Kim Phi Dao làm sao có thể để hắn nhìn ra Thông Thiên Như Ý có thể biến hóa, kể cả có nhìn ra cũng không để hắn nói ra, còn chưa tới lúc bại lộ.
Nhấc đao lên, nàng lại tiếp tục đánh, không hề có kết cấu, trật tự gì cả.
So sánh với Kim Phi Dao giảo hoạt thì Quỷ vương ngay thẳng hơn, vung búa lớn bổ về tướng quân Trần Trung cầm đao. Đối mặt với Quỷ vương giống như sói đói, Trần Trung chỉ nâng đao tùy tiện chặn lại, có chiêu sách chiêu khiến cho Quỷ vương không chiếm được chút tiện nghi nào.
Nhưng Quỷ vương lại không biết mỏi mệt, búa lớn cứ như máy xay gió, không ngừng tấn công Trần Trung.
Kim Phi Dao vừa vặn liếc mắt nhìn một cái, Quỷ vương đúng là khí phách mười phần, chỉ bằng khí lực đánh thật uy vũ, nàng nhịn không được mắng: “
Cũng không phải bảo ngươi biểu diễn, thẳng thẳng cong cong cũng không biết biến chuyển một cái.”
Tuy nhiên, thấy hắn vẫn còn có thể kiên trì, Kim Phi Dao cũng không nói nhiều, nàng còn phải thu phục Chu Bân Vân trước đã.
Chu Bân Vân đã phát hiện sức mạnh của nàng, chỉ cần tới gần sẽ phiền toái, vì thế hắn đứng từ xa điều khiển kiếm. Trường kiếm trong tay liền bay lên không trung khiến người ta không đoán được, tùy thời sẽ ló ra từ một nơi không ai ngờ tới mà công kích.
Kim Phi Dao rất không thích phi kiếm, thứ này bay loạn khắp nơi, không có mục tiêu cố định. Tuy nhiên, phi kiếm có thể di chuyển, người cũng vậy, chỉ cần nhắm vào người sử dụng phi kiếm là Chu Bân Vân là xong. Nàng đột nhiên thu hồi khảm đao, giấu Thông Thiên Như Ý trong tay, đón Chu Bân Vân chạy tới.
Lúc phi kiếm đột nhiên bay áp phía sau nàng, Kim Phi Dao liền xòe tay ra, hai cây roi xuất hiện. Cây roi dài mấy trượng vung lên, vừa chắn phi kiếm vừa tấn công, một cây thì đón phi kiếm, một cây lại như độc xà vươn tới Chu Bân Vân.
Chu Bân Vân vỗ lên eo, lấy ra một cái túi to màu đỏ lửa, ném ra ngoài, “Khôn Hỏa túi.”
Cái túi kia bay vào không trung, miệng túi mở ra, một luồng hỏa diễm lao tới vây quanh Kim Phi Dao, cả người Kim Phi Dao chìm trong biển lửa.
Thấy chỉ là lửa bình thường, Kim Phi Dao thở phào, còn tưởng là ném ra bảo vật gì, hóa ra chỉ là pháp bảo hạ phẩm. Kim Phi Dao căn bản không sợ hỏa diễm này, nhưng vì không thể để lộ linh lực, nàng không dùng Minh hỏa ngăn chặn hỏa diễm này mà nhanh chóng dán một tờ Ẩn Thân phù lên người.
Nàng dán Ẩn Thân phù bên trong hỏa diễm, không có ai thấy nàng lấy ra cái gì, chỉ thấy Kim Phi Dao cử động tay một cái, thừa dịp hỏa diễm bốc cao, thân hình nàng liền biến mất.
Dân chúng xem cuộc chiến kinh hô một trận, bọn họ chỉ hiểu da lông, cho rằng Kim Phi Dao bị lửa của Chu Bân Vân thiêu chết, trong lòng cảm thấy kinh thán vạn phần, pháp bảo hoàng gia đúng là lợi hại, lửa này đốt không để lại cả bụi.
Chu Bân Vân cũng không phải ngốc tử, thấy thân hình Kim Phi Dao biến mất trong hỏa diễm cũng không cho rằng người bị thiêu chết. Đây không phải hỏa diễm đặc biệt hay chân hỏa, làm sao có thể đốt tu sĩ Nguyên Anh thành tro, kể cả là thiêu Luyện Khí kỳ cũng không thể nhanh như vậy. Biến mất không thấy chỉ có một khả năng đó là đối phương sử dụng pháp thuật, pháp bảo gì đó.
Hắn thấy tức giận, Trị vương lại không khống chế ma khí của đối phương, tuy hắn không sợ những nô lệ này nhưng nếu bọn họ có thể sử dụng pháp thuật thì sẽ gia tăng không ít phiền toái. Đám ma nhân này thấy chết không sờn, cuối cùng nếu tự bạo ma thể thì hắn có thể sẽ phải bồi mạng theo.
