Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 233: Chạy chân

Edit: Ladybjrd

Từ sau khi quay về từ thành Tiên Mỹ đã không có ai tìm Kim Phi Dao phiền toái, Bạch Giản Trúc cũng đóng cửa không ra, không biết nhốt mình trong nhà cả ngày làm gì. Không có ai giám thị, cuộc sống của Kim Phi Dao phi thường nhàn nhã.

Trong miệng nàng có cái gì đó sáng lấp lánh, cắn cắn bên trái một chút lại đổi sang bên phải liếm liếm, chuẩn bị viết thư cho Bố Tự Du. Linh Sí điểu đã nghỉ ngơi đủ, đang chơi đùa trên mặt cỏ.

Kim Phi Dao không có gì muốn viết, chỉ lau quệt nội dung lúc trước bảo Bố Tự Du tới đón mình, thay vào đó là chuyện phải rời khỏi Đông Ngọc Hoàng phái. Nàng đã đắc tội rất nhiều người ở Đông Ngọc Hoàng phái, tuy rằng những người đó không có chứng cứ chứng minh linh thú là do nàng ăn nhưng điều đó không có nghĩa là về sau sẽ không bị phát hiện.

Hơn nữa, hiện tại Kim Phi Dao không nhất thiết phải ở trong này, nàng đã từng ăn linh thạch, nuốt đan dược và yêu đan, đã tìm được thứ có thể thay thế cho kim đan và nguyên anh của con người.

Thứ giống như đường trong miệng Kim Phi Dao chính là một viên yêu đan. Nàng thử ăn yêu đan, thấy không giống như kim đan vừa vào miệng đã tan mà cứng hơn, chậm rãi tan từng chút từng chút.

Không biết có phải do ở trong cơ thể yêu thú quá lâu hay không mà hương vị yêu đan rất kém, lại có mùi, vị thì như ăn sáp, không giống kim đan và Nguyên Anh của nhân tộc, tựa như đại tiệc tinh mỹ, khiến người ta vừa ngửi thấy đã chảy nước miếng. Nhưng dù sao nó cũng có thể thay kim đan lấp đầy bụng, có điều là yêu đan quá lớn thì không nuốt xuống được, Kim Phi Dao cũng không muốn để người khác nhìn thấy miệng mình cứ căng phồng giống như con sóc.

“Bảo sao ta cầm yêu đan lại không có ý nghĩ ăn chúng, mùi vị thứ này thật khó ăn.” Kim Phi Dao răng rắc cắn yêu đan, coi nó như đường mà ăn.

Viết xong thư cho Bố Tự Du, nàng bỏ ngọc côn lên đùi Linh Sí điểu, vỗ vỗ đầu nó rồi thả nó ra ngoài. Linh Sí điểu vỗ cánh, vút một tiếng đã tiêu thất tại chỗ.

Nhìn Linh Sí điểu bay đi, Kim Phi Dao vuốt cằm nói: “Mang tới nhiều phiền toái cho Trúc ca như vậy, ta hẳn là nên để lại thứ gì đó cho Hư Thanh điện mới phải, vậy thì gửi lại thứ ta thích nhất cho hắn là được.”

Ngay lúc Kim Phi Dao chuẩn bị lục túi càn khôn thì Ngọc Châu cưỡi trên một con ưng trắng đến tìm nàng.

“Thật tốt quá, đúng lúc tiền bối ở đây.” Nàng nhảy xuống đất, hành lễ với Kim Phi Dao.

Ngày ấy trở lại Đông Ngọc Hoàng phái, Ngọc Châu bị gọi lên Tiêu Thiên điện, nghe nói là bị tra hỏi hơn hai canh giờ, đến lúc trưởng lão Đông Đài điện Hàn Phong Thần tự mình đi qua mới đưa nàng trở về được. Tuy nhiên, sau đó chỗ chưởng môn cũng không có động tĩnh gì, vẫn luôn gió yên biển lặng giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

“Tìm ta có việc gì?” Kim Phi Dao tò mò hỏi, chẳng lẽ lại là muốn đến tìm Phong Vân Trúc?

Ngọc Châu thấy Kim Phi Dao đang ăn liền cười nói: “Tiền bối lại đang ăn gì vậy? Lần này là thứ tốt gì?”

“Thứ này không thể cho ngươi được, ăn vào sẽ chết người đấy.” Kim Phi Dao vừa ngậm yêu đan vừa nói.

“Tiền bối đúng là thích đùa, lần này ta tới là để mời tiền bối tới Tiêu Thiên điện.” Ngọc Châu biết rất khó để xin ăn ở chỗ nàng nên chỉ cười cười.


