Mập Mạp truyền tống từ đảo Trung Hạ về đảo Bát Cảnh, lấy Yên điểu từ trong túi càn khôn ra.
Đây là một loại pháp khí dùng Khu Phong pháp trận để khởi động, chỉ cần nhét một khối linh thạch hạ phẩm vào một chỗ ở mông chim là có thể phi hành hai canh giờ, ngay cả phàm nhân cũng có thể cưỡi, vì thế trong nhiều gia đình phàm nhân giàu có đều mua một cái về dự phòng, lúc cần đến các đảo ở gần thăm thân thích rất là tiện lợi.
Con Yên điểu này là Mập Mạp tự mua dùng, nó không ngu đến mức bơi về đảo Đông Lương.
Nó bay hết ba canh giờ mới tới đảo Đông Lương, vừa xuyên qua Thập Nhị Yêu Linh trận đã nghe thấy tiếng la hét phẫn nộ của nữ nhân.
“Kim Phi Dao, ta cho ngươi một tháng, ngươi lập tức tìm xương cốt yêu thú cấp chín cho ta, nếu không ta sẽ mặc kệ.” trước nhà tranh trong tiểu đảo nổi, một nữ tử mặc trang phục hoa lệ đang chỉ vào Kim Phi Dao mà mắng. Mắng còn không tính, nàng còn rút một vật trên người ném bộp xuống trước mặt Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao đang đếm xem lần này kiếm được bao nhiêu yêu đan và tài liệu, thấy nữ tử nổi giận đùng đùng, đành phải nhặt cái thứ nàng ném ra nhìn nhìn, sau đó bất đắc dĩ nói: “Hoa Uyển Ti, ngươi đừng có bứt tay ra ném đi nữa được không? Gắn lại nó rất mất thời gian đấy. Ngươi thay đổi tính tình đi một chút, cứ chọn tam lấy tứ thế này thực không xứng đáng với hình tượng xinh đẹp của ngươi.”
“Hình tượng xinh đẹp? Ta hiện tại có hình tượng gì? Đây là hình tượng mà ngươi nói, ta mở ra cho ngươi xem!” nữ tử hùng hổ kia chính là hồn phách Hoa Uyển Ti trong con rối thực hồn phân thân.
Tay nghề của Kim Phi Dao quả nhiên rất tốt, mặt mũi Hoa Uyển Ti được làm hoàn mỹ không chút sứt mẻ, giống hệt như lúc còn sống. Da mềm mịn như ngọc, tóc dài đen nhánh, mắt to ngập nước, môi hồng nhuận. Ở giữa mi tâm còn có một hạt châu lấp lánh, đẹp đến mức khiến người ta phát run, kể cả có nói nàng thực ra là con rối cũng không có ai tin.
Lúc này nàng đang nhanh chóng cởi đai lưng, đai lưng vừa bỏ ra, nàng liền vạch áo cho Kim Phi Dao xem.
Vừa đúng lúc Mập Mạp tiến vào, Kim Phi Dao liền quay đầu nhìn Mập Mạp, “Mập Mạp, đã về rồi sao? Có gặp ai bán da Ngọc Điệp trư không?”
Mập Mạp nhanh nhẹn lấy ra mộc bài, linh dịch cũ trên đó đã sắp mờ hết, chỉ có hai chữ: ‘Không có’.
“AAAAAAAAAA, ta không sống nổi nữa, vì sao vẫn không có da Ngọc Điệp trư?” Hoa Uyển Ti vừa thấy, nhất thời vươn một bàn tay lên ôm đầu, miệng thì hét.
“Ngươi vốn là đã chết!” Kim Phi Dao lườm nàng một cái, sau đó nói với Mập Mạp: “Đâu phải ta không hiểu ngươi nói gì, giơ mộc bài làm gì.”
Mập Mạp đành phải chỉ vào Hoa Uyển Ti, nói: “Ộp ộp, ộp.”
“Đã biết. Nếu ngươi không nhìn được thì mau mau kiếm da Ngọc Điệp trư và xương của yêu thú cấp chín đi. Nếu không, cứ thế này mãi ta cũng thật khó xử.” Kim Phi Dao vung vung cái thứ Hoa Uyển Ti ném tới, chính là một cánh tay.
Cánh tay này là do Hoa Uyển Ti tự bứt ra, khác với da thịt xinh đẹp trên khuôn mặt, cánh tay này lại màu đen, liếc mắt một cái liền nhận ra đây là da của động vật biển. Lại nhìn sang Hoa Uyển Ti đang phát cuồng bứt tóc, từ cổ trở lên là mỹ nhân trắng noãn, từ cổ trở xuống thì đen sì thô ráp. Sự chênh lệch đó khiến ai nhìn thấy cũng khó mà chấp nhận được, đầu là tiên nữ, thân mình là dạ xoa. Tương phản như vậy không chỉ làm Hoa Uyển Ti cao ngạo không tiếp thu được mà ngay cả Mập Mạp thân là con ếch cũng không muốn liếc mắt nhìn thêm một cái.
