“Nói đi, ngươi tìm ta có chuyện gì?” Bố Tự Du bỏ qua lời nói của Kim Phi Dao, tò mò hỏi.
Kim Phi Dao hạ giọng nói: “Ta sắp đi liệp sát thần thú Tiêu Cầu với một người, muốn gọi ngươi đi giúp.”
“Tiêu cầu? Thứ này mà các ngươi cũng tìm được, không phải là đã Thần Thú kỳ chứ?” Bố Tự Du sửng sốt một chút, thế mà lại có vật như vậy.
“Không, tuy nhiên cũng sắp rồi. Đối phương cũng là tu sĩ Nguyên Anh, hơn nữa người bảo ta đi có thực hồn Kỳ Lân, có khả năng ta không đánh lại nàng.” Kim Phi Dao nói.
Bố Tự Du liếc nhìn Kim Phi Dao, “Ngươi muốn giết tu sĩ kia?”
Kim Phi Dao gật đầu, “Ngươi nghĩ xem, trên người ta có Thao Thiết, nàng cũng biết. Ta muốn Nguyên Anh của nàng, nàng cũng muốn Nguyên Anh của ta, hai ta cơ bản chính là vật đại bổ đối với người kia. Lần này đi liệp sát Tiêu Cầu là nàng hẹn ta, nhưng ta lo lắng, ai biết đây là liệp sát Tiêu Cầu hay là liệp sát ta.”
“Nàng biết ngươi là Thao Thiết mà còn chịu hợp tác với ngươi?” Bố Tự Du có chút kinh ngạc hỏi.
Kim Phi Dao sờ sờ đầu, cười nói: “Ta lừa nàng, nói ta là Huyền Vũ, ai ngờ nàng lại tin. Đều là thánh thú, tự nhiên là chịu cùng ta hợp tác, tuy nhiên vẫn phải cẩn thận một chút, ai biết được nàng có ý định gì.”
“Quá nguy hiểm!” Bố Tự Du có chút không đồng ý nói.
“Ngươi làm trò, nếu có nguy hiểm, ngươi trốn vào Thiên Hàng châu là xong, cuối cùng nguy hiểm còn không rơi vào một mình ta? Ta sẽ cho ngươi ưu việt, ưu việt rất lớn.” Kim Phi Dao lấy khuỷu tay huých hắn, vẻ mặt tươi rói.
Bố Tự Du cười hắ hắc, hỏi: “Ưu việt gì?”
Kim Phi Dao căn bản không định cho Bố Tự Du ưu việt gì, hiện tại đã nói ra rồi nhưng vẫn không nghĩ ra được thứ gì cho hắn. Nhìn biểu cảm đã sớm biết trên mặt Bố Tự Du khiến nàng cảm thấy nếu không đưa ra được thứ gì thì thật mất mặt.
Đột nhiên, linh quang chợt lóe, nàng tới gần Bố Tự Du, nói: “Nàng cũng là tu sĩ Nguyên Anh, thứ tốt trên người chắc chắn là nhiều, hơn nữa ta còn biết động phủ của nàng ở đâu. Chỉ có hai đệ tử, kể cả có là Kết Đan kỳ cũng có thể thoải mái thu phục, đến lúc đó chúng ta sẽ càn quét động phủ của nàng, hai người chia đều, sao hả?”
“Nếu tu sĩ kia cũng nghèo rớt giống như ngươi thì không phải là ta lỗ vốn sao? Đâu phải tất cả tu sĩ Nguyên Anh đều có đồ tốt, như ngươi chẳng hạn, ngoại trừ một thân dữ tợn ra thì cơ bản không có thứ tốt gì. Tốt nhất vẫn là tiểu đảo nổi mà bác ta cho ngươi, ngoài ra thì ngươi không thể lấy ra được thứ gì ra hồn.” Bố Tự Du rất không có hứng thú với đề nghị đó, chỉ vào Kim Phi Dao mà nói.