Kim Phi Dao nháy mắt mấy cái, Tiêu Thiên điện lại bỏ qua Hư Thanh điện, để cho người có chút giao tình với mình là Ngọc Châu tới tìm, chẳng lẽ có âm mưu gì? Trong lòng nghĩ vậy, nàng liền trực tiếp hỏi: “Ngươi không phải là người Đông Đài điện sao? Tiêu Thiên điện hết người à mà lại sai ngươi đến tìm ta? Có phải là có cạm bẫy gì chờ ta nên mới tìm một người quen thân với ta?”

“Không có chuyện đó, không phải như thế.” Ngọc Châu vội vàng giải thích: “Chưởng môn có việc muốn mời ngươi tới, ta thấy vẻ mặt họ ôn hòa, chắc chắn không có âm mưu gì đâu. Hơn nữa, trước mặt nhiều người như vậy, chưởng môn sao có thể làm chuyện xấu gì với tiền bối chứ!”

Nhìn bộ dáng sốt ruột của Ngọc Châu, Kim Phi Dao che miệng cười nói: “Chọc ngươi thôi, nhìn ngươi gấp gáp kìa. Đi thôi, ta đi xem xem họ tìm ta có chuyện gì.”

“Tiền bối đúng là thích đùa, lời vừa rồi của ngươi suýt hù chết ta.” Ngọc Châu xoa xoa mồ hôi trên đầu.

Mang theo Mập Mạp và Đại Nữu, Kim Phi Dao ngồi phi thảm đi theo con ưng trắng của Ngọc Châu tới Tiêu Thiên điện.

Trên đường, nhìn con ưng trắng to lớn của Ngọc Châu, thân thể rắn chắc, Kim Phi Dao khích lệ nói: “Ngọc Châu, con ưng này của ngươi trông đẹp đấy. Tuy nhiên, yêu thú loài chim thì phải còn non ăn mới ngon, với tu vi của con ưng này thì chắc chắn thịt sẽ rất dai, chỉ có thể nấu thành canh.”

“A” Ngọc Châu thiếu chút nữa thì rơi khỏi lưng chim, nàng có nghe qua mấy lời đồn nói những yêu thú trong môn phái mất tích đều là do vị Kim tiền bối này ăn vụng. Nếu thật là nàng làm, đây không phải là đã coi trọng con ưng của ta đấy chứ?

“Ngươi sao vậy?” Kim Phi Dao nhìn nàng hỏi.

Ngọc Châu vội vàng lắc đầu nói: “Không sao, không sao!”

Một lát sau, Ngọc Châu rốt cục không nhịn được, dè dặt cẩn trọng hỏi: “Kim tiền bối, ngươi có thích ăn linh thú không?”

“Linh thú? Hương vị cũng được, chỉ là muốn ăn cũng quá phiền toái, hơn nữa có vài loài cơ bản là không ăn được, thịt vừa nhạt vừa hôi. So sánh ra thì ta cảm thấy người ăn ngon hơn, đáng tiếc là ngươi còn quá nhỏ, chưa ăn được, nếu không ta nhất định tìm cơ hội ăn ngươi.” Ánh mắt Kim Phi Dao ái muội nhìn chằm chằm Ngọc Châu, liếm môi nói.

Ngọc Châu cảm thấy lông mao toàn thân dựng hết cả lên, rùng mình một cái. Chẳng lẽ vj Kim tiền bối này thích nữ nhân?

Nhân sinh kiểu gì cũng sẽ có chuyện như vậy, lúc ngươi nói một chuyện thì người nghe sẽ không tự chủ mà nghe xiên sang chuyện khác. Kim Phi Dao không biết rằng lời của nàng đã bị Ngọc Châu hiểu sang hướng khác, như vậy là ngoài chuyện trộm linh thú đi ăn nàng lại thêm một đề tài khác được truyền lưu.

Hai người tới Tiêu Thiên điện, Ngọc Châu tìm một cái cớ rồi bỏ chạy như một cơn gió. Nhìn nàng cuống quít nhảy lên lưng ưng, thiếu chút nữa lại rơi xuống, Kim Phi Dao chép miệng lầu bầu: “Ta đã nói nàng còn quá nhỏ, sẽ không ăn nàng, sao còn sợ thành như vậy làm gì? Ít nhất cũng phải Kết Đan thì mới ăn được.”

Vào trong nghị sự đường của Tiêu Thiên điện, Kim Phi Dao phát hiện hôm nay người đến cũng không nhiều, tính cả chưởng môn Từ Thương chân nhân tổng cộng cũng chỉ có năm người, hơn nữa vẻ mặt bọn họ đều rất ôn hòa, quả thực thoạt nhìn không giống như khởi binh vấn tội.

