Kim Phi Dao sửng sốt, sau đó khinh bỉ nhìn về phía Quỷ vương, tức giận nói: “Còn tưởng rằng ngươi rất được hoan nghênh, không ngờ lại khiến người ghét như vậy, vừa ra sân đã có người la hét đòi giết chết.”
“Bọn họ nói ngươi đó.” Quỷ vương tức giận muốn chết, đúng là đồ không biết xấu hổ.
“Có chuyện này sao? Xì, một đám đầu đất!” Kim Phi Dao nhún vai, không để ý nói.
Đúng lúc này, pháp chú phía sau lưng Quỷ vương sáng lên, hắn nhanh chóng tụ tập ma khí vào tay phải, chiếc búa lớn xen lẫn hắc khí liền xuất hiện trên tay. Sau đó, hắn cầm búa nói: “Ta hiện tại không có cách bảo vệ ngươi, tự ngươi giải quyết cho tốt.”
Kim Phi Dao căn bản không nghe thấy, chỉ mải nhìn lưng hắn, “A, hóa ra làm như vậy là cho ngươi lấy pháp bảo bản mạng ra.”
“Ngươi yên tâm đi, ta đã nói là sẽ bảo vệ ngươi, ngươi đi ra phía sau chờ là được. Không phải chỉ là Vạn Xà trận sao, nghe tên là biết sẽ có một đống rắn, căn bản không có gì đáng sợ.” Kim Phi Dao vỗ vỗ Quỷ vương, bảo hắn đi ra phía sau, đừng tới phía trước vướng tay vướng chân nàng.
Quỷ vương cầm búa, không lui ra phía sau mà liếc nhìn nàng một cái, ngươi mới là gia hỏa vướng bận.
“Bịch” sân quyết đấu vang lên một tiếng, hàng hàng lũ lũ rắn hiện ra như thủy triều, nhỏ thì chỉ bằng ngón tay, to thì giống như thân cây trăm năm, xì xì thè lưỡi vọt lại.
Rắn xuất hiện ở bốn phía, lập tức vây quanh hai người bọn họ, hơn nữa càng ngày càng tới gần. Kim Phi Dao bị Quỷ vương kéo lùi đến bên cạnh một cây cột lớn.
“Ngươi dựa lưng vào đây, đám rắn này đều có độc, ngàn vạn lần không được để chúng tới gần.” Quỷ vương chắn Kim Phi Dao phía sau người, cầm búa đón đàn rắn.
Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái, đoán rằng người này vì cứ ra tiền phương thế này nên mới bị Nhân tộc bắt được. Thật sự là một người hàm hậu thành thật, nếu biết nàng là Nhân tộc, chắc chắn hắn sẽ quay búa chém lại, vẫn không nên nói thì hơn.
Nàng nhanh nhẹn đi ra bên cạnh Quỷ vương, “Nhiều rắn như vậy, ngươi lại không có ma khí, chẳng lẽ ngươi cầm búa trực tiếp chém?”
“Không chém thì phải làm gì bây giờ?” Quỷ vương không kiên nhẫn lên tiếng, rắn đều đã tới trước mặt còn nói nhiều như vậy.
Kim Phi Dao lắc lắc tay, “Không cần, ta có thứ đối phó với hắn, ngươi chờ xem.” Nói xong, nàng thò tay vào túi, nhấc Mập Mạp ra, sau đó dùng sức lắc lắc, lắc cho Mập Mạp đang ngủ mơ phải tỉnh dậy, sau đó không báo một tiếng, ném Mập Mạp về hướng đàn rắn.
Mập Mạp đang mơ mộng đẹp, mở mắt ra liền thấy mình đang rơi vào trong đàn rắn, nó mạnh mẽ tỉnh tảo lại, xoay người một cái trong không trung, lập tức hóa thành cao ba trượng, thân mình còn chưa rơi xuống đất, nó đã mở miệng, đầu lưỡi nhanh chóng phóng về phía đàn rắn. Trong nháy mắt, trong đàn rắn liền xuất hiện một chỗ trống, ít nhất là trăm con rắn đã rơi vào bụng Mập Mạp.
