cũng náo loạn vài lần, không biết muốn làm gì mà
đột nhiên dang cánh định rời đi, nhưng đều bị hắn cản lại.

Kim
Phi Dao đoán nàng tám phần là vì quá nhàm chán, đã không nghe không thấy được gì lại còn phải đứng im ở chỗ này, càng thêm phiền chán, nếu thực
sự phải đợi mấy chục ngày thì chắc chắn sẽ làm ầm ĩ lên.

Mười

ngày trôi qua, cái khe không gian rốt cục cũng được lấp xong, thế nhưng
phía sau nó lại có một cái lớn hơn nữa, nhìn cái khe vĩ đại kia thực
khiến người ta có cảm giác nhụt chí.

“Mọi người hãy kiên trì, chỉ cần lấp đầy cái khe này thì toàn bộ thông đạo có thể mở ra.” Thấy mọi
người có vẻ phiền chán, chưởng môn liền đứng lên cổ vũ, phải rót linh
lực thời gian dài như vậy sẽ bị tổn hao thần thức. Nếu không phiền toái
thì cũng không có khả năng đưa ra pháp bảo cực phẩm làm công.

Đến lúc mọi người rốt cục lấp đầy cái khe, phía sau nó lại xuất hiện một
cái khe không khác cái đầu tiên là mấy, tất cả mọi người liền liếc mắt
sang nhìn chưởng môn.

Chưởng môn cũng không ngờ phía sau lại vẫn
còn khe không gian, lúc này cũng chẳng buồn nói nhiều, dù sao nói cũng
không ai tin, mà các ngươi đã đáp ứng rồi, kiểu gì cũng phải làm. Hắn
liền ngồi một bên nhắm mắt minh tưởng, giả vờ không biết.

Vì pháp bảo cực phẩm, mọi người không hé răng, không phải cầm linh thạch thượng phẩm lên hấp thụ linh khí thì là ăn đan dược để bổ sung linh lực. Mà
điều không ai ngờ tới được là đến ngày thứ ba mươi bảy, một gã tu sĩ
Nguyên Anh sơ kỳ của Linh Điệu phái ngã xuống.

Tố chất thân thể
quá kém rồi! Kim Phi Dao nhịn không được nhìn hắn thêm vài lần, chỉ vận
chuyển chút linh lực mà lại có thể biến thành như vậy sao?

Thấy
có người ngã xuống đất, chưởng môn nhanh chóng cho người khác lên thay,
trong lúc đó, quang đoàn linh lực trong pháp trận mãnh liệt chớp động,
hắn không khỏi lớn tiếng quát: “Chú ý khống chế linh lực, nếu quang đoàn linh lực nổ thì chúng ta sẽ chết hết.”

“A!” Kim Phi Dao kinh
hãi, ánh mắt dõi vào quang đoàn trong pháp trận, nghĩ cũng đúng, bên
trong là linh lực của mấy chục tu sĩ trong ba mươi bảy ngày, nếu nổ thì
đừng ai hòng thoát.

Có tu sĩ nhanh chóng chạy vào vị trí của tu
sĩ vừa ngã, quang đoàn chậm rãi ổn định lại, tất cả mọi người nhẹ nhàng
thở ra. Không ngờ chỉ bổ lấp một cái khe mà còn nguy hiểm đến sinh mệnh, trên đời này đúng là không có việc gì dễ dàng.

Tên tu sĩ kia bị
kéo ra, chưởng môn trừng hắn vài lần, nếu không phải còn có ngoại nhân ở đây thì nhất định phải quở trách hắn một phen, quả thực là đánh mất mặt mũi của Linh Điệu phái, tán tu còn chưa đổ mà mình đã đổ.

Vào
ngày thứ năm mươi ba, cái khe này cuối cùng cũng lấp xong, mà phía sau
không tiếp tục xuất hiện thêm cái khe nào nữa, mọi người nhẹ nhàng thở
ra, toàn thân bắt đầu cảm thấy đau nhức, tác dụng phụ của Bổ Linh đan
bắt đầu phát tác. Năm mươi ngày không nghỉ cùng với việc luôn luôn khẩn
trương vận chuyển linh lực khiến thân thể mọi người không khỏe, hiện tại chỉ chờ chưởng môn lên tiếng bảo ngừng lại.

