Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 289: Rống

“Làm chuyện xấu cần phải có đầu óc, sao có thể để tự mình xuất đầu lộ diện chứ, chuyện xấu phải để người khác làm, hơn nữa càng nhiều càng tốt. Trong Trụy Thiên thành này, các tà tu đều giúp đỡ lẫn nhau, còn đoàn kết hiền lành hơn cả chính phái nữa. Không khí đó là do ta mang đến, mục đích chỉ có một, chính là nâng cao tu vi của tà tu, như vậy mới có thể đi đối phó với người chính phái.” Nhâm Hiên Chi đi trên mặt đường thủy tinh bóng loáng, vẻ mặt đứng đắn nói chuyện, ánh mắt lại như có như không quét qua cảnh xuân chiếu dưới mặt đường.

Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn tán cây ven đường, trên đó có một chùm quả bé bằng nắm tay, lớp vỏ màu xanh lục thoạt nhìn cũng không ngon lắm. Nhìn những trái cây này, nàng lầu bầu nói: “Kia có phải là quả Hạ Mã không? Thoạt nhìn thì hoàn toàn không có cảm giác ngon như các ngươi nói.”

Nhâm Hiên Chi nhìn bộ dáng lười nhác của nàng, nghiêm túc nói: “Ngươi có thể nghe ta nói được không hả, việc ta nói rất có ý nghĩa, đối với ngươi chỉ có lợi chứ không có hại. Chẳng lẽ ngươi không biết cái gì gọi là nhiệt huyết sôi trào, không có tâm tình muốn tham dự sao?”

“Không. Việc ngươi nói quá phiền toái, ta không có chút hứng thú nào. Dù sao thì hai ta vốn không có quan hệ gì, hiện tại đã vào Trụy Thiên thành, cũng có thể chia tay rồi.” Kim Phi Dao nhìn Nhâm Hiên Chi vài lần, không hề để ý nói.

Vừa mới vào thành, còn tưởng rằng có thể lập quan hệ với tên tham ăn này, không ngờ người lại muốn bỏ đi, Nhâm Hiên Chi cau mày nói: “Qua cầu rút ván cũng không nhanh được như ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn biết nguyên nhân vì sao Hỗn Độn vẫn ở Nguyên Anh hậu kỳ mấy trăm năm nay, không thể tiến giai lên Hóa Thần kỳ sao?”

“Nàng ta không thể tiến giai Hóa Thần kỳ thì liên quan gì đến ta?” Kim Phi Dao ngạc nhiên nhìn hắn, chuyện tiến giai hay không đều phải xem vào tư chất và tu vi, có liên quan gì đến nàng?

Nhâm Hiên Chi mỉm cười: “Vừa đi vừa nói chuyện đi, chuyện này rất quan trọng với ta và ngươi.”

Nhìn vẻ thần bí của hắn, lòng hiếu kỳ của Kim Phi Dao nổi lên, quyết định nghe thử xem hắn định nói gì, nếu là nói hươu nói vượn thì nàng sẽ bỏ đi.

Đến lúc nghe xong lời Nhâm Hiên Chi, Kim Phi Dao trầm mặc, rốt cục chuyện người này nói có phải sự thật không?

Theo như lời Nhâm Hiên Chi thì những tu sĩ bị phân thần mãnh thú lựa chọn thì sau Nguyên Anh kỳ sẽ rất khó tiến giai vào Hóa Thần kỳ. Đó là có nguyên nhân, mà nguyên nhân lại vô cùng đơn giản, chỉ là bởi vì bọn họ không có máu của thần thú.

Ngoài tứ đại mãnh thú, trên thế gian còn có không ít phân thần các thần thú khác, hoặc là có hậu duệ chứa chút ít huyết thống của thần thú. Chỉ cần có thể bắt được chúng nó, ăn thánh đan hoặc máu tươi của chúng là có thể khiến cho phân thần tan hợp. Không thể tiến giai là vì giữa thân thể con người và phân thần thần thú có sự khác biệt, bất kể là phân thần chiếm thân thể hay là tu sĩ cắn nuốt phân thần thì vẫn là đơn phương áp chế đối phương.

