Kim Phi Dao đi theo người nọ vào trong thông đạo bên cạnh sàn đấu rồi đi xuống, phía dưới tuy âm lãnh nhưng may mà không ẩm ướt. Một đường đi xuống, hai bên đường có rất nhiều phòng giam. Trong các phòng giam có không ít ma nhân, người người quần áo tả tơi, thân thể bị thương, lùi trong nhà tù, mắt tràn ngập hận ý.
“Triệu Dương, đây là nô lệ vừa tới? Hóa ra là nữ nhân. Nữ càng được hoan nghênh, nhất là khi để trần thân trên, treo hai cái chuông vào đánh nhau lại càng thú vị.” Nơi này còn có hơn mười người của sàn quyết đấu, thấy có người dẫn Kim Phi Dao xuống dưới còn có người tiến lên trêu ghẹo.
Bốp một tiếng, Kim Phi Dao tiến lên đấm một quyền vào giữa mặt hắn, đánh cho hắn răng rơi đầy đất, mắt đui mù, đương trường mất mạng. Sau khi hắn bị đánh bay ra, rơi xuống đất, Kim Phi Dao nâng đầu lạnh mặt đi qua.
Mười mấy người kia sửng sốt, ào ào lấy pháp khí, hung thần ác sát xông tới, miệng thì hô: “Cũng dám hoàn thủ! Đã tới nơi này còn phản kháng, không nhìn xem đây là đâu!”
Kim Phi Dao nhìn lướt qua đám người một lượt, đều là Trúc Cơ kỳ, còn không có cả cảm giác bị đả kích. Triệu Dương, kẻ mang nàng xuống, không dám nói lời nào, một mặt muốn nắm được tâm tình của người này, mặt khác lại sợ nếu bắt không trúng lại bị đánh, cho nên dứt khoát không hé răng.
Thân hình vừa động, Kim Phi Dao phi thân đi qua, từng đạo tàn ảnh nhoáng lên, chỉ nghe thấy một loạt tiếng bịch bịch, đợi đến khi nàng trở lại chỗ thì mười mấy người kia đã nằm trên đất, không còn một người sống.
Các nô lệ hai bên đều sợ ngây người. Có chuyện gì vậy? Sao ma nhân này lại lợi hại như vậy, chẳng lẽ là tới cứu chúng ta? Bọn họ chưa kịp hò reo đã thấy Kim Phi Dao vỗ vỗ tay, nói với Triệu Dương: “Quỷ vương ở đâu? Dẫn đường!”
Không phải là tới cứu chúng ta? Các ma nhân sửng sốt, hóa ra là tới tìm Mạnh tướng quân, chẳng lẽ đây là ma nhân đã đầu phục Nhân tộc? Nhưng nàng vừa tới đã giết nhiều thủ vệ như vậy, giết xong cũng không cứu người, rốt cục là muốn làm gì? Bọn họ hoàn toàn ngây ngẩn cả người, thật không hiểu nổi đến cùng là có chuyện gì, tất cả đều á khẩu nhìn Kim Phi Dao.
Triệu Dương lau mồ hôi, vội vàng đưa Kim Phi Dao bước qua đám thi thể, đi ra phía sau.
Lại đi về phía trước một lúc liền nhìn thấy có mấy chiếc dây thừng treo từ trên trần thõng xuống, phía dưới có một tấm ván gỗ, những nô lệ ra đấu đều từ nơi này đi lên sân. Ở bên phía nhà tù còn có vài cái lồng cực lớn, bên trong nhốt yêu thú hung mãnh dùng để chiến đấu với nô lệ.
Cuối cùng, đi đến một lồng giam bị pháp trận vây khốn, Kim Phi Dao thấy Quỷ vương lúc này đã không còn mặt nạ, hắn đang bị treo trong nhà tù, tóc tai tán loạn, đầu gục xuống không thấy rõ diện mạo.
“Treo hắn làm gì?” Kim Phi Dao lạnh lùng hỏi.
Triệu Dương run như cầy sấy, nói: “Là Chu quản sự ra lệnh, sợ hắn phản kháng.”
