Ân Nguyệt xử lý xong
các công việc liền đưa Kim Phi Dao đi Hoàng Tuyền Linh giới, hai người
rất nhanh đã đi tới Hoàng Tuyền Linh giới.
Nơi này là Linh giới gốc của Ân Nguyệt, vừa bước vào phạm vi nơi này, Kim Phi Dao liền muốn quay đầu rời đi ngay lập tức.
Mặt đất rạn nứt, thành trấn đổ nát không một bóng người, cây cối khô queo,
đây là một thế giới yên tĩnh, hoang phế. Ngồi trên phi thảm đi theo hắn, Kim Phi Dao phóng mắt nhìn ra, chứng kiến nơi nơi không có chút linh
khí, không có yêu thú, không có người sống, ngay cả một cây cỏ cũng
không.
“Linh giới này trước kia không phải tên là Hoàng Tuyền chứ hả?” Kim Phi Dao có chút nghi hoặc, đột nhiên hỏi.
Ân Nguyệt nhìn phương xa, nhàn nhạt cười nói: “Không, đó là sau này sửa
tên, người sửa tên chính là chủ nhân của Linh giới Du Cảnh Kính. Hắn
thấy chỗ này giống hoàng tuyền cho nên mới gọi như vậy.”
“Thế trước kia gọi là gì?” Kim Phi Dao hỏi.
“Động Thiên Linh giới, ý là động tiên đó.” Ân Nguyệt thì thào đáp.
Động tiên? Kim Phi Dao nhìn thế giới dữ tợn trước mắt, tưởng tượng kiểu gì
cũng không tưởng tượng ra nó trước kia sẽ như thế nào.
“Nhìn thấy lòng sông khô cạn phía trước không? Nơi đó trước kia là một con sông
lớn, nước trong cá nhiều, là con sông đẹp nhất Động Thiên Linh giới, tuy nhiên nó đã khô cạn bốn ngàn năm rồi.” Ân Nguyệt chỉ về phía trước, nhẹ giọng nói.
Kim Phi Dao cau mày nhìn nửa ngày vẫn không nhìn ra một lòng sông, trông chẳng khác biệt gì các nơi khác.
Lại một lát sau, Ân Nguyệt chỉ vào một ngọn núi trụi lủi không bóng cây
ngọn cỏ, nói: “Nơi đó trước kia tên Lưu Tinh sơn, linh khí nồng đậm, là
nơi tuyệt hảo để làm động phủ, thường xuyên có tu sĩ vì cướp đoạt phúc
địa mà ra tay quá nặng.”
Sau đó, hắn có chút tự giễu cười cười, “Hiện tại đã không còn chút linh khí nào, tặng người cũng không ai muốn.”
“Ta nghe nói Hoàng Tuyền Linh giới không có Ma tộc, tất cả đều là tà tu,
lại có thể tham gia Linh Ý đại hội.” Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, hỏi sang
chuyện khác.
“Đó cũng chỉ là tùy tiện tới, chủ yếu là để làm ăn
buôn bán thôi. Bọn họ sợ nếu không cho chúng ta tham dự thì sẽ bị truyền ôn dịch. Không có phàm nhân thì bọn họ cũng không có cách nào gia tăng
số lượng tu sĩ mà.” Ân Nguyệt dường như không có việc gì đáp.
“Nơi này bốn ngàn năm trước tên là Động Thiên Linh giới, lại nghe ngươi giới thiệu như vậy thì hẳn là một Linh giới rất xinh đẹp, linh khí nồng đậm, vì sao lại biến thành như vậy?” Kim Phi Dao khó hiểu hỏi.
Ân
Nguyệt ngồi trên phi thảm của nàng, quay đầu lại nhìn nàng cười, “Bời vì ta, Động Thiên Linh giới mới biến thành Hoàng Tuyền Linh giới.”
“Hả?”
“Bốn ngàn năm trước ta còn là một tu sĩ Nguyên Anh, mà ở Động Tiên không có
Ma tộc cũng không có tà tu gì cả, mọi người đều là tu sĩ chính phái. Năm đó, ta bị người giết, Nguyên Anh bị diệt sát, thi thể chìm xuống sông,
sau đó bị nước sông xô lên bờ, dạt vào dưới một gốc cây. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ta tất sẽ hư thối, xương thịt tan vào bùn đất.” Ân
Nguyệt cười tủm tỉm, bình tĩnh nói giống như đang kể chuyện của người
khác.
“Đáng tiếc, ta tỉnh lại, ta đến bây giờ vẫn không biết vì sao nó lại chọn ta.”
Kim Phi Dao đoán, nó trong miệng hắn chính là thực hồn Hạn Bạt, đây cũng là chuyện nàng không rõ, không hiểu vì sao Thao Thiết lại chọn nàng.
Ân Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời, nhớ lại chuyện lúc đó.
