Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 262: Yêu danh lợi hỏa nhân

Edit: Ladybjrd

Lắc người rũ hết đất đá trên người, Kim Phi Dao cúi đầu nhìn bàn tay bị thương, vết thương khá nặng, sau đó nàng nắm chặt tay, mắt lạnh nhìn về phía Nguyên Mãnh trên cao.

“Minh hỏa thì thế nào? Với Thái dương chân hỏa của ta thì loại người tu luyện đường ngang ngõ tắt như ngươi căn bản không đủ gây e ngại.” Nguyên Mãnh giơ long chùy, đắc ý dào dạt cười nói.

Từ sau khi tên Lang ma đầu kia được thả ra, bất kể là hắn đi đến chỗ nào cũng nghe thấy người ta nhắc tới Minh hỏa, khẩu khí và thần thái thể hiện rằng Thái Dương chân hỏa của hắn không bằng Minh hỏa. Hôm nay hắn muốn giết chết Minh hỏa, ngay cả thượng cổ mãnh thú Thao Thiết gì đó cũng giết chết luôn, để cho bọn họ nhìn xem, dưới Thái Dương chân hỏa của ta thì Minh hỏa hay Thao Thiết gì cũng đều là thứ vô dụng. Nguyên Mãnh vung long chùy vù vù, nhe răng cười nhìn về phía Kim Phi Dao như nhìn cá thịt.

Kim Phi Dao lặng lẽ thả Mập Mạp và Đại Nữu ra, sau đó nắm chặt tay, Thông Thiên Như Ý bay vút ra, hợp hai thành một, tạo thành một thanh đao hình trăng tròn.

“Đi” thanh đao tròn vèo một cái bay ra ngoài, lưỡi đao lóe lên ánh sáng rét lạnh đánh về phía Nguyên Mãnh, còn nàng thì theo sát phía sau, giơ nắm tay lên xông đến.

Nguyên Mãnh huy vũ long chùy, một con rồng bằng lửa đỏ liền tuôn ra, há cái miệng rộng cắn Thông Thiên Như Ý. Thông Thiên Như Ý và Thái Dương chân hỏa vừa chạm vào nhau, Kim Phi Dao lập tức cảm giác được linh khí bức người, quả nhiên là không giống bình thường.

“Tán!” không thể cứng đối cứng, nàng liền hét lớn một tiếng, Thông Thiên Như Ý lập tức mở ra, hóa thành mười hai thanh đao nhỏ, tránh qua công kích của con rồng Thái Dương chân hỏa, xoay tròn bay về phía Nguyên Mãnh.

Thông Thiên Như Ý bổ vào Nguyên Mãnh, còn xích viêm cự long của Nguyên Mãnh lại lao thẳng đến Kim Phi Dao.

Thấy mười hai thanh đao Thông Thiên Như Ý lóe hàn quang bay tới, toàn thân Nguyên Mãnh hóa thành hỏa diễm đỏ rực, đao trăng tròn liền xoàn xoạt bay xuyên qua thân thể hắn.

Mà xích viêm cự long vẫn thẳng tiến về phía Kim Phi Dao, nghĩ đến việc lúc trước Minh hỏa của mình bị đối phương áp chế, Kim Phi Dao chỉ có thể dùng Minh hỏa kết xuất một cái hắc tinh thuẫn ngăn trở công kích thứ nhất của xích viêm cự long. Quả nhiên, dưới Thái Dương chân hỏa, hắc tinh tựa như khối băng bị tan chảy, xích viêm cự long lập tức vọt tới trước mặt Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao quát lớn một tiếng, toàn thân nổi lên linh lực màu đen, cứng rắn nghênh đón xích viêm cự long.

“Thật sự là quá ngây thơ mới muốn dùng thân thể trực tiếp chống cự Thái Dương chân hỏa của ta.” Nguyên Mãnh hừ lạnh một tiếng, cười nhạo.