Nhưng Chu Bân Vân lại không cảm giác được ma khí của Kim Phi Dao cho nên nhất thời có chút nghi hoặc.
Trị vương và đại hoàng tử trên đài đều nhìn thấy một màn này, mọi người đều là Nguyên Anh kỳ, kể cả kiến thức thiển cận thì cũng không thể không nhìn thấy cảnh người kia hư không biến mất.
Vì thế, đại hoàng tử tức giận chất vấn: “Trị vương, ngươi tự dưng đưa thêm một nữ ma nhân ra mua vui, ta cũng không có ý kiến gì, nhưng ngươi vì sao lại không khóa ma khí của nàng? Nàng ta sử dụng phương pháp ẩn nấp này, không tìm được người thì còn đánh nhau kiểu gì? Chẳng lẽ ngươi muốn để đám nô lệ làm tướng quân Long Uy quốc bị thương sao?”
Việc này không liên quan Trị vương, Trị vương đương nhiên không thể để mình gánh trách nhiệm, hắn liền giải thích; “Đại hoàng tử, ngài biết rõ nữ ma này là do lục hoàng tử đưa tới, vì sao lại hỏi ta? Trên người nàng căn bản không có Chế Ma chú, lúc công chúa Bình An đưa nàng tới đã nói trên hai sừng của nàng có pháp khí áp chế ma khí. Hiện tại vì sao lại có thể ẩn thân thì phải hỏi công chúa Bình An.”
Đại hoàng tử lạnh lùng nhìn sang công chúa Bình An, hắn vốn không ưa vị công chúa quốc bảo có bối phận còn cao hơn cả phụ hoàng này. Chẳng qua là dựa vào việc có quả Nhân Sâm mà có quyền lực cao trong cung, hơn nữa nàng còn không tham dự vào chuyện tranh đoạt quyền lực, không đứng về phía kẻ nào, điều này làm cho đại hoàng tử vốn yêu thích quyền lực cảm thấy rất không an tâm.
Tất cả mọi người đều phải lấy lòng nàng, nhìn sắc mặt của nàng, chỉ để có thể xin được một quả Nhân Sâm. Nhưng đại hoàng tử không tin, chỉ cần hắn có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế, lúc hắn muốn quả Nhân Sâm chỉ cần hạ lệnh bảo nàng ta đưa lên là được. Nếu không dâng lên thì đánh nàng, phạt nàng, đánh cho đến khi nàng chịu cúi đầu, tự nhiên sẽ dâng quả Nhân Sâm, làm sao mà phải vì một thứ quả mà cúi đầu với nàng?
“Công chúa Bình An, nô lệ này là do ngươi tự mình đưa tới, vì sao lại không khống chế ma khí?” đại hoàng tử lạnh lùng nói.
Lúc này công chúa Bình An đặt hết cả tâm tư trên người Quỷ vương, chỉ sợ hắn có gì sơ xuất, căn bản không nghe thấy câu hỏi của đại hoàng tử, chỉ nhìn chằm chằm sàn đấu, tay nắm chặt, mắt quên cả chớp.
“Công chúa Bình An! Công chúa Bình An!” đại hoàng tử thấy Tô Đừng Mạt không để ý đến mình liền cao giọng gọi hai tiếng.
Tô Đừng Mạt đang khẩn trương xem đấu, bị hoàng tử quấy rầy, nhất thời tức giận hỏi: “Cái gì vậy? Không thấy ta đang bận sao?”
Đại hoàng tử và Trị vương nhất thời sửng sốt, công chúa Bình An lại dùng loại thái độ này nói chuyện? Đại hoàng tử nổi giận, công chúa Bình An chưa từng nổi giận với ai, hiện tại lại nổi giận với hắn.
“Công chúa Bình An, ngươi để một ma nhân không được khống chế ma khí lên sân khấu, có phải là cố ý muốn tổn thương đại tướng nước ta? Ngươi muốn mưu phản sao?” đại hoàng tử trợn mắt, hung tợn quát.
Tô Đừng Mạt lúc này đang khốn khổ vì tình, gần mười quả Nhân Sâm còn mang ra tặng người được, một đại hoàng tử như hắn làm sao có thể hù dọa được nàng. Nàng cau mày, mất kiên nhẫn nói: “Tại sao đại hoàng tử lại nói vậy? Trên người ma nhân này có pháp khí áp chế ma khí, mà ta cũng không thấy nàng dùng ma khí, chẳng lẽ còn không cho người ta dùng tốc độ nhanh một chút? Nhãn lực đại hoàng tử không tốt, không nhìn ra thân hình nàng ở đâu, tại sao liền nói nàng dùng ma khí?”