“Đừng như vậy mà, chúng ta không phải là bạn tốt sao? Ngươi nhẫn tâm nhìn ta đi chịu chết sao?” Kim Phi Dao vừa thấy lợi dụ không được lập tức bắt đầu nói đến nhân tình.
Bố Tự Du hút thuốc, cười xấu xa nói: “Thế này đi, ngươi giúp ta một việc, ta sẽ giúp ngươi việc kia, đồ của Kỳ Lân gì gì kia ta cũng không cần.”
“Sao ta cứ có cảm giác ngươi tính kế ta thế nhỉ, chắc chắn không phải là chuyện tốt gì.” Kim Phi Dao đột nhiên có cảm giác bị người tính kế, Bố Tự Du chỉ chờ mình đến tìm hắn vậy.
Bố Tự Du vô tội nói: “Sao ngươi có thể nói như vậy? Ta hoàn toàn không biết ngươi sẽ đến tìm ta, không phải là ngươi hẹn ta trước sao? Sao có thể nói là ta tính kế ngươi? Chỉ là lúc vừa gặp ngươi ta liền thấy chuyện này nhờ ngươi hỗ trợ rất thích hợp.”
Kim Phi Dao đành phải chép miệng, không tình nguyện nói: “Chuyện gì? Nếu quá khó thì ta sẽ không làm đâu. Còn nữa, loại chuyện như tới nhà ngươi làm khách ta cũng tuyệt đối không làm.”
“Ngươi nói như vậy quá tổn thương ta, lần trước ta thực lòng muốn đưa ngươi đi chơi, thế mà ngươi còn nói như vậy.” Bố Tự Du bày ra bộ dáng thương tâm, ủy khuất vạn phần nói.
Kim Phi Dao không hề động tâm, người này chỉ giỏi giả vờ, lừa gạt người khác thôi, “Không cần giả vờ, lần trước đi nhà ngươi ăn cơm, ăn một lần liền ăn khổ sáu mươi mấy năm. Lần này ta nhắc nhở ngươi, nếu ngươi bán tin tức của ta cho Lang ma đầu, ta sẽ nói ra chuyện ngươi giúp ta chạy thoát cho hắn nghe, đừng ai mong thoải mái.”
“A, ngươi làm vậy thì còn gọi gì là bằng hữu, thật xấu xa.” Bố Tự Du không cam lòng, tức giận bất bình nói.
“Ta mặc kệ, nếu ngươi bán ta, ta sẽ bán đứng ngươi. Nói đi, ngươi muốn ta làm chuyện gì?” Kim Phi Dao đắc ý cười nói.
Bố Tự Du thở dài, chậc lưỡi nói: “Giúp ta đi trộm một thứ, rất đơn giản, hơn nữa sau khi xong chuyện ta còn có thù lao cho ngươi.”
“Đừng có nói rút gọn, mời nói trọng điểm, trộm cái gì? Ngươi đừng tưởng rằng nói có thù lao thì ta sẽ không hỏi gì mà đồng ý, trên đời này có rất ít thứ có thể đả động ta.” Kim Phi Dao không cười, nói.
Nàng còn có mặt mũi nói như vậy! Chỉ hai quả Ngọc Long đã có thể làm nàng bỏ ra đại giới mua Linh giới Du Cảnh Kính, với ý thức lực như thế mà còn không biết xấu hổ nói trên đời không có bao nhiêu thứ có thể đả động mình.
Bố Tự Du cũng không nể mặt Kim Phi Dao, trực tiếp vạch trần: “Vậy sao, ta còn tưởng rằng hiện tại ngươi chỉ nhận mỹ thực dụ hoặc, hóa ra đã tu luyện đến cảnh giới tâm như chỉ thủy. Ta đây vốn đưa một bình rượu Hồi Hồn, đứng đầu tiên trong các loại mĩ vị của Tinh La Linh giới cho ngươi, không ngờ lại không có giá trị.”