“Ta biết mình đã chết, nhưng ta lại sống, tu sĩ đoạt xá cũng có thể phục
sinh, đó không phải chuyện gì kỳ quái, cho nên ta trở về. Trong môn phái còn có sư phụ, có các sư huynh đệ, bên ngoài còn có người trong gia
tộc, ta lo âu thắc thỏm trở về. Nhưng mà…” Ân Nguyệt đột nhiên không nói nữa, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì.
Kim Phi Dao không chút thông cảm cho tâm tình của hắn, tiếp lời: “Có phải bọn họ có thể công nhận đoạt
xá cũng không thể nhận người đã chết lại trở lại môn phái cho nên đã
đuổi ngươi đi?”
“Ngươi đúng là nói chuyện không nể mặt.” Ân
Nguyệt bị nàng làm cho dở khóc dở cười, “Bọn họ không đuổi ta đi, bọn họ muốn giết ta, thiêu hủy thi thể ta. Ta phục sinh như vậy chính là yêu
nghiệt, hơn nữa không một ai nghe ta giải thích, cứ nói ta là ma vật.”
“Lúc đó hẳn là ngươi rất thương tâm, còn sống liền đến tìm bọn họ, bọn họ
lại muốn thiêu chết ngươi.” Kim Phi Dao gật đầu cứ như hiểu lắm vậy.
“Ta rất vất vả mới trốn đi được nhưng cũng thiếu chút nữa mất mạng, máu đen của ta rơi xuống đất, cứ thế dẫn phát ôn dịch.” Ân Nguyệt nheo mắt nhớ
lại chuyện năm đó.
Trận ôn dịch hắn gây ra đã khuếch tán ra toàn
bộ Linh giới, phàm nhân từng người ngã xuống, ngay cả tu sĩ cấp thấp
cũng không thoát khỏi. Phàm nhân chết sạch, tu sĩ cấp thấp dù còn sống
cũng chỉ là kéo dài chút hơi tàn, chết chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Các đại môn phái vô cùng khiếp sợ, phái người ra ngoài tìm kiếm nguyên
nhân, rốt cục cũng phát hiện ra là do hắn. Tất cả các tu sĩ liền liên
hợp lại, do môn phái của Ân Nguyệt đứng đầu đi vây diệt hắn.
Lúc
đó hắn cũng chỉ là một cương thi Nguyên Anh kỳ, làm sao có thể địch nổi
toàn giới vây diệt, đó là một cuộc bắt giết khiến người ta tuyệt vọng. Ở thời khắc cuối cùng, thực hồn Hạn Bạt xuất hiện bảo vệ hắn, đến bây giờ Ân Nguyệt vẫn còn nhớ tình cảnh lúc đó.
Từng đám tu sĩ ngã xuống trước mắt hắn, con sông khô cạn, cây cối héo rũ. Sau khi Hạn Bạt biến
mất, hắn vô ý thức lang thang khắp Linh giới, bất luận hắn đi đến chỗ
nào, máu trên người hắn rơi xuống thì nơi đó sẽ biến thành một mảnh tĩnh mịch.
Động Thiên Linh giới chim hót hoa thơm biến thành một tử
địa, tất cả con người chết hết, thực vật héo khô, ngay cả nước sông cũng không còn một giọt. Trong hoàn cảnh ác liệt đó, linh khí nhanh chóng
biến mất, toàn bộ Động Thiên Linh giới chỉ còn lại một mình Ân Nguyệt
cùng mấy ngàn vạn oan hồn và thi thể.
Một mình Ân Nguyệt sống ở
Hoàng Tuyền Linh giới, không có ai để nói chuyện, ngay cả một con linh
sủng cũng không có, ngay lúc hắn định tự kết thúc cuộc sống cương thi
của mình, không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy nữa thì người nọ xuất
hiện.
Hắn cho Ân Nguyệt công pháp, còn trêu đùa đổi tên Động
Thiên Linh giới thành Hoàng Tuyền Linh giới, thậm chí còn không có ý tốt mà nói cho hắn biết phải làm thế nào mới có thể làm cho Hoàng Tuyền
Linh giới trở lại thành Động Thiên Linh giới. Sau đó, hắn bỏ Ân Nguyệt
lại, để lại Linh giới Du Cảnh Kính, từ đó chẳng biết đi đâu.
Không biết khởi điểm của Linh giới Du Cảnh Kính là ở đâu nhưng nơi kết thúc chính là Hoàng Tuyền Linh giới.
Kim Phi Dao không nói gì nhìn Ân Nguyệt, đột nhiên nghĩ đến chuyện bọn họ
còn có người tới tham gia Linh Ý đại hội, vậy những người đó là ở đâu
ra? Không phải người của Hoàng Tuyền Linh giới đều đã chết sạch rồi sao?
Cảm giác được ánh mắt nghi hoặc của Kim Phi Dao, Ân Nguyệt cười cười nói:
“Đúng thế, vị tiền bối kia cho ta công pháp để tu hồn luyện thi. Về sau
ta lại tìm được không ít công pháp về phương diện này, vậy nên Hoàng
Tuyền Linh giới bây giờ mới có sinh cơ.”
