“Ha ha ha, ngươi muốn sao? Bán cho ngươi giá thấp, có thứ tốt gì thì mang
đến đổi, tốt nhất là tài liệu để luyện chế con rối.” Kim Phi Dao cợt nhả với Ân Nguyệt, thỉnh thoảng lại không nhịn được mà cười rộ lên.
Ân Nguyệt không nói gì nhìn nàng, vừa mới rồi Kim Phi Dao dây dưa yêu
long, đòi lấy tiền đặt cọc từ yêu long… năm cái móng tay rồng.
Một cái móng tay cũng cao bằng nàng, năm cái đủ cho nàng luyện ra năm Hoa
Uyển Ti. Không có xương cốt thì chấp nhận móng tay cũng xong, Kim Phi
Dao đắc ý dào dạt cười, nàng biết Ân Nguyệt cũng muốn có long cốt, nàng
sẽ dùng một cái móng tay này để đổi đồ của Ân Nguyệt.
“Viết những tài liệu ngươi muốn ra cho ta xem ta có không.” Ân Nguyệt cười, vẻ mặt ôn hòa nói.
“Ngươi đợi ta xem ngoài xương cốt và da Ngọc Điệp trư còn có yêu cầu gì
không.” Kim Phi Dao ha ha cười, lấy thuật con rối ra tìm kiếm.
“Ngân huyết của Kỳ Lân Mã Thú ta có một chút, nếu ngươi có thì cho ta thêm
một lọ, còn Thủy Nhu thiết, cái này nhất định phải có, để ta nghĩ xem
còn gì không. Đúng rồi, ở mi tâm con rối của ta bị ta không cẩn thận
chọc thủng một lỗ, hiện tại phải dùng trân châu đặt vào nhưng về sau
chắc chắn không ổn. Nếu ngươi có thứ gì tốt, lớn khoảng chừng này thì
bán cho ta, ta đắp vào chỗ kia.” Kim Phi Dao vừa lật xem thuật con rối
vừa không ngừng ra yêu cầu với Ân Nguyệt.
Trên mặt Ân Nguyệt đầy nụ cười, đó chính là khuôn mặt trước khi mặc cả, xem ra hắn đã chuẩn bị tốt để ra giá rồi.
Trong động phủ râm mát của hắn, dưới ánh mắt của một đám cương thi vây chung
quanh, Kim Phi Dao thật vất vả mới mặc cả xong. Đối mặt với cao thủ kinh thương, da mặt nàng có dày cũng không có đất dụng võ, trực tiếp bị đánh bại.
Vẻ mặt đau khổ nhìn Ân Nguyệt lấy từ trong túi càn khôn ra
một khối Thủy Nhu thiết bằng nắm tay, nửa bình nhỏ máu Kỳ Lân Mã Thú,
sau đó thì không còn gì nữa, Kim Phi Dao cảm thấy rất thống hận, nhưng
đây đúng thật là cái giá mà nàng đã đồng ý, không thể thay đổi được, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi vì tức.
“Đây là cửa hàng của ta
tặng ngươi, ngươi có thể gắn vào mi tâm con rối.” cuối cùng, Ân Nguyệt
đột nhiên lấy ra một hạt châu màu xám trắng, to bằng một viên trân châu.
Kim Phi Dao nhận lấy, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”
“Âm Thi châu, bên trong có khói độc đặc biệt do ta luyện chế, chỉ cần phóng ra thì tất cả các thứ trong phạm vi năm dặm sẽ biến thành bộ dáng của
Hoàng Tuyền Linh giới. Cẩn thận, không thể tùy tiện sử dụng. Ngươi cứ
yên tâm, bên trong cũng không truyền ôn dịch đâu.” Ân Nguyệt cố ý nhắc
thêm một câu, sợ nàng e ngại khói độc truyền nhiễm.