Ngừng một chút, Tô Đừng Mạt cười nói: “Một vị tướng quân giết địch vô số trên chiến trường đối phó với hai tên nô lệ còn phải khống chế ma khí của đối phương, chẳng lẽ tướng quân nước chúng ta sợ những ma nhân này, chỉ dám đối địch với ma nhân không thể tu luyện? Thật là uy phong nha. Nói mưu phản thì càng buồn cười, thử hỏi trên đời này có thứ gì có thể so sánh với quả Nhân Sâm trong hậu viện của ta? Các ngươi cả ngày tu luyện còn không phải vì trường sinh bất lão, có thể sống lâu hơn? Nếu Thiên Đế Linh giới có thứ gì trân quý hơn Nhân Sâm thì ta thật muốn nhìn một chút xem có đáng giá để ta mưu phản hay không.”
Tô Đừng Mạt trách một chút làm cho đại hoàng tử tức giận lôi đình, lại không nói ra được lời nào phản bác, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà hận.
Một người mượn cớ đệ đệ bị giết, muốn trừ bỏ đi cái gai trong mắt. Một người lại vì tình yêu kỳ lạ mà cái gì cũng không cần. So ra thì Tô Đừng Mạt đã chiếm thượng phong, trong Thiên Đế Linh giới quả thật không có gì quan trọng hơn quả Nhân Sâm, chỉ có Quỷ vương đáng giá để nàng mưu phản.
“Thật sự không tưởng tượng được, công chúa Bình An lại nói ra lời như vậy, thật khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.” Trị vương có chút kinh ngạc, cảm giác thái độ của công chúa Bình An phi thường kỳ quái, chẳng lẽ là vì Quỷ vương?
Tuy hắn cảm thấy điều đó là không có khả năng, công chúa Bình An căn bản chưa từng thấy Quỷ vương, làm sao có thể có gì liên quan? Tuy nhiên, đại hoàng tử vừa mới nói nhân lúc lục hoàng tử không có mặt, xử lý Quỷ vương của lục hoàng tử thì công chúa Bình An liền vội vã dẫn một nữ ma Nguyên Anh kỳ tới, còn mượn lời lục hoàng tử, cứng rắn nhét vào bên cạnh Quỷ vương giống như là để bảo vệ hắn.
Trị vương càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này nhưng lại khó mà nói ra ngoài, dù sao quả Nhân Sâm kia đã thương lượng xong nhưng vẫn chưa tới tay, vì thế, hiện tại phải tận lực không đắc tội hai người này, mặc kệ bọn họ náo loạn, bản thân chiếm ưu việt là được.
“Oa!” đúng lúc này, mọi người trên khán đài rào rào kêu lên, công chúa Bình An vội vàng nhìn xuống sàn đấu, thấy Quỷ vương vẫn đang dây dưa với Trần Trung, nhất thời còn chưa thể phân thắng bại, thấy hắn không có việc gì mới chuyển ánh mắt về phía Chu Bân Vân.
Cẩn thận quan sát, hóa ra mọi người kêu lên vì Chu Bân Vân, pháp bảo hạ phẩm Khôn Hỏa túi kia đã bị chém thành hai nửa, rơi rụng xuống đất, hỏa diễm cũng biến mất. Thấy pháp bảo hạ phẩm quý giá bị hỏng, dân chúng đau lòng vạn phần cho nên mới ồ lên.
Kim Phi Dao thật sự không chịu nổi cái nghèo của nơi này, chỉ một pháp bảo hạ phẩm mà có thể khiến cho mấy vạn người xem phải thở dài. Nếu ném tiểu đảo nổi ra giữa sân này thì đám dân chúng kia còn không bị mù mắt?
Kim Phi Dao dán Ẩn Thân phù chém đứt Khôn Hỏa túi, đó cũng chỉ là thuận tay, hiện tại đã đứng sau lưng Chu Bân Vân. Nàng ngừng hô hấp, lẳng lặng nhìn Chu Bân Vân, vị tướng quân bị đánh cho máu tươi tung tóe này đang thẹn quá hóa giận cầm kiếm tìm Kim Phi Dao.
Triệu Tử Dương cười lạnh một tiếng, chỉ một nô lệ nho nhỏ dùng Chướng Nhãn pháp mà một tướng quân nhị phẩm lại không tìm thấy. Ngày thường còn khắp nơi hiển hiện uy phong, lần này cho ngươi mất mặt trước dân chúng, khỏi phải lúc nào cũng tự cho mình là một đại nhân vật.
Kim Phi Dao không ngờ Thiên Đế Linh giới lại cái gì cũng không có như thế này. Ở Tinh La Linh giới, ngay cả trong nhà vệ sinh cũng có pháp trận và linh phù, vì thế nàng dùng Ẩn Thân phù nhưng Triệu Tử Dương không hề biết, chỉ cho là đang diễn xiếc mà thôi.