Edit: Ladybjrd
Nhìn ba gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ bay đi, Kim Phi Dao cảm thấy phiền muốn chết, đây lã nhóm tu sĩ thứ mười bảy xuất hiện trong ba mươi ngày nay.
Linh giới Du Cảnh Kính gây ra động tĩnh quá lớn, cột sáng cao như vậy thì không cần phải đi ngang qua, từ rất xa cũng có thể thấy được. Nếu không phải Kim Phi Dao có tu vi Nguyên Anh kỳ thì cột sáng này và tiểu đảo nổi đã đủ cho tu sĩ đỏ mắt, tâm sinh ý muốn cướp, lại càng không cần phải đề cập tới chuyện đây là Nam Phong Linh giới.
“Mập Mạp, lực uy hiếp của ngươi thật kém nha, phải mau mau tiến giai đi, ngay cả tu sĩ Kết Đan kỳ cũng không sợ ngươi. Lấy tinh thần sinh đứa nhỏ ra, tiến giai cho ta.” Kim Phi Dao chống nạnh đứng bên cạnh Mập Mạp, tức giận giáo huấn.
Mập Mạp thu cơ thể bé bằng nàng, vẻ mặt ngốc dại nhìn nàng, không biết có nghe lọt tai không mà không hề nhúc nhích.
Cẩn thận nhìn lại, Kim Phi Dao phát hiện nó đang ngủ, hơn nữa còn mở nửa mắt, bảo sao không hề phản ứng với lời giáo huấn của nàng. Hóa ra vừa rồi nàng nói phí công, Kim Phi Dao nổi giận đùng đùng bay lên, một cước đá Mập Mạp vào tiểu đảo nổi.
Mập Mạp nện cả người xuống tiểu đảo nổi, bừng tỉnh, nó ngẩng đầu nhìn bốn phía, phát hiện bản thân đang ở trong tiểu đảo nổi liền yên tâm, ngoẹo đầu sang một bên ngủ luôn tại chỗ.
“Tức chết ta mà!” Kim Phi Dao thở phì phì mắng. Quay đầu lại nhìn Linh giới Du Cảnh Kính, tính tính, hẳn là đủ thời gian rồi.
Ông một tiếng, Linh giới Du Cảnh Kính chậm rãi thu cột ánh sáng về, đến khi ánh sáng biến mất hoàn toàn, pháp trận trên mặt đất cũng lùi về trong Linh giới Du Cảnh Kính, mặt kính lóe lên rồi khôi phục bình thường.
Kim Phi Dao nhặt Linh giới Du Cảnh Kính lên, tập trung thần thức vào nhìn, bản đồ Bắc Thần Linh giới và Nam Phong Linh giới đã xuất hiện. Trên bản đồ, Nam phong Linh giới khá nhỏ, ba mặt giáp lục địa, một mặt giáp biển, ngay cả Nguyên thành và Trụy Thiên thành cũng có ký hiệu. Còn Bắc Thần Linh giới thì không thay đổi mấy, xem ra là ba nghìn năm nay cũng không có đại sự gì xảy ra.
Chiến sự lần trước diễn ra ở thần cấp giới, vì nàng không ở thần cấp giới cho nên bản đồ vẫn như cũ, điểm màu trắng là linh cấp giới, còn những điểm nhỏ màu lục lúc ẩn lúc hiện ở phía trên chính là thần cấp giới, không thấy viết chú thích đặc biệt gì, chỉ là vì nằm ngay phía trên Bắc Thần Linh giới cho nên cũng viết hai chữ Bắc Thần.
“Ta muốn đi Tinh La Linh giới nhưng lại không biết đi thế nào, có nên gửi Thiên Sí điểu cho tiểu Bố hỏi một chút không nhỉ?” Kim Phi Dao cẩn thận nhìn Linh giới Du Cảnh Kính, có chút do dự.