“Phựt” Hoa Uyển Ti giật quá mạnh, giật cả mái tóc xuống, cái đầu trở nên trụi lủi, nàng cầm mái tóc đen, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Kim Phi Dao thấy thế thì nhảy dựng lên, giật lấy bộ tóc từ tay nàng, nổi giận đùng đùng mắng: “Ngươi làm gì vậy? Đây là lông ta nhổ xuống sau khi hóa thành Thao Thiết, rất đau đó, nếu ngươi giật đứt mất thì ta sẽ nhổ lông thú, lấy mực biển nhuộm thành tóc cho ngươi.”
“Quá thấp kém!” Hoa Uyển Ti bi phẫn nói một câu rồi nhắm mắt lại, không động đậy nữa.
“Thật là, đã thành con rối rồi vẫn còn khó chiều như vậy, không thể yên tĩnh một chút.” Kim Phi Dao lắc lắc mái tóc trên tay, may mà không bị đứt, nếu không lại phải biến thành Thao Thiết, nhổ lông làm tóc cho nàng.
Tuy nhiên, nàng cũng thở dài một tiếng, không thể không nề hà nói: “Ta cũng muốn dùng xương yêu thú cấp chín và da Ngọc Điệp trư làm ra một con rối hoàn mỹ. Nhưng ai biết được, ta ở Tinh La Linh giới đã bốn mươi năm mới gặp được một miếng da Ngọc Điệp trư nhỏ như vậy, chỉ đủ làm đầu, tự nhiên chỉ có thể chấp nhận tạm, có da gì dùng da đó.”
Vừa lải nhải Kim Phi Dao vừa nối cánh tay cho con rối. Cánh tay này cũng không tính là Hoa Uyển Ti giật đứt, đó là vừa rồi hai nàng ra ngoài liệp sát yêu thú, bị yêu thú đánh trúng, chính vì tài liệu không tốt, chấp nhận tạm một cái cho nên bị đánh cho chỉ còn lại một mảnh da thú, Hoa Uyển Ti mới tức giận tận trời kéo xuống.
Nối lại cánh tay phải tốn chút thời gian, nàng cởi hết quần áo của con rối ra, dùng linh lực tan hợp chỗ nối.
Đang lúc tan hợp cánh tay, con rối lại mở mắt, lúc này trong mắt tràn đầy ôn nhu, nhỏ giọng nói: “Phi Dao, ngươi đừng lo cho nàng. Tính tình nàng vẫn thế, trước kia quả thật cũng chưa từng chịu khổ, chúng ta đều biết ngươi vì thân mình này mà tiêu hết tài sản. Mập Mạp phải cả ngày ra ngoài bán hàng một phần cũng là vì tìm tài liệu trúc thân cho chúng ta.”
“Niệm Khê, ngươi không cần nói hộ nàng. Nàng ta càng mất hứng thì lần sau ra ngoài liệp sát yêu thú sẽ càng nhiệt tình, thấy yêu thú như gặp kẻ thù.” Kim Phi Dao nhìn con rối, cười nói.
Lúc này hồn phách trong con rối đã biến thành Niệm Khê, nàng đã không còn si ngốc nữa, đã có thần trí, yên tĩnh đứng đó để Kim Phi Dao sửa cánh tay.
Kim Phi Dao vừa nói xong, ánh mắt Niệm Khê đột nhiên nhắm lại, hai tức sau mở bừng, há miệng hét lên: “Kim Phi Dao, ngươi lại thừa dịp ta không có mặt mà nói bậy, lần sau ra ngoài liệp sát yêu thú, ta sẽ không động thủ nữa, cho ngươi mệt chết.”
“Ầm ĩ chết người! Các ngươi cứ thay nhau ra ra vào vào, trước khi đổi người có thể báo trước một tiếng không hả, làm ta sợ nhảy dựng.” Kim Phi Dao đang nghe Niệm Khê ôn nhu nói chuyện, đột nhiên lại biến thành Hoa Uyển Ti, giật cả mình.
Hoa Uyển Ti vẫn còn vênh váo tự đắc lải nhải, nói từ những bất mãn với thân thể cho đến chuyện đảo quá nhỏ, ít người hầu hạ, ngay cả chuyện không có nam nhân cũng nói ra. Kim Phi Dao chẳng buồn tranh biện với nàng, kể cả bắt một nam nhân đến cho nàng thì ai dám thượng nàng?
Kim Phi Dao không ngờ việc mình thả hồn phách Hoa Uyển Ti vào trong con rối thực hồn phân thân lại đem tới nhều rắc rối như vậy. Hồn phách Hoa Uyển Ti được tạo thành từ vô số hồn phách bị dưỡng hồn thú cắn nuốt nhằm tạo ra hồn phách Uyển Ti, bên trong đã có không ít hồn phách trưởng thành, có cái đã tan hợp, có cái lại vẫn tồn tại như trước.