“Rượu Hồi Hồn? Ngươi thực sự muốn cho ta thứ ấy?” vừa nghe đến ba chữ rượu Hồi Hồn, Kim Phi Dao giống như bị sét đánh trúng, nhảy dựng lên, trong mắt lóe lên ánh sáng hưng phấn dị thường.
Rượu Hồi Hồn là sản phẩm nổi tiếng của Tinh La Linh giới, một năm chỉ cất một vò nhỏ, vô cùng trân quý. Dùng ngàn loại quả ủ thành, hương vị không chỉ tươi ngọt mà còn có thể khiến cho người hồn phách bay mất rồi cũng sẽ phải vì mùi rượu mà quay lại.
Đương nhiên đây đều là Kim Phi Dao nghe nói, thân là một tán tiên, vô quyền vô thế, nàng căn bản không có khả năng có được rượu Hồi Hồn. Thứ này không bán ra ngoài, không có nhân duyên và địa vị nhất định thì không có cơ hội nếm thử.
Nhìn Kim Phi Dao một miệng nước miếng, vẻ mặt hưng phấn, Bố Tự Du chỉ có thể thán người này hoàn toàn không hề thay đổi, chỉ cần dùng ăn là có thể bắt cóc. Lại nhìn sang bên cạnh, Mập Mạp không biết đã chạy tới từ khi nào, cũng mang vẻ mặt tham lam nhìn hắn, trên lưng còn có con rối cực xinh đẹp kia.
Tiểu Uyển đang ngậm ngón tay, ngồi trên lưng Mập Mạp, tò mò hỏi: “Rượu Hồi Hồn? Đó là cái gì? Ăn ngon bằng kẹo hồ lô không?”
“Uhm, chuyện là thế này.” Bố Tự Du hừ một tiếng thông cổ, “Chúng ta đến đảo Tiêu Mạc trộm thánh vật của Ma tộc Tinh La Linh giới, một viên Thiên Hỗn thạch…”
Không đợi Bố Tự Du nói xong, Kim Phi Dao đã đứng phắt dậy, “Đảo Tiêu Mạc! Có phải ngươi nhận tiền của Lang ma đầu rồi không, sao lại đưa ta tới chỗ hắn? Coi ta là kẻ ngốc sao?”
“Đừng kích động. Ngươi cho mình là ai? Bác ta nhật lý vạn kỵ, ai có thời gian rỗi quản ngươi? Ngươi cũng không ngẫm lại xem, trước kia ngươi có thể trông cửa, cũng có thể làm tọa kỵ, thỉnh thoảng còn có thể làm đệm làm ấm giường. Ngươi nhìn xem bây giờ mang ngươi về thì được tác dụng gì? Trông cửa thì không uy phong, làm tọa kỵ thì phải đổi tới đổi lui, ấm giường sao… nữ nhân đều xếp hàng đến vài năm sau, không tới phiên ngươi.” Bố Tự Du xoay mặt, bỏ qua âm thanh ồn ào của Kim Phi Dao, không hề để ý nói.
Kim Phi Dao sửng sốt, cẩn thận nghĩ lại, lời Bố Tự Du cũng đúng, nàng hiện tại hình như đúng là không có tác dụng gì. Một nhân vật như Lang ma đầu cũng không tất yếu cả ngày nhìn chằm chằm nàng, nàng cả ngày lo lắng Lang ma đầu tìm mình phiền toái, giống như có chút tự kỷ.
Nghĩ kỹ thêm nữa, tuy rằng nói có lý nhưng làm sao nghe qua lại thấy không thoải mái chứ? Giống như bản thân là một đại phế vật, không hề có chút tác dụng nào, tâm tình thật đúng là phức tạp.