Để phòng
ngừa, hắn còn tặng một lọ thuốc giải cho Kim Phi Dao, tổng cộng có sáu
viên. Với hiểu biết của hắn với Kim Phi Dao, bên người nàng tuyệt đối sẽ không xuất hiện hơn sáu người cần được nàng cứu. Sáu viên đã là thừa,
nhiều nhất thì chỉ có nàng và con ếch tên Mập Mạp kia là ăn thuốc giải,
những người khác thì kể cả không bị độc chết cũng sẽ bị nàng ăn luôn.
“Mỗi một viên…” Kim Phi Dao lầu bầu, nhanh nhẹn cất Âm Thi châu đi, đây là
đòn sát thủ, uy lực rất lớn, không thể dễ dàng sử dụng.
Thu thứ
tốt xong, Kim Phi Dao liền tính toán đi tới Cùng Tạ Linh giới, “Ân đạo
hữu, không có chuyện gì nữa thì ta muốn đi Cùng Tạ Linh giới, mấy thứ
ngươi nói nếu ta tìm được thì sẽ giữ lại, sau này bán cho ngươi.”
Nàng đang nói đến mấy thứ giống như Vân Viêm, ý của Ân Nguyệt là thêm một
người là thêm cơ hội. Dù sao hắn cũng sẽ mua với giá cao, vì thế liền
chép một phần vào ngọc giản để Kim Phi Dao thuận tiện tìm xem.
Ân Nguyệt nghĩ nghĩ, hỏi: “Kim đạo hữu, ngươi có nghĩ đến việc truyền bá Linh giới Du Cảnh Kính không?”
“Vì sao? À, mà Linh giới Du Cảnh Kính này chính là của ngươi mà, sao ngươi
lại không cần?” Kim Phi Dao đột nhiên nhớ tới chuyện này, khó hiểu hỏi.
“Ta đã sao một phần vào ngọc giản từ lâu rồi, nguyên vật mang đi đổi linh
thạch tốt hơn nhiều mà, thứ này đâu thể dùng thay linh thạch được.” Ân
Nguyệt cười cười.
“Không đúng a!” Kim Phi Dao đột nhiên cảm thấy
không đúng, “Nếu ngươi muốn truyền bá đồ của mình, sao không chép lại
vào ngọc giản rồi bán đi? Như vậy sẽ có nhiều người nguyện ý mua, sẽ
kiếm lớn đó.”
Ân Nguyệt thở dài, “Năm đó vị tiền bối kia cho ta
Linh giới Du Cảnh Kính đã nói vật ấy được hắn tiện tay luyện chế ra, nếu muốn sao truyền ra ngoài thì tất không thể bán lấy linh thạch, chỉ được dùng để giúp tu sĩ. Nếu một thứ ở trên tay ta mà không đổi thành linh
thạch thì ta sẽ không ngủ được, cho nên ta mới bán nguyên vật ra ngoài.
Nhưng nếu có thê, ta muốn ngươi sao nó, truyền ra ngoài.”
“Vì sao phải truyền ra ngoài? Như vậy lại còn mất thêm ngọc giản.” Kim Phi Dao
nghe thấy khó hiểu, làm như vậy không phải là làm không công sao? Hơn
nữa, cái này hẳn là không nhất thiết.
“Hữu dụng mà, nếu tất cả
các Linh giới đều tương thông thì hàng hóa sẽ lưu động nhiều hơn, một
vài bảo vật để khôi phục Hoàng Tuyền Linh giới sẽ được người phát hiện,
như vậy là có thể mua được càng sớm. Dựa vào năng lực của một mình ta,
muốn tìm được mấy thứ này không phải là chuyện dễ, người đông sức lớn,
dù sao ta cũng không ôm hy vọng gì vào việc phi thăng Thiên giới, không
nhìn thấy Hoàng Tuyền Linh giới khôi phục thì ta chết cũng không nhắm
mắt.” Ân Nguyệt nhẹ giọng nói.
