Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 361: Khố phòng

Dọc đường đi Kim Phi Dao cứ dùng nước súc miệng mãi, rốt cục cũng theo đoàn xe Thiên phái tới được Thịnh Linh Thế, đập vào mắt là một thành thị
rộng lớn, phòng ốc ngay ngắn chỉnh tề, phi thường sạch sẽ. Điều kỳ quái
là thành này có mười hai cái cửa thành thì cả mười hai đều có đường lát
bạch cương thạch chạy mãi ra ngoài.

Ngoài thành có vô số núi nhỏ
lô nhô, những con đường làm từ bạch cương thạch xa xỉ đi qua một số ngọn núi đó rồi biến mất, không biết thông đi đâu.

Môi Kim Phi Dao
sau nhiều ngày được súc, tẩy, rửa thì đã gần như sạch hẳn, mà nàng quả
thực làm được lời đã nói, không hề ăn thêm gì nữa. Không giống như trước kia lúc nào cũng tồn trữ cái ăn trên người, hiện tại nàng cứ đi đến đâu thì sẽ nếm thử mĩ vị của địa phương đó, lúc nhàn rỗi nhàm chán sẽ lẻn
vào hậu viện nhà người khác hái trộm trái cây, đúng là đã lâu chưa ăn no căng bụng.

Sau khi Mập Mạp tiến giai thì mười mấy năm không ăn
gì cũng không sao, có vài loại linh thú sau khi trưởng thành còn chỉ hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, ngay cả nước cũng không uống một ngụm.

“Tuy nơi này là thành thị nơi Thiên phái đóng đô nhưng Thịnh Linh Thế cũng
không phải chỉ có một nơi nhỏ thế này.” Vừa vào trong thành, Bố Tự Du
liền nói.

“Nơi đó lớn thế nào?” Kim Phi Dao đã không còn hứng thú với chỗ này nữa rồi, kể cả thành thị có sạch sẽ cũng không dậy nổi hứng thú của nàng.

Tuy dọc đường đi đúng là đã nhìn thấy rất nhiều
nơi phong cảnh đẹp, hơn nữa thái độ của mọi người với người ngoại giới
lại rất tốt nhưng dù đã tiến vào Thịnh Linh Thế, cảm nhận linh khí nồng
đậm ập đến cũng không làm nàng nổi lên ý nghĩ ở lại đây tu luyện mấy
năm.

Bố Tự Du xoa tay nói: “Ngoài phạm vi của con đường chúng ta
đi thì còn có mười một con đường khác nữa, tính cả mười một môn phái kia và thế lực phía sau núi của bọn họ mới là toàn bộ Thịnh Linh Thế. Linh
khí ở đây là tốt nhất trong Cùng Tạ Linh giới, đương nhiên linh khí ở
Thịnh Thiên thành là yếu nhất, tốt nhất phải kể đến chỗ ở của mười một
môn phái.”

“Mặc kệ, dù sao ta cũng không định ở lại đây, lấy da
Ngọc Điệp trư xong thì ta sẽ tìm một chỗ không người, luyện chế con rối
xong sẽ đi ngay.” Kim Phi Dao mặt không biểu cảm đáp.

“Ngươi muốn đi đâu?” Bố Tự Du có chút tò mò, không biết một người cả ngày chạy loạn khắp nơi như nàng muốn làm gì.

Kim Phi Dao không chút suy nghĩ đáp: “Không biết, tìm đại một chỗ trên Linh giới Du Cảnh Kính là được. Ngươi không biết là cả ngày sinh hoạt ở một
chỗ thật quá vô vị sao? Ánh mắt sẽ chồng chất ở một địa phương, sẽ dễ
dàng bị một chút việc lông gà vỏ tỏi làm cho tức giận, sốt ruột.”

“Ta không có phiền não như vậy.” Bố Tự Du lạnh nhạt nói.

“Ngươi đương nhiên là không có, cả ngày đi tìm hiểu việc riêng tư của người
khác, cuộc sống vui vẻ muốn chết.” Kim Phi Dao liếc mắt nhìn hắn, không
rõ người khác lén lút làm chuyện gì đó thì có gì hay mà phải tìm tòi
nghiên cứu.

Tuy nhiên, nghĩ lại thì có lẽ là do nàng không có
người thân quen cho nên không có hứng thú với việc ai đó làm gì lén lút. Thử điểm lại số người mình nhận thức thì hình như không có chút mong
muốn được biết nào.

Trong lúc nói chuyện thì có không ít tu sĩ đi theo đoàn xe đã tự rời đi, nơi này có mười hai cửa thành, không cần
phải đi theo đoàn xe vào thành nữa, đi chậm không nói, còn có thể bị

người ta tưởng nhầm là người hầu.

Tuy nhiên, Kim Phi Dao lại
không rời đi, đi xa quá muốn theo dõi sẽ khó khăn. May là vào thành
người đông, nàng đi cách xa một đoạn cũng không ai để ý. Sau khi vào
thành thì có phiền toái xuất hiện, đó là trong thành không cho phép tu
sĩ phi hành, chỉ có phi thiên thuyền và xe bay của Thiên phái, cùng một
vài tu sĩ có đặc quyền là có thể bay, vì thế Kim Phi Dao và Bố Tự Du chỉ có thể hạ xuống.