Thái Dương chân hỏa của hắn là sử dụng Dương Hỏa Kinh quanh năm suốt tháng hấp thụ ánh sáng mặt trời mà tích tụ thành. So sánh với Minh hỏa tự nhiên sinh ra từ thi thể, nguyên thần, hồn phách này thì càng thêm gian khổ. Hơn nữa, phối hợp với Dương Hỏa Kinh, uy lực của Thái Dương chân hỏa càng lớn, tu đến Nguyên Anh kỳ, nếu thả ra toàn bộ Thái Dương chân hỏa thì có thể thiêu hủy trăm dặm thổ địa, uy lực như thần trợ.

Đã có không biết bao nhiêu tu sĩ bị thiêu thành tro tàn dưới xích viêm cự long Thái Dương chân hỏa rồi, nói vậy thì hôm nay cũng là như thế. Thao Thiết dù có lợi hại hắn cũng muốn biến nó thành một con chó nhỏ bị thiêu trụi lông.

Đang lúc hắn đắc ý thì một bóng người đột nhiên thoát ra khỏi xích viêm cự long, tàn ảnh chợt lóe, xuất hiện trước mặt hắn. Sau đó, chỉ thấy một quyền đầu lao thẳng tới mặt hắn, nắm tay nhìn như lực đạo không lớn lắm trùng trùng nện trên mặt Nguyên Mãnh.

Nguyên Mãnh chưa kịp hóa thân thể thành hỏa diễm đã bị trọng quyền mang theo linh lực của Kim Phi Dao đánh trúng quai hàm. Hắn cảm thấy mắt hoa lên, đầu bị chấn động, trong miệng cũng thấy mằn mặn, hắn bị nàng đánh cho phun máu.

Tóc Kim Phi Dao đã bị lửa đốt cháy không ít, trên mặt cũng đen sì sì, rất nhiều chỗ bị thương. May mà nàng mặc bộ đồ ngân tinh của Hải Lam Âm, đây là pháp bảo thượng phẩm, sau khi bị Kim Phi Dao tịch thu thì không trả lại cho nàng nữa. Tuy Hải Lam Âm thấp hơn nàng nhưng Kim Phi Dao vẫn mặc bộ quần áo này ở bên trong.

Lúc này nhờ phúc của nó, cộng với đai lưng Bạch Linh phát huy tác dụng lúc mấu chốt, hai bảo vật phòng ngự cường đại giúp Kim Phi Dao chỉ chịu một vài vết thương nhẹ, nàng lao ra khỏi xích viêm cự long, đấm Nguyên Mãnh một cái.

Đánh một quyền vào mặt Nguyên Mãnh xong, Kim Phi Dao không bỏ lỡ cơ hội tống thêm một tổ hợp quyền vào bụng, vào mặt hắn. Nàng còn nhấc chân đá mấy đá vào hạ bộ hắn, cuối cùng tung thêm một quyền vào yết hầu hắn rồi mới nhanh chóng lui ra ngoài.

Tổ hợp quyền điện quang hỏa thạch của nàng chỉ tốn mất mấy giây, sau khi lui ra ngoài Kim Phi Dao phất tay, kết hợp mười hai thanh Thông Thiên Như Ý lại một chỗ, hóa thành một cái roi đầy gai nhọn, cuốn quanh Nguyên Mãnh.

Thân thể tráng kiện của Nguyên Mãnh nhất thời huyết hoa văng khắp nơi, đau đớn khiến hắn phải tập trung tinh thần. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, cơ thể biến thành hỏa diễm, Thông Thiên Như Ý dung nhập vào Thái Dương chân hỏa một cái rồi mau chóng xoay người bay trở về.

Thấy mình đấm Nguyên Mãnh hộc máu, Kim Phi Dao dựng ngón giữa tay phải lên với hắn, đắc ý nói: “Hừ, ta còn tưởng rằng ngươi lợi hại thế nào, hóa ra một thân cơ bắp kia chỉ là lừa người. Thái Dương chân hỏa thì đã sao, ta vẫn đấm cho ngươi răng rơi đầy đất như thường. Nhìn thấy ngón tay ta không? Lần sau ta sẽ dùng cái này đâm thủng mắt ngươi, sau đó lại đâm xuyên kim khôi và đầu ngươi.”