Thấy Kim Phi Dao yên tĩnh lại, Bố Tự Du mới ngoáy tai nói tiếp: “Ngươi để Thiên Sí điểu hẹn ta một tháng sau gặp mặt, có thể thấy còn một tháng nữa ngươi mới phải đi liệp sát Tiêu Cầu, vừa khéo nhân thời gian này giúp ta đi đảo Tiêu Mạc trộm Thiên Hỗn thạch. Gần như vậy, trộm đồ xong là lập tức có thể đi giết Tiêu Cầu theo kế hoạch, ngươi còn có thể kiếm thêm được một phần tiền công, cớ sao lại không làm?”
“Tại sao lại phải trộm thứ này?” Kim Phi Dao cau mày hỏi.
“Không phải bác ta tới đây là để kết thân sao? Thiên Hỗn thạch chính là đồ cưới mà Ma tộc Tinh La Linh giới chuẩn bị, cũng coi như có chút giá trị. Có điều, hôm trước gặp mặt nữ quý tộc mà Ma tộc Tinh La Linh giới chọn ra thì, bên chúng ta khách khí khen đồ cưới quý giá, nàng kia lại cao ngạo nói rằng, ngươi về sau chính là người của ta, vật như vậy còn có rất nhiều, nếu thích thì ta sẽ thưởng cho ngươi.” Bố Tự Du nói ra nguyên nhân vì sao phải trộm Thiên Hỗn thạch.
Kim Phi Dao sửng sốt, nữ ma này thật lợi hại, lại dám nói với Lang ma đầu như vậy, chẳng lẽ tu vi rất cao?
Nàng tò mò hỏi: “Chẳng lẽ đối phương cũng là Luyện Hư kỳ, hoặc là còn cao hơn cả Lang ma đầu? Nếu không thì không thể nào khí phách như vậy.”
“Nếu như vậy thì đã tốt, nàng mới Nguyên Anh sơ kỳ.” Bố Tự Du cười khổ một cái.
“Giống ta a, lá gan quá lớn, quá cuồng vọng!” Kim Phi Dao cảm thấy nữ nhân kia quả thực quá ngu ngốc, lại đột nhiên cảm thấy tâm tình đặc biệt sảng khoái vì Lang ma đầu bị một nữ nhân Nguyên Anh kỳ coi rẻ.
“Lúc đó bác ta đã nở nụ cười đương trường, rất tao nhã không phản bác gì, chỉ cười cười thôi. Nhưng yến hội vừa kết thúc, hắn liền tìm ta, bảo ta trộm Thiên Hỗn thạch. Như vậy, Tinh La Ma tộc mất Thiên Hỗn thạch, vụ kết thân này sẽ không thể thành công.” Bố Tự Du giải thích.
Nhưng Kim Phi Dao lại cảm thấy không thích hợp, Lang ma đầu đã cười, làm sao có thể chỉ trộm đi Thiên Hỗn thạch, đuổi nữ nhân kia đi thôi? Theo tính tình của hắn, hẳn là phải giết chết nữ nhân này, sau đó dẫm thành bùn, cuối cùng ném cho chó ăn mới đúng.
“Không giết người, chỉ trộm đồ thôi?”
Bố Tự Du gật đầu xác nhận, đáp: “Chỉ trộm đồ, không giết người. Việc giết người tự nhiên có người khác đi làm, không vội. Chỉ giết một người chỉ sợ không thể bình ổn lửa giận của bác, ít nhất phải diệt tộc, tuy nhiên ai cũng mệnh dài, thù có thể chậm rãi báo. Hơn nữa, Nhân tộc trộm Hỗn Thiên thạch, không liên quan đến Ma tộc.”
“Lang đại nhân thù dai thật, vậy mà ở Tinh La Linh giới còn làm cho Nhân tộc điêu đứng.” Kim Phi Dao lúc này không dám gọi ma đầu nữa, ai biết liệu có truyền đến tai hắn không, trực tiếp gọi đại nhân cho an toàn.
Bố Tự Du nghe xong thì cười, “Ai bảo dám làm cho hắn tức giận chứ.”