Hậu quả chính là hai bên không chân chính dung hợp, lúc tiến giai Hóa Thần kỳ thân thể sẽ có biến hóa nghiêng trời lệch đất, nếu không thể toàn thân hòa hợp làm một thì sẽ không có khả năng tiến giai thành công.

Những phân thần thần thú hoặc hậu duệ của chúng là vật quý giá với các tu sĩ, mặc dù có uy lực không nhỏ nhưng cũng không thể có tác dụng lớn lao như đối với các tu sĩ bị mãnh thú chiếm cứ. Chỉ cần dùng máu hoặc thánh đan của chúng thì tu vi của bọn họ sẽ tăng mạnh.

Có vài tu sĩ lấy thánh đan luyện thành đan dược hoặc trực tiếp dùng máu của hậu duệ thần thú, cũng có người lại bị phân thần thần thú nhìn trúng, mượn hắn để sử dụng. Những người này đều dùng đủ mọi loại biện pháp, chiếm cứ luôn thần thú làm của riêng.

So sánh ra thì Kim Phi Dao và Nhâm Hiên Chi càng cần mấy thứ đó hơn.


Không cần biết lời Nhâm Hiên Chi có phải là sự thật hay không, Kim Phi Dao nghĩ nàng vừa mới tiến giai Nguyên Anh sơ kỳ, hiện tại lo lắng loại chuyện này hình như là quá sớm. Hơn nữa, phân thần thần thú hoặc hậu duệ thần thú nào có dễ tìm như vậy, dù sao cũng không thể tìm Kỳ Lân rồi bảo nó cho mượn thánh đan hoặc là cho chút máu để làm rượu uống được.

Loại chuyện này vừa nghĩ đã thấy không có khả năng, đan của người ta đã gọi là thánh đan rồi, căn bản không phải cái gì đó vô giá trị. Hơn nữa, phân thần hay hậu duệ thần thú đều khó tìm, tìm được cũng không nhất định đánh thắng được. Kim Phi Dao cảm thấy cứ nên tu luyện đến Nguyên Anh hậu kỳ, nếu không thể tiến giai Hóa Thần kỳ thì hẵng tính.

Nghĩ nghĩ, Kim Phi Dao mất kiên nhẫn nói: “Thì sao chứ, ta chỉ muốn làm một tu sĩ bình thường, không có hứng thú với thần thú, mãnh thú gì hết. Chuyện ngươi nói không phải là làm khó người khác sao. Ta cũng không phải người có dã tâm như vậy, đi làm mấy chuyện đó làm gì?”

Nhìn bộ dáng Kim Phi Dao, Nhâm Hiên Chi biết là nàng cảm thấy phiền toái, vì thế liền nhẹ giọng nói: “Ngươi có biết vì sao ta nhất định phải đợi ở Nam Phong Linh giới không? Đó là bởi vì ta biết chỗ này có một con Rống. Ngươi có thể không tin lời ta nhưng nếu thật sự không thể tiến giai Hóa Thần kỳ, ngươi sẽ hối hận là đã không bắt con Rống này.”

“Rống ở Nam Phong Linh giới?” Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn hắn. Nếu là Rống thật thì có thể thử xem sao. Bất kể có phải là không dùng hậu duệ thần thú thì không thể tiến giai Hóa Thần kỳ hay không, đây cũng là thứ tốt.

Nhâm Hiên Chi gật đầu: “Đúng vậy, chỉ là nó không ở trong địa bàn của ta, nhưng ta dám khẳng định nó ở Nam Phong Linh giới.”

“Nó chỉ dài một thước, sao ngươi không tự đi bắt mà còn gọi ta làm gì?” Kim Phi Dao đột nhiên nghĩ đến một chuyện, con Rống kia cũng chỉ dài một thước, kể cả có hung mãnh lợi hại thì Nhâm Hiên Chi cũng có thể chế phục được.