“Ngươi thật to gan! Hôm nay nếu ta không thu thập được ngươi thì sau này làm sao còn mặt mũi gặp người khác!” Nguyên Mãnh thẹn quá hóa giận, hắn lại bị một nữ tu sĩ bình thường đánh thành như vậy, nếu như truyền ra ngoài thì hắn thực không sống nổi.

Kim Phi Dao khinh bỉ nói: “Ngươi cũng không phải con ta, mất mặt thì quan hệ gì đến ta? Lại nói, nếu ngươi dám gặp người khác thì việc gì phải đội kim khôi che đi nửa mặt? Ta thấy ngươi vốn đã không có mặt mũi gặp người rồi, sơn đại vô củi đốt, ta cho không ngươi cái đầu sưng to thế đấy.”


Nguyên Mãnh bị Kim Phi Dao mắng cho nổi giận lôi đình, hắn vốn chuyên môn tu luyện pháp thuật, căn bản không phải là thể tu. Tuy dáng người hắn có vẻ cường tráng nhưng đó là trời sinh, hoàn toàn không quan hệ đến công pháp hắn tu luyện. Nếu chỉ tính về thể chất thì Nguyên Mãnh tuy là Nguyên Anh kỳ nhưng độ cường tráng của thân thể cũng không thể so với Kim Phi Dao.

Vì thế mới xuất hiện cảnh hắn bị Kim Phi Dao đánh cho miệng phun máu tươi, mất hết thể diện.

“Đã có vô số nguyên thần, kim đan và Nguyên Anh bị hủy diệt dưới tay ta, hôm nay chẳng lẽ còn không đối phó được một kẻ tu vi Kết Đan nho nhỏ như ngươi sao!” Nguyên Mãnh trợn mắt, vô số linh lực sắc đỏ tuôn ra, nhiệt độ chung quanh nhất thời tăng vọt.

Nghe xong lời hắn nói, Kim Phi Dao phi thường lạnh nhạt hỏi; “Ngươi hủy diệt nhiều kim đan và Nguyên Anh như vậy chẳng lẽ cũng là vì ăn? Xem ra đôi ta đều tu hỏa diễm, ngươi cũng ăn kim đan và Nguyên Anh, vậy mà còn là chính phái, thực là dọa người.”

“Đừng có nói hươu nói vượn, ta đường đường là tu sĩ Nhân tộc, tu thuần dương công pháp chính đại quang minh, tại sao phải ăn kim đan, Nguyên Anh gì. Tên yêu nghiệt nhà ngươi gây tai họa khắp nơi cho tu sĩ thì thôi lại còn muốn hủy hoại thanh danh của ta. Nếu để ngươi đào tẩu, các giới chắc chắn sẽ xảy ra đại nạn. Ta sẽ cho ngươi nếm thử tuyệt chiêu của ta, để ngươi ngay cả việc mình chết thế nào cũng không biết.” Nguyên Mãnh bị lời của nàng làm cho tức giận đến cùng cực, linh lực trong cơ thể ngưng lại, nhất thời lớn tiếng khiển trách, sau đó cơ thể càng trào ra nhiều linh lực hơn, quyết không đốt nàng thành tro thì không dừng tay.

Kim Phi Dao âm tình bất định nhìn hắn, bộ đồ ngân tinh không thể chịu được công kích pháp thuật cường đại như thế, đai lưng bảo khí Bạch Linh cũng chỉ còn lại hai lần phòng ngự và cắn nuốt pháp thuật. Nàng sứt đầu mẻ trán nghĩ cách xem phải làm thế nào mới tìm được cơ hội đánh thắng hắn, hoặc là đả thương hắn rồi đào tẩu.