Sau khi nàng dùng số tiền lớn mua được da Ngọc Điệp trư, lại thêm máu của Kỳ Lân Thú Mã mà Lâm Thanh Giang đưa cho làm ra đầu cho con rối, dùng tài liệu khác làm ra ngũ quan, nàng liền hiểu vì sao lúc trước mình hay bị đầu lâu cắn.
Trong hồn phách Hoa Uyển Ti lại có rất nhiều người, bình thường Hoa Uyển Ti xuất hiện nhiều nhất bởi vì tinh thần lực của nàng lớn nhất. Kế đó là Niệm Khê, Niệm Khê này đã không còn si ngốc, do được tan hợp thần trí của Uyển Ti nào đó khác mà đã trở nên bình thường. Ngoài việc nói năng nhẹ nhàng thì nàng còn khác Hoa Uyển Ti ở chỗ không có lực công kích.
Mà điều khiến Kim Phi Dao đau đầu hơn là chỉ khi nào con rối là Hoa Uyển Ti thì mới có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, còn lúc khác thì căn bản không có tác dụng gì. Đó là còn chưa tính trong số đó còn có thực hồn của mẫu thân Hoa Khê, bà lão kia nói rất nhiều.
Chỉ cần hồn phách mẫu thân Uyển Ti xuất ra, nàng sẽ bắt đầu hoa tay múa chân, than phiền dược điền không ai nhổ cỏ, đan lô không được lau rửa sạch sẽ, lá khô không được dọn… Nói xong sẽ xắn tay áo, cầm khăn lau lên bắt đầu làm việc.
So sánh với tiểu Uyển Ti chỉ sáu, bảy tuổi, suốt ngày đòi chơi trốn tìm thì mẫu thân Uyển Ti mới là tồn tại đáng sợ.
Để phân biệt các nàng, ngoài Hoa Uyển Ti và Niệm Khê, Kim Phi Dao đặt tên cho hồn phách tiểu hài tử hồn nhiên kia là Tiểu Uyển, còn mẫu thân Uyển Ti trực tiếp gọi là Hoa phu nhân.
Điều duy nhất khiến người ta vui mừng là Hoa Khê làm ra nhiều Uyển Ti như thế nhưng hiện tại tạm thời chỉ có bốn người này xuất hiện. Nếu nhiều hơn nữa thì Kim Phi Dao chỉ sợ nàng sẽ phá hủy con rối, chỉ cầu tai được thanh tĩnh.
Rốt cục cũng nối xong cánh tay, Hoa Uyển Ti vẫn còn đang lải nhải liên mồm, Kim Phi Dao tiện tay nhặt cái chổi dưới đất, nhét vào tay nàng. Hoa Uyển Ti vừa thấy cái chổi, hai mắt liền muốn nhắm lại, miệng vẫn vớt vát: “Kim Phi Dao, ngươi thật nham hiểm.”
“Ta thấy ngươi giết yêu thú vất vả cho nên muốn cho ngươi nghỉ ngơi một chút.” Kim Phi Dao ha ha cười, nói với con rối vừa mở mắt ra: “Hoa phu nhân, vừa có cánh hoa bay vào trong phòng ngươi đấy.”
Hoa phu nhân vừa nghe vậy liền mau chóng mặc quần áo vào, cầm chổi bỏ đi quét rác, miệng còn lầu bầu: “Vừa hôm qua ta đã quét rồi, sao hôm nay lại bay vào chứ?”
“Hoa phu nhân, không phải ngươi quét hôm qua đâu. Ta và Hoa Uyển Ti đã ra ngoài săn yêu thú ba ngày, ngươi quét từ bốn ngày trước rồi, hôm nay sợ là phải quét lại một phen.” Kim Phi Dao nói với theo, sau đó dựa vào kinh nghiệm thì Hoa phu nhân sẽ đoạt công việc của tiểu Hồng, tiểu Lục, nàng sẽ được thanh tĩnh ít nhất hai canh giờ.
Sau đó, Kim Phi Dao mới vẫy vẫy tay, nói với Mập Mạp: “Mập Mạp, có mang tin tức mới về không?”
Mập Mạp đang nằm trên ghế, tiểu Lục bưng hoa quả đến, nó tay cầm quạt, chuẩn bị nói những kỳ văn thú sự, tin tức mới nhất cho Kim Phi Dao nghe.
Nếu Mập Mạp có thể nói tiếng người thì có thể đi Thiên Kiều kể chuyện kiếm tiền. Đáng tiếc, hiện tại chỉ có một mình Kim Phi Dao nghe hiểu, một tháng cũng chỉ có thể nói ba, bốn lần, Mập Mạp cảm thấy không đủ sảng khoái.