“Nó ở trong tay của thành chủ thành Lạc Nhật, ta không có cách tới gần nàng, nàng không thích nam sắc.” Nhâm Hiên Chi chậm rãi nói.

“Quả nhiên là không dễ dàng như vậy, Kim Phi Dao lườm hắn, “Nghe khẩu khí của ngươi thì thành chủ thành Lạc Nhật là nữ hả?”

“Đúng thế, là một mỹ nhân hiếm thấy, nhưng nàng lại không thích nam nhân, không cho nam nhân tới gần trong vòng trăm trượng. Ta muốn tiếp cận nàng cũng không dễ, ngươi là nữ, vừa khéo có thể tiếp cận nàng.” Nhâm Hiên Chi cười mị mị nhìn về phía Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao nhất thời có cảm giác bị mắc mưu, liền lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn ta tiếp cận nàng, sau đó giành sự tin tưởng của nàng, lừa nàng đến một chỗ mà ngươi có thể xuống tay. Rống thì hai ta chia đều, người thì để ngươi thải âm?”

“Ngươi đoán không sai lắm, tuy nhiên vẫn có một điểm sai lầm.” Nhâm Hiên Chi nở nụ cười, cuối cùng thì Thao Thiết này cũng không phải là một tên đầu đất chỉ biết ăn, nếu không thì thật không đáng kết bè. Hắn dừng một chút, cười đến dị thường xán lạn, nói: “Nàng không gần nam sắc, lại thích nữ sắc.”

“Nữ sắc?” Kim Phi Dao dừng bước, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn.

Nhâm Hiên Chi thì đứng trước một tòa điện, làm động tác mời: “Nơi này chính là Trụy Thiên phủ, Kim đạo hữu hãy chấp nhận ở tạm mấy ngày để ta dạy ngươi mấy chiêu mị dụ nữ nhân, giúp ngươi một tay.”

Kim Phi Dao trợn mắt há mồm nhìn hắn, bị chủ ý dùng nàng làm sắc dụ chấn kinh, lập tức bị Nhâm Hiên Chi kéo vào trong Trụy Thiên phủ.


Trụy Thiên phủ không khác gì với các phòng ốc bên ngoài, cũng được làm bằng thủy tinh, chỉ là lớn hơn các nhà bình thường rất nhiều, nói cách khác là to như hoàng cung.

Nhà của người đứng đầu một thành quả thật có thể lớn một chút, nhưng lớn đến mức này thì cũng quá khoa trương. Bước qua cánh cửa thủy tinh cao hơn năm trượng, đập vào mắt là một hoa viên rộng rãi, bốn phía hoa viên là tầng tầng lớp lớp các căn phòng thủy tinh. Điều khiến Kim Phi Dao khiếp sợ không phải là Trụy Thiên phủ rộng rãi này mà là một đám nữ nhân mặc quần áo mỏng manh đang đứng trong hoa viên.

Nhìn đám nữ nhân ít nhất phải đến năm trăm người kia, Kim Phi Dao sắp bị các loại quần áo mỏng manh đủ màu của các nàng làm cho mù mắt, giống như một ngốc tử đứng giương miệng nhìn. Sau đó chợt nghe Nhâm Hiên Chi nói; “Đây đều là thị thiếp của ta.”

“Tất cả? Ngươi ăn hết sao?” Kim Phi Dao phục hồi tinh thần, bị hắn ăn mà những nữ nhân này không chạy sao?

Nhâm Hiên Chi không nói gì nhìn nàng, “Trong đầu ngươi ngoài ăn ra thì không còn gì khác hay sao? Đây là thị thiếp của ta, thải âm bổ dương cũng không phải đều hại chết người.”