Ngay lúc nàng vừa dè dặt cẩn trọng đề phòng Nguyên Mãnh vừa âm thầm suy nghĩ thì đột nhiên cảm giác được một cỗ sóng nhiệt từ phía sau truyền đến, thân mình còn chưa động đã bị Mập Mạp đá một cước bay đi, một đường hỏa diễm đúng lúc vụt bay qua chỗ nàng vừa đứng.

Kim Phi Dao quay sang nhìn, hóa ra là con Thái Dương điểu kia, không biết vừa rồi nó trốn ở chỗ nào mà lại có thể im hơi lặng tiếng mang Thái Dương chân hỏa vọt tới. Nếu không phải Mập Mạp đẩy nàng thì nàng đã bị Thái Dương điểu đánh lén thành công.

Mập Mạp và Đại Nữu thúc thủ vô sách với hỏa nhân này, chỉ cần công đánh, Nguyên Mãnh sẽ hóa thành hỏa diễm, còn con Thái Dương điểu kia thì không cần biến hóa, bản thân nó vốn chính là một ngọn lửa rồi. Hai đứa nó đánh trúng sẽ bị bỏng, ngay cả việc quấy rầy cũng phải cẩn thận, không chú ý một cái là sẽ thành trộm gà không được còn mất nắm gạo, tự mình làm mình bị thương.

Thái Dương điểu bay qua, lại xoay người rào rạt đánh tới. Kim Phi Dao liếc mắt nhìn Nguyên Mãnh, phát hiện hắn đang tụ tập linh lực, hẳn là muốn thả ra một pháp thuật lực phá hoại lớn. Con Thái Dương điểu này chỉ là để cầm chân Kim Phi Dao, sợ nàng thừa dịp này bỏ chạy.

“Con chim đáng chết, ngươi cũng dám khi dễ ta!” Kim Phi Dao tức giận mắng một tiếng, đợi Thái Dương điểu tới gần, nàng không chút úy kỵ Thái Dương chân hỏa, đưa tay ra bắt lấy Thái Dương điểu. Sau đó đai lưng bảo khí Bạch Linh tự động thả ra một lớp phòng ngự che phủ, phòng ngự che phủ liều mạng cắn nuốt hỏa diễm trên người Thái Dương điểu.

Đai lưng Bạch Linh điên cuồng nuốt pháp thuật của Thái Dương điểu, Thái Dương điểu tuy có thể dẫn Thái Dương chân hỏa tới nhưng bản thân nó vẫn là yêu thú, kể cả trông giống một ngọn lửa thì cuối cùng vẫn có bản thể. Vì thế, Kim Phi Dao gắt gao bóp cổ nó, bàn tay đã được tu luyện nắm thật chặt, cứng rắn bóp chết Thái Dương điểu.

Thái Dương điểu vừa chết, Thái Dương chân hỏa vây quanh người nó cũng bị đai lưng bảo khí Bạch Linh cắn nuốt hơn nửa, cuối cùng hiện ra một con chim khoảng nửa thước.

“Ngươi dám giết chết Thái Dương điểu của ta!” thấy Thái Dương điểu bị giết, Nguyên Mãnh nhìn bàn tay phải đã bị Thái Dương chân hỏa đốt cháy đen sì của Kim Phi Dao, trong mắt phun ra ánh lửa phẫn nộ.

Kim Phi Dao giống như đang khiêu khích, ngay cả thi thể Thái Dương điểu cũng không để Nguyên Mãnh thu về, Minh hỏa hiện lên, thiêu Thái Dương điểu thành tro tàn. Sau đó nàng vỗ vỗ tay cho bụi bay hết, cười lạnh nói: “Khuyết điểm lớn nhất của tuyệt chiêu của ngươi chính là thời gian phát động quá lâu. Ta sẽ không đợi ngươi đâu, cáo từ trước, ngươi cứ ở đó nhé.”

Không đợi Nguyên Mãnh có phản ứng, Kim Phi Dao đã thu Mập Mạp và Đại Nữu lại, hóa thành một đoàn Minh hỏa xông ra ngoài