Nó xoay người hạ xuống đất, giương miệng rộng, mạnh mẽ cuốn rắn vào miệng, còn bớt chút thời gian lấy ra mộc bài, nhanh nhẹn viết lên trên, sau đó ném lại cho Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao cầm mộc bài nhìn, bên trên viết một từ: đầu heo.
“Hừ, Mập Mạp thối. Tặng cho ngươi bữa tiệc rắn mà còn mắng ta, đúng là làm ơn mắc oán.” Lũ rắn này cao nhất cũng mới cấp năm, Kim Phi Dao căn bản không có hứng ăn, nàng hiện tại rất kén chọn, loại này không lọt vào mắt xanh của nàng cho nên mới ném cho Mập Mạp.
Mập Mạp ăn rất nhanh, Quỷ vương cầm búa đứng ngốc một chỗ, Vạn Xà trận đáng sợ cứ thế biến thành bữa ăn ngon của người khác. Nhứng khán giả đang xem cuộc chiến cũng sửng sốt, đây là chuyện gì chứ? Biểu diễn còn khó coi hơn cả cho tu sĩ ma Luyện Khí kỳ giết yêu thú cấp hai nữa.
Hơn nữa, đám rắn giống như mì sợi bị con ếch khổng lồ kia ăn luôn khiến cho những người buổi sáng ăn mì có chút không khỏe, trận này còn khiến người ta buồn nôn hơn cả bị vặn ruột.
Ngay lúc Quỷ vương cầm búa nhàn nhã đứng ở kia, có chút không biết làm sao thì nghe thấy Kim Phi Dao ở phía sau gọi hắn: “Quỷ vương, ngươi xem, nơi này lại có hoa.”
Quỷ vương cúi đầu nhìn, Kim Phi Dao đang ngồi bên cạnh cây cột, chỉ vào một cây hoa dại dưới chân cột. Đó là một bông hoa màu trắng, trên cánh hoa còn vương máu không biết của ai.
Kim Phi Dao chậc lưỡi nói: “Trong hoàn cảnh ác liệt như vậy mà nó còn có thể sinh trưởng, lại nở ra hoa đẹp thế này, sức sống thật là dẻo dai nha.”
Nhìn chằm chằm cây hoa dại đang nhẹ nhàng lay động trong gió, Quỷ vương nghĩ tới tộc nhân ở vùng núi phương xa, vào mùa xuân, ở đó cũng nở đầy hoa dại. Nhất thời, hắn cảm thấy bản thân không thể nổi giận, cũng phải cứng rắn sống sót, để có thể làm cho tộc nhân có thể bình an sống, năm này qua năm khác có thể ngắm hoa dại xinh đẹp, bản thân nhất định phải sống sót.
Ngay lúc hắn tràn ngập ý chí chiến đấu, đầy cõi lòng kích động nhìn cây hoa dại thì thấy Kim Phi Dao phựt một tiếng, hái bông hoa dại xuống.
Sau đó, Kim Phi Dao cài bông hoa dại lên tóc, nàng còn nói với Quỷ vương:
“Ngươi cũng phải giống như cây hoa này, sống cho tốt, không được dễ dàng tìm chết. Công chúa còn đang chờ ngươi, tộc nhân của ngươi vẫn chờ ngươi, ngay cả một cây hoa còn có nỗ lực sinh tồn như vậy, ngươi không thể bị bại trước cây hoa dại này được.”
Tai Quỷ vương ong ong, hắn cảm thấy trong lòng có cái gì đó vừa bị đứt, rơi xuống đất, bị người ta dẫm cho nát nhừ. Hắn đột nhiên ngửa đầu hét lớn một tiếng, cầm búa lớn vọt vào trong đàn rắn, liều mạng chém giết đám linh xà. Nếu không chém đám rắn này thì hắn cảm thấy mình khó có thể khống chế được mà chém chết tên đồng tộc đáng giận bên cạnh.
“Thật là, chẳng qua chỉ ăn mấy con rắn của ngươi thôi, có cần liều mạng như vậy không?” Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy tên Quỷ vương này thật trẻ con, cũng đâu phải là thứ tốt gì, cần gì tức đến mức đó.