“A, hiểu rồi, thỏ không ăn cỏ gần hang. Tuy nhiên, nhiều nữ nhân như vậy có ai phải chịu quạnh quẽ không?” Kim Phi Dao đầu tiên là tỏ ra hiểu biết gật đầu, sau đó lại hỏi thêm một câu.

Nhâm Hiên Chi khinh miệt liếc nàng một cái, sau đó ngẩng đầu lạnh nhạt nói: “Một đêm hái hai mươi người.”

“Ngươi… thân thể ngươi thật tốt.” ngoài những lời này thì Kim Phi Dao thật sự không nghĩ ra từ ngữ gì có thể khen ngợi hắn.

Số nữ tử này phần lớn là Trúc Cơ kỳ và Luyện Khí kỳ, ngoài ra cũng có ba nữ tu sĩ Kết Đan. Người tu vi cao tự nhiên sẽ không đi làm thị thiếp cho người ta, nhưng sao ở đây lại có Kết Đan kỳ? Kim Phi Dao nhìn lướt qua đám người, cảm thấy có chút khó hiểu.

Kim Phi Dao đứng bên cạnh Nhâm Hiên Chi, lập tức cảm thấy vô số ánh mắt khiến người ta khó chịu, tu vi nàng lù lù ra đó, những nữ tu sĩ kia chỉ dám lặng lẽ dùng ánh mắt đâm nàng một cái.

Có vài nữ tu sĩ thậm chí còn nghi ngờ nữ tu sĩ Nguyên Anh này chính là song tu đạo lữ cả Nhâm Hiên Chi, nếu vậy thì đắc tội nàng sẽ khó giữ được mạng nhỏ.

Kim Phi Dao nghĩ nên giải thích một chút rằng nàng và tên dâm tặc này không có chút quan hệ nào nhưng lại cảm thấy nói ra sẽ càng rối, có lẽ nên dùng uy áp trực tiếp đánh xuống, khiến các nàng phải nhắm mắt quên đi.

“Kim… Kim Phi Dao?” trong đám người đột nhiên truyền ra một thanh âm rất nhỏ. Nàng giật mình, có người quen?

“Ai vậy?” Kim Phi Dao thật sự không nghĩ ra nàng còn quen một nữ nhân nào, không lẽ là Kim Phi Yến? Nếu thật sự là nàng ta thì nàng sẽ bảo Nhâm Hiên Chi lập tức hái nàng, coi như là điều kiện để nàng đồng ý đi sắc dụ thành chủ thành Lạc Nhật.

Nữ nhân quá nhiều, mãi lâu sau mới thấy một người phía sau chen lên trước. Lúc người nọ đi ra, Kim Phi Dao ngây ngẩn cả người. Người này… là ai vậy?

“Kim đạo hữu, không đúng, hiện tại ta hẳn nên gọi ngươi là tiền bối. Lần từ biệt đó một lần liền hơn trăm năm, không ngờ lại có thể hữu duyên tái kiến.” nữ tu sĩ đi ra mới có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, thoạt nhìn khá quen mắt.

Cẩn thận quan sát một hồi, Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái, hỏi: “Ta không nhớ ra, ngươi là ai?”

Nữ tử sửng sốt một chút rồi lại cảm thấy như thế thật bình thường, thở dài một hơi nói: “Ngày đó ngươi cho ta viên đan dược kia, hiện tại ngươi đã là tu sĩ Nguyên Anh mà ta vẫn còn là một kẻ Trúc Cơ hậu kỳ vô dụng, ngươi không nhớ nổi ta cũng là bình thường.”

“Đan dược?” nghe vậy, Kim Phi Dao lập tức tìm tòi trong ký ức những việc tốt hiếm hoi đã làm. Nàng chỉ làm được vài chuyện tốt, hơn nữa ngày thường vẫn luôn nghèo khó, loại việc như tặng không đan dược cho người khác làm sao nàng có thể không nhớ cho được.

Vừa dứt lời, nàng lập tức nghĩ ra, vì thế chỉ vào người đó hô: “Liễu Khinh Ba!”