“Ý của ngươi là ngươi
luyện thi thể thành người sống, để bọn họ hợp thành môn phái, còn phái
ra chung quanh mở tiệm?” Kim Phi Dao cực kỳ khiếp sợ, phải luyện những
cương thi này thế nào thì mới không sợ ánh mặt trời, lại còn có thể tự
mình suy nghĩ và bán hàng? Nói như vậy, chưởng quầy trong cửa hàng ở Du
Vân Linh giới cũng là một cương thi, cả những tu sĩ Kết Đan cơ trí ở Nam Phong Linh giới lúc trước cũng đều là người chết?
Ân Nguyệt gật
đầu, vẻ mặt ôn hòa nói: “Đúng vậy, ta luyện bọn họ thành yêu thi, sau đó lấy nguyên thần ở các Linh giới khác, xóa hết trí nhớ đi rồi đặt vào
yêu thi, biến họ thành người. Hau khi nơi này biến thành Hoàng Tuyền
Linh giới thì ngươi là người sống thứ hai tới đây, người thứ nhất chính
là vị tiền bối không biết tên kia, ta nhất định sẽ tiếp đón ngươi thật
tốt.”
“Cái này thì không cần, vẫn là sớm chút lấy thi cốt yêu
long, sớm ngày đi Cùng Tạ Linh giới cướp da Ngọc Điệp trư mới phải.”
phải ở thêm mấy ngày với một đám xác chết, Kim Phi Dao cảm thấy đầu cũng to ra.
Đột nhiên, nàng nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, nếu thực vật nơi này đều bị độc chết thì quả Băng Sương mà hắn đưa cho nàng là cái gì?
Nàng đầy cõi lòng hi vọng nhìn về phía Ân Nguyệt, “Quả Băng Sương mọc ở đâu?”
“Quả Băng Sương? Đó là quả một loại nấm mọc trên bãi xác lạnh phía sau núi,
loài nấm này ta đã rất vất vả mới tìm được, cuối cùng cũng làm cho Hoàng Tuyền Linh giới có được một thực vật. Có điều, đất đai vẫn như trước,
không thể trồng cây, chỉ có thể trồng chúng ở trên xác chết. Tuy nhiên,
lúc này ta đã có Vân Viêm, hẳn là có thể làm ra được đất đai bình
thường.” Ân Nguyệt trực tiếp đánh nát hi vọng của nàng thành bột phấn,
quả Băng Sương quả nhiên không mọc ở chỗ bình thường.
Kim Phi Dao quay mặt đi, không biết phải nói gì, chỉ có thể cảm thấy may mắn vì
bình thường lúc mình không có việc gì sẽ đi ăn người, nếu không thì hôm
nay đột nhiên nghe được lai lịch của quả Băng Sương, chắc chắn sẽ không
tiếp nhận được. May mắn, may mắn là đã từng được luyện tập!
“Nhìn xem, bên kia chính là rừng Băng Sương.” Đột nhiên, Ân Nguyệt chỉ vào một mảng gì đó màu xanh đen, nói.
Kim Phi Dao nhìn kỹ lại thì thấy đó là mấy ngàn cái thây khô đứng chỉnh tề
trên mặt đất rạn nứt, toàn thân là màu xanh đen, bên trên có thực vật
phát ra ánh sáng màu lam, giữa đám thực vật đó có những quả Băng Sương
óng ánh trong suốt. Trong rừng xác này còn có mấy khô lâu nhân đang cầm
rổ đi thu hoạch quả Băng Sương. Từ không trung nhìn xuống, khu rừng này
thực quá đồ sộ, người bình thường đến đây hẳn là sẽ bị dọa són ra quần.
Không cần nàng hỏi nhiều, Ân Nguyệt liền giải thích tiếp: “Những quả Băng
Sương này có tác dụng với các cương thi giống như đan dược với Nhân tộc
vậy, mà lại hơn đan dược ở chỗ là tự mọc ra. Thủ hạ của ta có khoảng
mười vạn cương thi cho nên gieo trồng trên diện tích lớn. Ngoài quả Băng Sương ra thì còn có các thực vật âm tính khác, chỉ cần là thứ hữu dụng
với cương thi thì ta sẽ nghĩ cách mang về.”
Mười vạn cương thi…
Kim Phi Dao chậc lưỡi, người này thật xứng danh cương thi vương, nếu mang
mười vạn cương thi ra ngoài thì đúng là một đội quân không sợ chết, nếu
bị chém nát thì chỉ cần nhặt lại thi thể là có thể luyện chế ra tiếp.
Bay gần mười ngày ở cái Linh giới khủng bố này, rốt cục cũng tới được hang ổ của Ân Nguyệt, môn phái duy nhất trong Hoàng Tuyền Linh giới, Hồi Xuân
Các.
Hồi Xuân các… khóe miệng Kim Phi Dao giật giật, tên Ân Nguyệt này quá thú vị!