Nhìn phi thiên thuyền bay vào trong thành, Kim
Phi Dao có chút đầu đại, trong thành lớn như vậy, kể cả biết một chiếc
phi thiên thuyền to lớn như thế đi hướng nào cũng không có nghĩa là sẽ
đuổi kịp.

Đột nhiên, nàng nhìn thủ vệ ở cửa thành, rời bước đến
hỏi: “Xin hỏi một chút, ta lần đầu tới đây, vừa nhìn thấy một đoàn xe
hoa lệ bay qua, thực khiến ta kinh ngạc. Không ngờ lại có một loại phi
thiên thuyền vừa đẹp vừa sang trọng như vậy, muốn tới gần xem một chút
nhưng không biết là có để cho người ngoài xem hay không.”

Câu vỗ
mông ngựa của nàng thật tốt, tu sĩ thủ vệ nghe thấy người ngoại giới
khen ngợi đồ của Linh giới mình thì cũng cảm thấy thật tự hào, liền
khách khí nói: “Tiền bối đứng khách khí, chiếc phi thiên thuyền này đứng ngay trong Lạc Tiên tràng ở trung tâm thành, có thể tùy tiện quan
khán.”

“Vậy thì tốt quá, có điều nếu trên thuyền kia có nhân vật
quan trọng, ta lại vội vàng tiến đến chỉ sợ không được tốt lắm.” Kim Phi Dao vuốt cằm, ra vẻ do dự lẩm bẩm.

Tu sĩ thủ vệ thật sự quá tri
kỷ, trực tiếp làm nàng phóng tâm: “Tiền bối không cần quá lo, đó là
thuyền thu mua, dấu hiệu Linh Thiên phái, những chiếc thuyền thu mua này đều đứng ở một chỗ, có thể tùy tiện đến xem.”

“Linh Thiên phái, ta đã nghe nói tới, là một môn phái rất lợi hại.” Kim Phi Dao nhếch khóe miệng.

Dưới ánh mắt đầy tự hào của tu sĩ thủ vệ, Kim Phi Dao và Bố Tự Du thẳng tiến vào thành.

Lạc Tiên tràng rất dễ tìm, chỉ cần đi theo đường lớn vào bên trong, đi bộ
hơn một canh giờ là tới. Đó là một khoảng đất trống rộng đủ cho khoảng
năm mươi chiếc phi thiên thuyền neo đậu, trên đất trải thảm đỏ, ngoài
phi thiên thuyền còn có trên trăm chiếc xe bay. Lúc này trong quảng
trường có hơn hai mươi chiếc phi thiên thuyền dài trăm trượng, còn trong một góc xa đang đậu hơn năm mươi chiếc phi thiên thuyền nhỏ hai, ba
mươi trượng, tất cả đều là thuyền chọn mua mà Kim Phi Dao đã theo dõi từ lâu.

Tu sĩ đều có thể dùng túi càn khôn cho nên ngoài một số vật phẩm ngoài ngũ hành, không thể cho vào trong túi càn khôn thì các thứ
mua về đều nằm trong túi càn khôn của người chọn mua. Mà Kim Phi Dao dựa vào việc quan khán phi thiên thuyền, dễ dàng tìm được chiếc phi thiên
thuyền cần tìm.

Bốn phía quảng trường có rất nhiều khố phòng, mỗi cái lại treo một loại cờ xí khác nhau để phân biệt. Từ xa, nàng nhìn
thấy một đám người đi xuống khỏi phi thiên thuyền, từ Hóa Thần kỳ đến
Trúc Cơ kỳ. Hóa Thần kỳ sau khi rời phi thiên thuyền liền ngự pháp bảo
đi mất, quy định trong thành đối với những người này mà nói căn bản là
vô dụng. Còn những tu sĩ từ Nguyên Anh kỳ trở xuống thì không dám trực
tiếp ngự bảo mà đi như vậy, phải chuyển sang các xe bay nhỏ để chuẩn bị
quay về môn phái. Bố Tự Du tinh mắt, nhìn thấy một người trong số đó đặt túi càn khôn lên một cái khay.


Sau đó, tiểu tu sĩ cầm chiếc khay lại tiến lại trước mặt một tu sĩ Kết Đan khác, trong tay người nọ tựa
hồ cầm một cái ngọc giản, hắn dùng thần thức xem xét các vật phẩm bên
trong rồi để tiểu tu sĩ mang khay vào trong khố phòng phía sau. Phía
trên khố phòng đó có một lá cờ viết chữ “Thiên”.

“Chính là nơi đó, lát nữa chúng ta sẽ tới đó.” Bố Tự Du nói.

Kim Phi Dao có chút nghi hoặc, hỏi; “Sao không để ban đêm hãy đi? Ban ngày có quá đông người không?”