Kim Phi Dao không
phản ứng rõ ràng như bọn họ, lần này tốt hơn những lần trước kia nhiều,
Bổ Linh đan và linh thạch đều là hàng tốt, tốt hơn gấp bao nhiêu lần mấy thứ đan dược thấp phẩm trước kia nàn ăn, chỉ một nửa là bổ linh lực,
một nửa thì toàn tác dụng phụ. Hơn nữa, Thao Thiết và Ma Thể Trúc Hình
pháp đã tôi luyện cơ thể nàng, tuy vẫn có cảm giác không khỏe nhưng trực tiếp đi qua thông đạo thì vẫn không có vấn đề.

“Hư Vô.” Chưởng môn lên tiếng, nhưng lại không phải bảo ngừng.


Trúc Hư Vô được mệnh lệnh liền kéo Hỗn Độn bay vào trong trận, Hỗn Độn trực
tiếp đứng trong quang đoàn, bỏ tay hắn ra, tóc dài bay lên, khuôn mặt
trở nên dữ tợn.

“Mọi người tập trung toàn bộ linh lực vào, chúng
ta phải đánh xuyên qua thông đạo.” Chưởng môn lớn tiếng quát, đây là cửa cuối cùng, chỉ cần nhờ lực lượng của Hỗn Độn đánh xuyên qua thông đạo
là có thể thông sang Linh giới bên ngoài.

Lần này chưởng môn cũng không quá nắm chắc, vốn đã định để một vị tiền bối Luyện Hư của Linh
Điệu phái tới nhưng không ngờ lại bị Thập Nhất các gọi đi. Không biết có phải Thập Nhất các nghe thấy tiếng gió gì cho nên mới gọi người đi hay
không. Nghĩ tới nghĩ lui, tính về sức bật thì cũng chỉ có Hỗn Độn là có
thể thay thế cho một kích toàn lực của tu sĩ Luyện Hư, có điều Hỗn Độn
lại không nghe lời, chuyện này vẫn cần phải cẩn thận hơn.

Tiếng
kêu sợ hãi của Hỗn Độn đột nhiên truyền vào tai mọi người, điên cuồng
tra tấn. Theo tiếng kêu của nàng, pháp trận mạnh mẽ hút sạch linh lực
của hai mươi tám tên tu sĩ Nguyên Anh, sau đó là sáu gã tu sĩ Hóa Thần
kỳ, tất cả linh lực đều bị hấp vào người Hỗn Độn. Trúc Hư Vô thì đã linh mẫn nhảy ra ngoài pháp trận từ sớm, nếu không thì linh lực của hắn cũng không thoát.

Dưới quang mang chói mắt của pháp trận, Hỗn Độn mở
miệng, một đạo quang trụ bắn ra, đánh vào chỗ cái khe vừa được tu bổ. Ầm một tiếng, không gian bị cột ánh sáng đánh cho vặn vẹo, phát sinh lốc
xoáy, toàn bộ pháp trận cũng bị hủy hoại trong chốc lát, mà Hỗn Độn thì
sau khi đánh ra một kích này đã bị choáng váng, ngã xuống đất.

“Đả thông thông đạo thành công!” chưởng môn kinh hỉ đứng dậy, trong không
khí phía trên thạch nham xuất hiện một lốc xoáy, đây chính là cây cầu
không trung có thể xuyên qua hải vực đầy bạo phong lôi kia.

“Mau
mau tới ổn định lại không gian, không thể để thông đạo biến mất!” hai gã tu sĩ Hóa Thần kỳ vẫn luôn đứng bên cạnh chờ đợi lúc này nhận được mệnh lệnh của chưởng môn liền nhanh chóng đi lên, dùng linh lực vẽ pháp trận lên chỗ thông đạo.