Chỉ mất nửa canh giờ, Kim Phi Dao mới ngắt một bông hoa, Mập Mạp và Quỷ vương liền giết sạch sẽ Vạn Xà trận. Mập Mạp chỉ ăn rắn sống, ngoài những con bị Quỷ vương giết chết nằm la liệt trên đất, gần sáu, bảy phần rắn còn lại đều vào bụng Mập Mạp. Tuy nhiên, nó vẫn còn bất mãn với Quỷ vương vì số rắn bị hắn chém đứt kia, vỗ vỗ cái bụng xong, giơ một tấm mộc bài lên cho Quỷ vương, mặt trên viết: tranh ăn với linh thú, không biết xấu hổ.
Tấm mộc bài này bình thường chỉ dùng với Kim Phi Dao, lần này rốt cục cũng được dùng cho người khác, Mập Mạp tức giận giơ mộc bài lên xong liền bước trở lại bên người Kim Phi Dao.
Nhìn nữ ma nhân đầu gài hoa dại, vẻ mặt thiên chân khả ái và con ếch biết dùng mộc bài vu hãm người kia, Quỷ vương siết chặt cán búa, một thân ác khí không chỗ phát tiết.
Đúng lúc này, một loạt tiếng rào rào vang lên, sân quyết đấu lại thả ra một con Thứ Du thú cấp bảy. Thân thể nó mọc đầy gai nhọn, chảy nước miếng đánh tới bọn họ.
Đến thật đúng lúc, Quỷ vương nhấc búa lớn, không nói hai lời vọt lên, lưỡi búa tạo ra tiếng rít vun vút, một búa liền chém đứt cái gai phía trước của Thứ Du thú. Sau đó, hắn phi thân nhảy lên, hai tay cầm búa chém liên tiếp lên người Thứ Du thú, toàn trường ồ lên, có tiếng thiếu nữ kêu lên vừa hưng phấn vừa sợ hãi: “Quỷ vương!”
“Hừ, bảo sao ta cứ cảm thấy hắn mất hứng, hóa ra là bị mất cơ hội nổi bật. Thật là, hại ta còn muốn để hắn nghỉ ngơi nhiều một chút, bảo hắn không cần xuất thủ, về sau dù chết cũng không quản hắn nữa.” thấy Quỷ vương ở phía trước mạnh mẽ chém Thứ Du thú, Kim Phi Dao khoanh tay, khó chịu nói.
Mập Mạp cũng đồng ý nói: “Ộp!”
“Ngươi nói rất đúng, chúng ta không cướp thức ăn của hắn nữa, để người khác khỏi cho rằng chúng ta không có đồ ăn. Hừ!” hai gia hỏa một tung một hứng, nếu không phải Quỷ vương đang chiến đấu ở phía trước, cuộc đối thoại đó mà để hắn nghe được thì chắc chắn sẽ càng thêm giận dữ.
Trị vương vốn nghĩ rằng không cần người của Đại hoàng tử xuất thủ, hắn cũng có thể hành hạ hai người này đến chết. Nhưng không ngờ, hắn vừa thả ra Vạn Xà trận đã bị một con ếch ăn sạch, yêu thú cấp cao mua về cũng bị giết, ngay cả yêu đan cũng bị nữ ma nhân kia nhặt đi. Nghe thủ hạ bẩm báo mà Trị vương tức giận đến rớt mấy cân thịt.
“Thả toàn bộ yêu thú ra. Ta không tin hôm nay không giết chết được hai tên nô lệ hạ đẳng này.” Trị vương nghe bẩm báo xong, vỗ giường đứng dậy, ầm một tiếng, chiếc giường đã bị vỡ thành mảnh vụn.
Nếu không phải là công chúa Bình An đáp ứng cho hắn một quả Nhân Sâm thì hắn đã cho người giết chết nữ nô lệ kia rồi. Nghĩ đến chuyện mình chỉ còn có sáu mươi mấy năm tuổi thọ, vẫn luôn muốn kiếm một quả Nhân Sâm từ chỗ công chúa Bình An, giờ bỗng dưng có cơ hội, không thể bỏ qua.