Đột nhiên, nàng chú ý đến một điểm đỏ ở bờ biển Bắc Thần Linh giới, mà ở Tinh La Linh giới cũng có ba điểm đỏ nho nhỏ. Kim Phi Dao nhanh chóng di chuyển bản đồ để nhìn, phát hiện, ở trên biển giữa Bắc Thần Linh giới và Tinh La Linh giới còn có mấy điểm đỏ nữa.
“Chẳng lẽ đây là truyền tống trận hoặc thông đạo?” nghĩ đến khả năng này, Kim Phi Dao cảm thấy kích động, bất kể thế nào, cứ đi nhìn một cái xem sao.
Thân mình nàng chợt lóe, trở lại tiểu đảo nổi, đá Mập Mạp một cước, đánh thức nó rồi bước nhanh vào trong gian nhà tranh trước đây Đại Nữu ở, miệng thì nói: “Chúng ta phải đi, ngươi cứ ở đây một mình, chờ ta tìm một nơi an toàn sẽ xử lý thân thể cho ngươi, ngươi hiện tại dùng tạm đi.”
Trong phòng rất yên tĩnh, không có ai trả lời nàng nhưng Kim Phi Dao không hề để ý, bảo tiểu Hồng tiểu Lục chăm sóc tiểu đảo nổi xong, nàng liền dẫn Mập Mạp ra ngoài.
Thu tiểu đảo nổi lại, Kim Phi Dao mang Mập Mạp bay về hướng điểm đỏ.
Điểm đỏ nằm ở Bắc Thần Linh giới, nàng trước tiên rời khỏi Nam Phong Linh giới, tránh khỏi tu sĩ tuần tra biên giới, dễ dàng tiến nhập Bắc Thần Linh giới.
Tuy nàng xú danh rõ ràng nhưng cũng không phải người người đều cầm tranh chân dung nàng trong tay, hơn nữa với tu vi Nguyên Anh kỳ hiện tại, chỉ cần không gặp phải một đoàn tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì kể cả có người nhìn thấy nàng cũng chỉ có thể hít bụi.
Phi hành nửa tháng, Kim Phi Dao đi tới vị trí của điểm đỏ, là một vùng biển không có người ở. Bờ biển này toàn đá vụn, lúc này lại đúng mùa sinh sản của Thất Thải quy cho nên trên bãi biển có vô số Thất Thải quy đang đào cát đẻ trứng, mà vị trí điểm đỏ ở ngay gần đây.
Kim Phi Dao cầm Linh giới Du Cảnh Kính đối chiếu một lần, điểm đỏ chính là ở chỗ này, nhưng nàng tìm nửa ngày cũng không tìm được chỗ nào khả nghi trên bờ biển này.
“Thật là, hao phí của ta hơn năm vạn khối linh thạch trung phẩm, ngươi không thể chỉ rõ hơn một chút sao?” Kim Phi Dao bất mãn cất Linh giới Du Cảnh Kính vào trong túi càn khôn, thuận tay nhặt mấy chục quả trứng rùa, thả hỏa viêm thuật ra nướng chín rồi tìm một tảng đá làm ghế, bắt đầu ngồi ăn.
Mập Mạp cũng ngồi một bên bóc vỏ trứng, liên tiếp nhét từng quả vào miệng. Kim Phi Dao nhìn bộ dáng tham ăn của nó, thật sự không chịu nổi: “Ngươi có thể ăn từ từ không hả? Như quỷ chết đói đầu thai vậy. Khắp chỗ này toàn là trứng rùa, ăn xong lại nướng, nhìn ngươi xem, mới một cái chớp mắt đã ăn hơn ba, bốn mươi quả rồi.”
“Ộp ộp ộp ộp.” Mập Mạp không phục chỉ vào đống vỏ trứng mà kêu.