Hiện tại trong lòng Triệu Dương rất hận, tại sao bọn họ đưa Chu Chí đi tìm Trị vương cả nửa ngày vẫn chưa về? Giờ phút này hắn phải phái người đến rồi chứ, nếu còn không tới thì có khả năng sẽ thật sự xảy ra chuyện nô lệ bỏ chạy.
Kim Phi Dao cũng cảm thấy kỳ quái, thủ vệ nơi này sao lại kém cỏi như vậy, tu vi cao nhất cũng mới Kết Đan kỳ, chỉ cần đá mấy cái là có thể hạ gục những người này, mang Quỷ vương đi.
Tuy nhiên, nhìn cẩn thận lại nàng mới phát hiện vì sao những ma nhân này không chạy thoát, trên người bọn họ đều có một loại xiềng xích và hạng quyển có phù chú, mặt trên lóng lánh, thoạt nhìn tựa hồ không chỉ có thể áp chế ma khí mà thôi.
“Lũ phế vật các ngươi cho rằng treo hắn lên như thế thì sẽ không có vấn đề gì sao?” Kim Phi Dao hỏi.
Triệu Dương thấy bốn phía không còn một thủ vệ còn sống liền thấp giọng nói: “Đại nhân, đây là Trị vương ra lệnh. Hắn không muốn thấy các nô lệ được thoải mái. Hơn nữa, trên hạng quyển của bọn họ đều có Bạo Liệt phù, nếu quả có người muốn tạo phản chạy trốn, chỉ cần rời khỏi phạm vi đấu trường sẽ tự động nổ, vì thế nên dù tu vi không cao cũng có thể quản lý bọn họ. Trên còng tay và xiềng chân có Xương Sụn phù, có thể làm cho bọn họ toàn thân vô lực, mà có lực cũng không sử dụng được.”
“Có phải ngươi cũng muốn đeo cho ta một cái?” Kim Phi Dao híp mắt, đột nhiên hỏi.
“Không dám, không dám! Đại nhân là do công chúa Bình An đưa tới, chẳng phải nô lệ nơi này, tiểu nhân không dám!” Triệu Dương vội vàng cúi đầu nói, nói thì nói vậy chứ kỳ thực hắn ước gì có thể mau chóng đeo cho người này bốn, năm cái.
“Ta ở phòng bên cạnh, ngươi thả hắn xuống cho ta, có người treo bên cạnh ảnh hưởng khẩu vị của ta. Mau mau dọn dẹp phòng bên cạnh cho sạch sẽ, ta muốn một cái giường mềm mại, lấy hết các thứ đồ tốt nhất ở đây đến cho ta, tốt nhất là phải đồ ăn của hoàng tộc, nếu dám cầm rác rưởi đến thì ta sẽ lấy cái mạng nhỏ của ngươi.” Kim Phi Dao mắt lạnh nhìm chằm chằm Triệu Dương, ác thanh ác khí nói.
“Dạ!” Triệu Dương vội vàng lấy kim phù ra mở cấm chế, tiến vào nhà lao thả Quỷ vương xuống.
Thấy Quỷ vương được thả xuống, Kim Phi Dao cười với Triệu Dương, nói: “Còn thất thần làm gì, mau đi chuẩn bị cho ta, ngươi muốn đưa ta tới nhà ngươi ở sao?”
“Ta đi luôn bây giờ đây.” Triệu Dương lên tiếng, vụt xông ra ngoài, chạy còn nhanh hơn cả thỏ, dường như chỉ hận bản thân không mọc thêm vài cái chân vậy, đến nỗi người nhìn có cảm giác không biết có phải hắn thật sự đi dọn giường hay là đi làm việc gì khác.
Trong lao lúc này không có một Nhân tộc, Kim Phi Dao nghiêng đầu nhìn những ma nhân trong các lồng giam chung quanh, đột nhiên cảm thấy nếu thuận tay thả bọn họ ra dường như cũng không có vấn đề gì. Vì thế, nàng liền nhướng mày hỏi những ma nhân đang nhìn mình: “Có muốn ra ngoài không?”