Kim Phi Dao hết chỗ nói rồi, đây
là lý do gì chứ, nói thẳng ra là muốn cho mọi người đi ra ngoài khai
hoang không phải dễ hiểu hơn sao. Nếu bản đồ trên Linh giới Du Cảnh Kính truyền ra ngoài thì vô số tu sĩ các môn phái sẽ đi tới các Linh giới
khác, chứ như bây giờ thì bởi hải vực biến hóa khôn lường kia mà cơ hồ
không có người của Linh giới khác lui tới, cho dù có người trong lúc vô ý đi đến bên kia thì cũng chưa có ai trở về.
Các Linh giới đại
biểu cho tài phú, các loại yêu thú không biết tên, các quặng linh thạch
phong phú và linh thảo, Ân Nguyệt này rõ ràng có thể dùng cương thi để
tỏa đi khắp nơi nhưng lại không làm, hiện tại lại muốn để ta truyền đi,
không biết có dụng ý gì.
Kim Phi Dao không hé răng, chuyện này
đối với nàng mà nói vẫn chưa thấy có ưu việt hay chỗ hỏng gì, nếu muốn
truyền ra thì nàng biết có một nơi rất tốt, chính là Thế Đạo Kinh. Chỉ
cần ném bản đồ ở đó thì không cần vài chục năm, mỗi người sẽ thủ được
một phần, tu sĩ vốn thích chạy ra ngoài du lịch, người đi lộ tuyến này
sẽ ngày càng nhiều.
Hả? Kim Phi Dao đột nhiên nghĩ đến, Linh giới Du Cảnh Kính đã là vật của ba ngàn năm trước, những lộ tuyến này không
biết đã có thay đổi biến hóa gì chưa, nếu như truyền ra, những nơi có
truyền tống trận chắc chắn sẽ có các đại môn phái chạy tới sửa chữa duy
tu, thanh lý đường đi, như vậy sẽ rất tiện cho nàng.
“Có phải ngươi phát hiện có nơi không đi qua được không?” nghĩ tới cái này, Kim Phi Dao đột nhiên mở miệng hỏi.
“A!” Ân Nguyệt sửng sốt, nhất thời có chút ngượng ngùng nói: “Kim đạo hữu
thật thông minh, đúng là ta muốn tới Linh giới khác thử thời vận nhưng
lại gặp phải mấy con đường bị tắc. Bằng vào năng lực của ta thì nhất
thời không thể xử lý được, hơn nữa linh thạch tiêu phí rất lớn, ta không có linh thạch cũng không đủ sức.”
“Ngươi tiếc của thì có, để ta
truyền bá bản đồ ra ngoài là ngươi có thể ngồi chờ người khác sửa đường, sau đó mở rộng cửa hàng sang Linh giới khác, ngươi rốt cục muốn có bao
nhiêu linh thạch chứ.” Kim Phi Dao nhìn hắn, người này quả nhiên là vì
thế mới bảo ta truyền bản đồ ra ngoài.
Ân Nguyệt nheo mắt cười
cười, “Không có bao nhiêu linh thạch, hơn nữa, ngoài ta ra thì đám thủ
hạ kia đều là cương thi, chỉ có thể mở tiệm ở những Linh giới thừa nhận
tà tu. Mà những Linh giới của tu sĩ chính phái là nhiều nhất, sinh ý của ta không làm được ở bên đó, rất tổn thất.”
“Ngươi muốn hợp tác
cùng người khác không? Ta có quen một gia hỏa rất nghèo. Không biết hiện tại sống thế nào nhưng còn phải nuôi một môn phái lớn, hơn nữa còn hùng tâm tráng chí muốn làm cho nó thật mạnh. Trước kia, lúc ta gặp hắn thì
hắn phải cả ngày giả dạng thành nữ nhân đi giựt tiền khắp nơi, nếu ngươi đồng ý hợp tác với hắn thì ta nghĩ hắn sẽ nguyện ý mở tiệm.” Kim Phi
Dao nghĩ tới một tên cùng quỷ, không biết hiện tại có còn đi giựt tiền
người khác không, lần trước Bố Tự Du có nhắc đến, không biết có bị tên
Hồng kia cường đoạt không.