Công chúa ngu ngốc, chỉ bảo ta nể mặt lục hoàng tử mà không giết chết nữ nô và Quỷ vương, nhưng trên sàn quyết đấu thì lại không thể khống chế, chết ở sàn đấu thì không liên can gì đến ta, chỉ cần lưu lại Quỷ vương cho đại hoàng tử thôi.
Nghĩ đến hai món hời, Trị vương âm lãnh cười rộ lên.
Nhưng hắn không ngờ tới, sau một canh giờ, người tới bẩm báo không phải thủ hạ của mình mà là hai người Quỷ vương và Kim Phi Dao, bọn họ nói yêu thú đã bị giết sạch, không còn gì để giết nữa, trên sàn đấu còn bởi vì thi thể yêu thú chồng chất quá nhiều mà không còn chỗ đứng, bọn họ chỉ có thể kết thúc trở về.
Nhìn cái giường của mình bị phá thành mảnh vụn, Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn thoáng qua tên giá áo túi cơm bên trong, sát khí trên người phun tuôn mà ra, giống như một bàn tay nắm chặt cổ Trị vương.
Quỷ vương đứng ngay cạnh nàng, lập tức bị sát khí hung mãnh tận trời này làm cho khiếp sợ. Từ lúc sinh ra tới giờ hắn đã sống hơn một ngàn năm, gặp qua vô số nhân vật nhưng lại chưa bao giờ thấy ai nhiều sát khí thế này. Người này đã giết bao nhiêu người? Một ngàn, một vạn, hay là mười vạn?
Hắn nghĩ quá nhiều! Chủ yếu là do Kim Phi Dao giết nhiều tu sĩ, lúc hóa thân thành Thao Thiết ăn càng nhiều hơn, rất nhiều người đều chui vào bụng nàng cho nên sát khí mới nồng đậm hơn người khác. Nếu chỉ tính giết người không thôi thì để có sát khí như trên người nàng, chỉ sợ phải mấy chục vạn tính mạng mới được.
Trị vương lúc này đã sợ hãi vạn phần, hắn không phải là tướng quân, không cần lên chiến trường, từ nhỏ đến lớn chỉ tu luyện vì trường sinh. Ngày thường cũng chỉ đánh giết vài phi tử không nghe lời và nô lệ, căn bản chưa từng tự tay đối chiến tu sĩ, ngay cả bao cỏ tam hoàng tử cũng có kinh nghiệm hơn hắn. Người ta dù gì cũng đã từng đánh nhau với tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tuy rằng đã chết nhưng cũng coi như là có kinh nghiệm.
“Cút đi, đừng để cho ta nhìn thấy người lần nữa, nếu không ta sẽ cho kim long hộ thể của ngươi hiện thân.” Kim Phi Dao hung tợn mắng.
Trị vương phi thường mất mặt bị thủ hạ đỡ đi ra ngoài, Kim Phi Dao quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn Quỷ vương, “Gia hỏa vô dụng, loại hoàng tộc phế vật ngu ngốc thế này mà có thể nô dịch các ngươi những bốn ngàn năm, thực không biết các ngươi làm ăn cái gì.”
“…” Quỷ vương bị mắng cho nói không nên lời, bọn họ căm giận Nhân tộc đến tận xương tủy nhưng bọn họ từ sâu trong tâm khảm đã sợ hãi hoàng quyền. Nhất là hoàng tộc, bọn họ có tu vi mạnh nhất, không cần xuất thủ cũng đã làm cho bọn họ khiếp đảm, không ít ma nhân không phải là không phản kháng được Nhân tộc mà là do tập quán sợ hãi lâu đời.
Sợ người nhà bị giết, sợ hãi thực lực hoàng tộc vô thượng, nô lệ Ma tộc sợ hãi không dám phản kháng những tiểu thư Nhân tộc trói gà không chặt, trong thâm tâm họ đã thâm căn cố đế một nỗi sợ, như vậy thì làm sao có thể phản kháng thành công?