Kim Phi Dao tà tà liếc nhìn nó, lạnh nhạt nói: “Ta có nói như vậy sao? Hình như ta chỉ nói là sẽ không ăn nhiều những thứ không ngon thôi chứ không hề nói là không ăn nhiều thứ ngon nha. Trứng Thất Thải quy rất ngon, ta ăn nhiều một chút thì đâu có gì. Hơn nữa, ta còn chưa ăn nhiều, chỉ mới năm, sáu mươi quả thôi.”
Mập Mạp trắng mắt lườm nàng, trứng rùa thì gọi gì là mĩ vị, rõ ràng là giống như trước đây ăn để lấp đầy bụng, còn không biết xấu hổ nói bản thân sau này sẽ không ăn nhiều nữa.
Tiếp tục nhét một quả trứng rùa vào miệng, Kim Phi Dao vừa nhai ngồm ngoàm vừa nói: “Mập Mạp, lát nữa ngươi xuống biển nhìn xem trong nước biển có chỗ nào kỳ quái không. Ta đã tìm khắp mọi chỗ trên bờ rồi, không có chỗ nào khả nghi cả, hiện tại chỉ còn nước xuống biển tìm thôi.”
Vội vàng nhét trứng rùa vào miệng, Mập Mạp tùy tiện gật đầu đồng ý.
Thất Thải quy rơi nước mắt nhìn hai nàng ăn trứng, ăn đến mức vỏ trứng đã chất thành núi nhỏ. Nhìn chúng rơi lệ, Kim Phi Dao cầm hồ lô Càn Khôn uống nước, nói: “Làm như là đang khóc vậy, đâu phải ta không biết lúc các ngươi đẻ trứng sẽ rơi nước mắt? Chỉ là cát rơi vào mắt thôi, vậy thì cứ khóc nhiều một chút, coi như rửa mắt. Lại nói, lòng đỏ trứng quá đặc, lòng trắng ăn ngon hơn, sớm biết thế thì đã ném hết lòng đỏ cho Mập Mạp, ta ăn lòng trắng là được.”
Đáng tiếc là lúc này Mập Mạp đã lặn xuống biển, không nghe được câu lầu bầu của Kim Phi Dao, bằng không chắc chắn nó sẽ chỉ vào mặt nàng mà mắng nàng ích kỷ, cũng không phải chỉ riêng mình nàng bị lòng đỏ trứng làm nghẹn.
Kim Phi Dao ăn nhiều trứng rùa đến mức cảm thấy vị trứng biến thành vị phân rùa rồi liền ngồi trên tảng đá bên bờ biển chờ Mập Mạp. Nàng nhàn rỗi không có việc gì, ngồi suy nghĩ xem vì sao vùng biển này lại tên là biển Như Mộng, tên không có chút hung tàn nào. Chẳng lẽ vùng biển này hung mãnh như trong mộng, không ai có thể chinh phục cho nên mới gọi nó là biển Như Mộng? Hàm ý thật khó hiểu nha.
“Ộp ộp.” đúng lúc này, Mập Mạp đột nhiên trồi lên khỏi mặt biển, hưng phấn hô lên với Kim Phi Dao.
“Cái gì? Phía dưới có một cái động khả nghi?” Kim Phi Dao vội vã đứng lên, chẳng lẽ điểm đỏ thật sự ở dưới đáy biển?
Hiện tại nàng đã là Nguyên Anh kỳ, muốn xuống biển, chỉ cần không lâu quá vài ngày thì có thể tạm thời không cần hô hấp. Vì thế, Kim Phi Dao liền không làm minh quang bong bóng, trực tiếp nhảy xuống biển cùng Mập Mạp.
Bơi theo Mập Mạp một hồi, đáy biển từ thoai thoải biến thành vách núi dốc đứng, trên vách núi đen có một huyệt động tối như mực cao bằng hai người. Lơ lửng trước động khẩu, Kim Phi Dao nhớ tới một ký ức không vui, lúc đó cũng là một cái động như thế này, khiến cho nàng phải đi hơn một năm mới đến linh cấp giới, hiện tại không phải là cũng như thế đó chứ?