“Người có thể tin không? Biết tính
toán sổ sách không?” Ân Nguyệt cảm thấy hứng thú, hắn sớm có ý định hợp
tác với chính phái nhưng vẫn không chọn được người thích hợp. Người đồng ý hợp tác với tà phái thì thường không phải là người tốt gì, hắn lo
người ta sẽ tham ô linh thạch. Mà người chính trực lại không tham tài
thì căn bản không đồng ý hợp tác với tà tu.
Kim Phi Dao vuốt vuốt mặt, nói: “Người có thể tin, môn phái của hắn có một ngọn núi của ta,
coi như là có phần của ta. Tính toán sổ sách thì không rõ lắm, trước đây cả ngày bị ta hống xoay quanh, hiện tại làm người đứng đầu một phái,
hắn hẳn là sẽ thanh tỉnh hơn.”
“Không biết tính toán sổ sách là
được rồi, ta phải tìm hắn ở đâu?” vừa nghe thấy không biết tính toán sổ
sách, Ân Nguyệt liền hứng thú, người mà có thể bị kẻ như Kim Phi Dao
hống xoay quanh thì rất dễ hợp tác.
“Ngươi…” Kim Phi Dao lườm
hắn, còn tưởng rằng hắn muốn tìm người biết tính toán, hóa ra là muốn
tìm kẻ không biết gì để tiện đường làm chủ.
Tuy nhiên, lại nghĩ
Hùng Thiên Khôn không có thiên phú trên phương diện này, trời mới biết
hắn có biết đường làm ăn buôn bán gì không hay là vẫn còn cướp bóc. Kiếm được chút linh thạch cũng tốt, Ân Nguyệt chuyên buôn bán, hợp tác với
hắn chắc chắn có thể kiếm không ít, muốn phát triển môn phái hẳn là
không thành vấn đề. Không có tài lực, môn phái căn bản không phát triển
nổi, đệ tử trong môn cơ bản đều ăn không ngồi rồi, tìm nghi trượng làm
chút việc còn phải cho bọn hắn linh thạch.
Vì thế, Kim Phi Dao
nói ra tên và thân phận của Hùng Thiên Khôn cho Ân Nguyệt, sợ hắn cứ như thế mà đi thì Hùng Thiên Khôn không tin, Kim Phi Dao còn lấy ngọc giản
ra, dùng thần thức viết tin nhắn lại, lại còn cẩn thận dặn dò, bảo Ân
Nguyệt không được bắt nạt hắn quá mức, phải cấp chút canh thịt cho Hùng
Thiên Khôn.
Sự tình xong xuôi, Kim Phi Dao liền cáo từ Ân Nguyệt, khởi hành đi Cùng Tạ Linh giới. Vừa vặn phải quá bộ qua Tinh La Linh
giới, nàng thuận tiện hoàn thành việc Linh giới Du Cảnh Kính.
Trên người Kim Phi Dao không có Thiên Sí điểu, kể cả có muốn tìm Bố Tự Du
cũng không tìm được, nhưng nàng đã có cách khác. Sau khi đến Tinh La
Linh giới, Kim Phi Dao trực tiếp tới một cửa hàng Thế Đạo Kinh, điểm
danh yêu cầu gặp Bố Tự Du.
Quản sự thấy Kim Phi Dao vừa vọt vào
đã chỉ đích danh muốn gặp Bố Tự Du, biểu cảm còn trăm phần trăm khẳng
định Bố Tự Du có quan hệ với bọn họ. Do dự một chút, quản sự liền dè dặt cẩn trọng hỏi: “Không biết tiền bối tìm thiếu chủ của chúng ta có
chuyện gì?”
“A!” Kim Phi Dao sửng sốt, người này không phải là bán tình báo à?