Chưởng môn mỉm cười nhìn về phía các tu sĩ bị hút rỗng linh lực, “Đa tạ các vị đạo hữu hỗ trợ, pháp bảo cực phẩm đã
sẵn sàng, lát nữa chúng ta sẽ đưa các vị về Linh Điệu phái nghỉ ngơi.”

“Chưởng môn đại thúc, ta không cần trở về, ta vẫn còn có thể động đậy.” Kim Phi Dao nhanh nhẹn ném một viên Bổ Linh đan vào miệng, phủi phủi bụi trên
người rồi đứng lên, vẻ mặt không có việc gì nhìn hắn.

Chưởng môn
có chút kinh ngạc nhìn nàng, bị rút hết linh lực sau khi đã chú linh lực năm mươi ba ngày mà còn có thể đứng lên như thế.

Kim Phi Dao chỉ cười tủm tỉm hỏi: “Chưởng môn đại thúc, ta có thể tuyển chọn pháp bảo cực phẩm chưa?”

Không ngờ nàng lại nhớ mãi chuyện này, sự tình vừa xong liền lập tức nhắc
tới, sắc mặt chưởng môn khó coi, lấy một cái túi càn khôn ra, đổ các thứ bên trong xuống đất, ba mươi cái hộp đủ màu xuất hiện.

Tu sĩ
Nguyên Anh mời từ bên ngoài tới chỉ có hai mươi mốt người, nơi này lại
có ba mươi cái hộp, đó là do Linh Điệu phái sau khi cân nhắc làm ra. Nếu vừa khéo mỗi người một cái thì ai là người cầm cuối cùng cũng sẽ mất
hứng.

Hiện tại có nhiều hộp như vậy, ai chọn phải thứ kém đều sẽ
cho rằng cái tốt ở trong những chiếc còn lại. Mà thật ra pháp bảo cực
phẩm trong ba mươi cái hộp đều là gân gà, đều là những thứ không có danh tiếng lại không có bao nhiêu thực lực, dù cái nào bị chọn thì Linh Điệu phái đều sẽ không chịu thiệt.

Nhìn ba mươi cái hộp chớp động linh quang trên đất, Kim Phi Dao hỏi các tu sĩ khác: “Các ngươi cùng lên chọn không?”

“Đạo hữu cứ chọn trước đi, dù sao mỗi người cũng chỉ có thể cầm một chiếc.”
các tu sĩ khác cũng không gấp, kể cả có nhanh chóng ăn các đồ bổ linh
lực thì thân thể vẫn rất không khỏe, không nhất thiết phải gấp gáp như
vậy. Hơn nữa, lại phải lựa chọn cho tốt, không thể tùy tiện chọn được.

“Vậy ta chọn trước.” thấy mình có thể là người chọn đầu tiên, Kim Phi Dao
rất cao hứng, cẩn thận nhìn các linh hộp dưới đất, ngoài màu sắc khác
nhau ra thì các đặc điểm khác giống nhau như đúc. Có thể làm ra một loạt hộp giống nhau trong một thời gian ngắn như vậy, Linh Điệu phái này
đúng là có tâm a. Trong lòng nàng nhịn không được oán thầm, không phải
là bên trong không có nổi một thứ tốt đó chứ?

Quên đi, cứ cầm đại một cái là được. Nghĩ vậy, Kim Phi Dao giơ tay ra hút, cầm lấy một cái
hộp màu đỏ thẫm. Nàng cầm hộp đỏ nói với Bố Tự Du: “Màu đỏ vui vẻ lại
may mắn, bên trong chắc chắn là thứ tốt, ngươi cũng mau đi chọn một cái
đi.”

“Gấp cái gì!” Bố Tự Du tuy nói như vậy nhưng vẫn không do dự đưa tay ra hút một cái hộp màu trắng. Càng là hộp khiến người ta ghé
mắt thì bên trong chắc chắn là đồ kém coi rnhất, thứ tốt tự nhiên sẽ nằm trong cái hộp không có người chú ý đến.