Dùng thần thức dò xét bên trong, ánh mắt Kim Phi Dao đột nhiên sáng ngời, lấy dạ quang thạch ra, lập tức mang theo Mập Mạp bơi vào trong.
Bơi vào trong động khoảng một dặm, dưới ánh sáng dạ quang thạch, Kim Phi Dao đi ra khỏi nước biển. Nơi này không rộng rãi như ngoài động kia nhưng nước biển ngập đầy trong thông đạo lại không hề xâm lấn vào trong này một chút. Bên trong tối đen, một khối dạ quang thạch không đủ ánh sáng, Kim Phi Dao thuật tay biến ra một ngọn lửa cao bằng nửa người, chiếu sáng toàn bộ huyệt động.
Nhìn chung quanh một vòng, Kim Phi Dao phát hiện huyệt động này cũng không lớn, chỉ rộng ba, bốn trượng, ngoài đá ra thì cũng chỉ có đá, không còn gì khác. Chẳng lẽ đây là huyệt động do thiên nhiên hình thành, không có cái gì cả? Nếu không phải chỗ này thì điểm đỏ kia ở đâu?
Đột nhiên, Kim Phi Dao nhìn thấy trên mặt đất tựa hồ có cái gì đó, nàng giơ hỏa cầu lại gần, trong lòng không biết nên vui hay nên buồn.
Dưới đất có một truyền tống trận, chỉ khác các truyền tống trận khác là nó mang một màu xám ảm đạm, ngoài việc tỏ vẻ bẩn ra thì chính là bên trên không có linh thạch, điều đó chứng tỏ Kim Phi Dao gặp vận rủi.
“Ngươi tốt nhất là dùng ít linh thạch một chút, nếu không chỉ sợ ta cũng không dùng nổi ngươi.” Kim Phi Dao bất đắc dĩ thở dài, ngày thường vẫn không cảm thấy linh thạch quan trọng, lúc này mới phát hiện, linh thạch còn quan trọng hơn cả đồ ăn.
Tay áo bào huy gạt, một trận gió liền thổi qua, thổi bay toàn bộ bụi trên truyền tống trận, hoa văn của truyền tống trận hiển lộ rõ ràng.
Truyền tống trận này không lớn, nhìn quy mô thì nhiều nhất chỉ truyền tống được hai người. Điều khiến người ta vui mừng là không dùng nhiều linh thạch lắm, hơn nữa truyền tống trận cũng còn đầy đủ. Điểm này là quan trọng nhất, nếu có tổn hại thì không biết giữa đường sẽ bị truyền tống đến chỗ nào, khó nói còn trực tiếp bị ném vào cái khe không gian, chết thế nào cũng không biết.
Kim Phi Dao lấy linh thạch hạ phẩm ra thử nghiệm, quả nhiên không ngoài sở liệu, hạ phẩm không thể dùng, truyền tống trận không có chút ánh sáng. Thât không thoải mái lấy linh thạch trung phẩm ra, đau lòng vạn phần thả vào, truyền tống trận liền phát ra âm thanh, chỗ để linh thạch liền sáng lên.
“Linh thạch của ta!” Kim Phi Dao mắng một câu, bắt đầu bày biện linh thạch.
Cũng may truyền tống trận này không lớn, chỉ dùng sáu trăm khối linh thạch trung phẩm là đầy. Nhìn truyền tống trận đại phóng quang mang, chỉ cần linh lực khởi động là có thể truyền tống, Kim Phi Dao nuốt nước miếng.
“Đi thôi, mặc kệ nó truyền tống đến đâu, chỉ cần không phải là khe không gian là được.” Kim Phi Dao đẩy Mập Mạp, sải bước tiến vào truyền tống trận, rót linh lực vào truyền tống trận, truyền tống trận lại ông lên một tiếng, ánh sáng rực rỡ vụt lóe lên, sau đó huyệt động lập tức khôi phục yên tĩnh, tối đen, tựa hồ chưa từng có gì diễn ra ở đây cả.