“Chính vì người đông mới dễ trà trộn vào đó. Chỉ có người mới vào nghề mới cho rằng thời điểm không có người là phương tiện, cũng không ngẫm lại xem,
bốn phía không có người, ngươi xuất hiện ở đó càng không thêm dễ thấy?
Hơn nữa, ban ngày cửa mở nha.” Bố Tự Du ha ha cười nói, luận về ẩn nấp
rình coi thì không có ai cao tay hơn hắn, tự nhiên là rất có kinh
nghiệm.

Hóa ra lại có nhiều môn đạo như vậy, Kim Phi Dao âm thầm
gật đầu, đây đều là kinh nghiệm cần phải nhớ, biết đâu sau này còn cần
dùng đến.

Vì thế, hai người tìm một căn phòng trống, dán Ẩn Thân phù lên, sau đó nghênh ngang đi đến khố phòng của Linh Thiên phái.

Lúc này ở cửa khố phòng có hai tu sĩ Kết Đan kỳ đang đứng nói chuyện, cửa
phòng mở rộng, Kim Phi Dao và Bố Tự Du dán vào cạnh tường mà tiến vào.
Vào trong liền phát hiện bên trong còn có một gian nữa, phía ngoài cửa
phòng vẽ đầy pháp trận, còn trên bức tường bên phòng ngoài này thì treo
rất nhiều ngọc giản, phải trên trăm cái, toàn bộ đều là các hạng mục
xuất nhập của khố phòng.

Có tu sĩ Trúc Cơ tới treo một cái ngọc
giản mới lên, sau đó chỉ vào một chiếc túi càn khôn trên bàn, nói với tu sĩ Luyện Khí kỳ bên cạnh: “Đây là các thứ mới mang về từ Du Vân Linh
giới, ngươi đem hết vào khố phòng, nhớ là phải phân loại cho rõ, không
được lười biếng.”

“Dạ!” tên đệ tử Luyện Khí kỳ kia vừa giơ tay
định cầm túi càn khôn thì túi càn khôn đột nhiên biến mất. Tên tu sĩ
Trúc Cơ cũng phát hiện không thấy túi càn khôn đâu, đang định phản ứng
lại thì cảm thấy sau đầu có một trận gió lạnh, lăn ra đất bất tỉnh.

Sau một lát, pháp trận của gian phòng bên trong mở ra, hai gã tu sĩ Luyện
Khí kỳ bước ra ngoài, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai người đang
ngất dưới đất, kinh hãi hô lên: “Đã xảy ra chuyện!”

Tu sĩ Kết Đan ngoài cửa vẫn còn đang thương nghị sự tình, nghe thấy tiếng hô liền vọt vào, xem xét hai gã tu sĩ dưới đất thấy chỉ là đang hôn mê, xem ra đối
phương muốn im hơi lặng tiếng trộm đồ cho nên không dùng pháp thuật.

“Mau đi tra xét xem, trong các thứ bị mất có trân phẩm đem tặng cho Thập
Nhất các, nhất định phải cẩn thận kiểm tra. Các ngươi lập tức phải người thông báo cho Chấp Giới đường, nói nơi này gặp trộm. Nếu mất thứ gì cho môn phái thì còn may, còn nếu là đồ của Thập Nhất các thì trách nhiệm
của chúng ta không gánh nổi đâu.”

Toàn bộ khố phòng loạn cả lên,
tất cả tu sĩ đều xuất động, cầm ngọc giản trên tường đi kiểm tra khố
phòng. Trong lúc một gã tu sĩ đang định lấy một cái ngọc giản xuống thì
đột nhiên kình phong thổi qua, cái ngọc giản kia nhanh chóng biến mất.

“Tặc vẫn còn trong khố phòng.” Hắn nhất thời kinh hãi, cửa khố phòng lập tức bị hai gã tu sĩ Kết Đan đóng lại, trước khi điều tra ra thì bất kỳ ai
cũng không thể ra vào.

Mà lúc này Kim Phi Dao và Bố Tự Du đang
đứng cách đó không xa, bọn họ đã sớm bỏ Ẩn Thân phù, đứng xen lẫn trong
những người khác, cùng nhìn khố phòng sau một hồi loạn thì đột nhiên
đóng cửa.

“Sao?” Bố Tự Du thấy cửa đóng lại thì hỏi.

Trên
tay Kim Phi Dao tựa hồ có gì đó, nàng cười hì hì nói: “Mập Mạp đã mang
ngọc giản ra rồi, bọn họ đóng cửa cũng không có tác dụng gì, Mập Mạp căn bản chưa tiến vào trong đó, nó chỉ đứng ở ngoài, dùng lưỡi cuốn ngọc
giản ra thôi.”

“Vậy chúng ta đi thôi, lát nữa chắc chắn nơi này sẽ loạn lên.” Bố Tự Du gật đầu nói.

Thật sự không ngờ là khi nãy bọn họ lấy túi càn khôn ra, dùng thần thức xem
xét lại không thấy da Ngọc Điệp trư, đành phải bảo Mập Mạp đi trộm ngọc
giản về xem xem có phải là bị nhầm, người này không phải là người mua da Ngọc Điệp trư hay không.