Các ma nhân trầm mặc một hồi, bất đắc dĩ nói; “Đi ra ngoài thì thế nào, cũng không trốn thoát khỏi hoàng thành, mà không thoát ra thì sẽ chết.”
“À, vậy thì thôi.” Kim Phi Dao thuận miệng lên tiếng, sau đó không để ý đến bọn hắn nữa, xoay người ngồi xuống trước lồng giam Quỷ vương.
Nàng à quá nhanh, cũng không khuyên người ta một tiếng, ma nhân mới chỉ nói đi ra thì thế nào chứ chưa hề nói nhất định không muổn ra ngoài. Làm cho ma nhân không thể phản ứng lại, người như vậy đúng là quá thiếu tâm nhãn.
“Này, ngẩng đầu lên đi, cúi đầu làm gì, ngươi có chuyện vui đây.” Thấy Quỷ vương được thả vẫn ngồi đó cúi đầu, Kim Phi Dao liền hô.
Quỷ vương không để ý nàng, cứ cúi đầu không nhúc nhích như trước.
Ngẩng đầu nhìn chung quanh, phát hiện không có ai tới, nàng tiếp tục nói: “Ngươi có biết công chúa Bình An của Long Uy quốc không? Chính là nữ nhân có quả Nhân Sâm đó. Lại nói, thật buồn cười, nàng lại thích ngươi. Nàng không đành lòng nhìn ngươi chịu khổ cho nên muốn để ta tới cứu ngươi, nhưng trên người ngươi có pháp chú, mà phương pháp giải chú lại nằm trong tay lục hoàng tử đang bị phạt đóng cửa diện bích, vì thế nàng mới để cho ta tới đây trước, bảo vệ ngươi trong vòng một tháng. Thế nào, cảm động chứ hả?”
Nghe thế, Quỷ vương vốn vẫn cúi đầu liền ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc nhìn Kim Phi Dao. Mặt hắn cũng lộ ra, rơi vào tầm mắt Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao ngơ ngác nhìn hắn, cuối cùng nói: “Ngươi… trông thật ấu trĩ nha.”
Khuôn mặt loang lổ vết máu của Quỷ vương đỏ lên, hắn nghiến răng kèn kẹt.
“Đừng kích động, ta chỉ tùy tiện nói thôi, lớn lên như vậy cũng không có cách nào.” Thấy hắn quá kích động, Kim Phi Dao vội vàng an ủi, sau đó nàng quay đầu sang một bên, bật cười.
Lúc đó ở sàn quyết đấu nhìn thấy Quỷ vương đeo mặt nạ, Kim Phi Dao tự động tưởng tượng một nam tử Ma tộc uy phong lẫm lẫm, huyết khí dương cương. Giờ nhìn thấy dung mạo dưới lớp mặt nạ, nàng thật muốn cười, thật sự vô cùng muốn cười, nàng vạn lần không ngờ tới Quỷ vương lại có một khuôn mặt đáng yêu như vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt tròn xoe đáng yêu, ngay cả những vết máu kia cũng không che lấp được làn da trắng mịn. Nhìn mặt hắn, người ta lập tức sinh ra ý nghĩ muốn véo má, thật sự quá đáng yêu, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của hắn.
“Ngươi là ai?” Quỷ vương nghiến răng nhìn người rõ ràng không phải là Ma tộc Thiên Đế Linh giới trớc mắt, Ma tộc nơi này không có khí chất như vậy, loại cảm giác bất cần đời, chẳng hề để ý đến thứ gì thế này hoàn toàn không có ở những Ma tộc sinh sống trong chế độ nô lệ ở Thiên Đế Linh giới này.
Hoàn hảo, tiếng nói của hắn không ngây thơ như nét mặt, nếu che mặt đi, chỉ nghe thanh âm thì vẫn tương đối có thể khiến người ta sinh ra cảm giác uy nghiêm.
“Không phải ta đã nói là công chúa Bình An bảo ta tới cứu ngươi sao.” Kim Phi Dao cười nói.
“Ta không biết nàng.” Quỷ vương lập tức nói.
Kim Phi Dao nhún vai, cười nói: “Ta biết, có thể nàng cũng chưa từng thấy mặt thật của ngươi, chỉ vài lần nhìn ngươi chiến đấu liền yêu ngươi. Sao, cảm thấy cao hứng chứ hả? Được người như vậy yêu, nàng có quả Nhân Sâm đó, ăn một quả có thể sống năm trăm năm.”
“Đám Nhân tộc ti bỉ định nhục nhã ta sao? Ngươi rốt cục là loại người nào? Ngươi khác hẳn với chúng ta, ngươi có mục đích gì?” Mặc dù bộ dáng ngây thơ nhưng điều đó không có nghĩa là đầu óc Quỷ vương cũng ngây thơ, hắn căn bản không tin vào tình yêu cách tấm mặt nạ, tuy rằng cũng có vài nữ nhân Nhân tộc coi trọng phương diện kia của nam nhân Ma tộc mạnh hơn nam nhân Nhân tộc, sẽ lén lút nuôi vài nam nhân Ma tộc làm đồ chơi, chơi chán rồi sẽ giết chết hoặc ném vào sân quyết đấu để Nhân tộc giết tìm vui.
Kim Phi Dao cũng không quản hắn có nhận tâm ý của Tô Đừng Mạt hay không, dù sao nàng chỉ cần bảo vệ hắn một tháng, sau đó lấy phương pháp giải chú ở chỗ lục hoàng tử, lại thả hắn ra ngoài là được. Nàng không phải là bà mối chuyên môn thắt dây tơ hồng, mà Tô Đừng Mạt cũng không đưa ra yêu cầu như vậy với nàng.
“Ta trong lúc vô ý tiến vào Linh giới này, vừa vặn gặp được công chúa Bình An. Nàng muốn làm việc này, ta liền thuận tiện nghe theo. Dù sao ta cũng không thèm quan tâm chuyện của hai ngươi, ta chỉ cần để ý không cho ngươi chết là được.” Kim Phi Dao ha ha cười nói.
“Tên Quỷ vương là Nhân tộc đặt hay vốn là danh hiệu trong Ma tộc của ngươi? Quả nhiên là phải đeo mặt nạ mới có lực sát thương, ta cảm thấy sau này nếu ngươi có trở lại Ma tộc, bình thường không có việc gì thì nên làm một cái mặt nạ, vậy mới khí phách.” Nàng hoàn toàn không để ý địa điểm, cứ thế tán gẫu với Quỷ vương, cũng không nghĩ xem mình giết nhiều người của quyết đấu tràng như vậy, lát nữa sẽ bị người ta tới tìm.
Quỷ vương không nói gì nhìn người trước mắt, không chạy thoát cũng không thả người, cứ nhàn nhã ngồi đó giống như ngồi ở cửa nhà. “Nếu ngươi thực sự nhàn rỗi như vậy thì hãy cứu mấy đứa nhỏ đi, mang bọn họ ra ngoài, rời khỏi địa phương quỷ quái này.”
Kim Phi Dao quay đầu liếc mắt một lượt các phòng giam, sau đó bẹt bẹt miệng nói: “Đám đại thúc này ai ai cũng già hơn ngươi, còn dám gọi đứa nhỏ? Hơn nữa, lúc nãy ta đã nói rồi nhưng bọn họ bảo không thể đi ra khỏi sân quyết đấu, sẽ chết ở đây, căn bản không cần phải trốn.”
“Đó là bọn họ đang tuyệt vọng. Dù ngươi không phải là người Thiên Đế Linh giới nhưng sao có thể nhìn thấy đồng bào biến thành như vậy mà còn có thái độ nhẹ nhàng bâng quơ thế này?” Quỷ vương đột nhiên rống lên, bọn họ đang phải chịu khổ mà kẻ này lại ngồi tại đó vô cảm. Trong môi trường đoàn kết vô cùng của Ma tộc, cẳn bản sẽ không xuất hiện người như vậy. Người này chắc chắn là được Nhân tộc nuôi lớn, được dạy dỗ để hại Ma tộc.