“Tiểu sư muội đã đến rồi, mau mời ngồi.” Chưởng môn ngượng ngùng gọi nàng là tiểu sư muội nên giao luôn chuyện này cho một nữ tu sĩ Nguyên Anh khác là trưởng lão Trường Nhạc điện Lạc Phàm chân nhân.

Lạc Phàm chân nhân có vẻ ngoài hàm hậu, nhiệt tình tiếp đón Kim Phi Dao.


Kim Phi Dao từ trước luôn gặp mặt lạnh tự dưng cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh. Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, những người này chắc chắn là có chủ ý gì đó.

Ngồi xuống ghế, Kim Phi Dao cảnh giác nhìn năm người này, không phải là muốn bắt ta tại trận, sau đó thừa dịp Trúc Hư Vô không có ở đây mà hành hạ ta đấy chứ?

Thấy nàng đề phòng cực độ, Lạc Phàm chân nhân cười nói: “Tiểu sư muội không cần khẩn trương, chúng ta tìm ngươi là có việc muốn nhờ.”

Kim Phi Dao có chút ngoài ý muốn, những tu sĩ Nguyên Anh này còn có việc gì cần nhờ ta? Chẳng lẽ là chuyện kia? Kim Phi Dao bật thốt lên: “Có phải là có nhà ai đắc tội các ngươi, các ngươi muốn ta đi ăn cho suy sụp bọn họ?”

Lạc Phàm chân nhân khựng lại một cái rồi cười lắc đầu: “Không phải cái đó, chúng ta muốn nhờ tiểu sư muội chuyển giúp chúng ta một món đồ quan trọng.”

“Chuyển đồ? Việc này đâu nhất thiết phải tìm ta, trong môn phái nhiều người như vậy, hẳn là không thiếu chân chạy việc.” Kim Phi Dao chớp mắt nhìn nàng, cười nói.

“Người đương nhiên là nhiều, nhưng nơi cần tới lại không phải là chỗ mà người bình thường có thể đi.” Lạc Phàm chân nhân nhẹ giọng nói.

Lúc này Kim Phi Dao lại không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn nàng, muốn xem xem nàng còn muốn nói gì nữa.

Lạc Phàm chân nhân nhìn Kim Phi Dao, nói tiếp: “Là muốn tới thần cấp giới.”

“Thần cấp giới?” Kim Phi Dao nghe mà ngây ngẩn cả người, hóa ra là phải đi thần cấp giới.

A, đúng rồi. Thần cấp giới cách linh cấp giới rất xa, bảo ta đi tặng đồ, nhân tiện ném ta tới thần cấp giới, vậy là vừa có thể đuổi ta đi lại không sợ người của Hư Thanh điện bắt đến. Ăn không phải trả tiền bao nhiêu thứ như thế, bảo người chạy chút việc mà ngươi còn không đồng ý, da mặt dày như vậy làm sao có thể tiếp tục ở Đông Ngọc Hoàng phái?

Kim Phi Dao dùng ngón tay gõ lên tay vịn, nhìn hoa văn trên đó, chần chừ nói: “Thần cấp giới a… Không phải là ta không muốn giúp, chủ yếu là ta chưa từng tới đó bao giờ, hơn nữa cũng không mua nổi vé tàu đi thần cấp giới. Không có vé tàu thì ta không thể đi được, hơn nữa ta cũng rất nhớ các vị sư huynh ở Đông Ngọc Hoàng phái.”

Ngươi là nhớ những ngày lành ở nơi này mới đúng.

Lạc Phàm chân nhân ra vẻ khó xử nói: “Nếu tiểu sư muội không giúp được thì nguy rồi. Việc này liên quan đến an nguy của địa giới Nhân tộc, là một phần tình báo quan trọng về Ma tộc, nhất định phải đưa tới Tam Chi thành ở thần cấp giới. Về vé tàu thì chúng ta có quan hệ, có thể không cần dùng vé đưa tiểu sư muội đến thần cấp giới, chỉ là không phải lên thuyền ở Vạn Tiên Thủy thành.”

“Thuyền buôn lậu à?” Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn nàng.

“Không phải là thuyền buôn lậu mà là thuyền riêng của Kỳ Thiên các. Bọn họ vừa vặn có một nhóm người muốn đi thần cấp giới cho nên chúng ta xin bọn họ giữ lại cho chúng ta một chỗ.”

Kim Phi Dao đăm chiêu gật gật đầu: “Ta nghe nói thuyền đi thần cấp giới ở Vạn Tiên Thủy thành, một tu sĩ phải trả mười vạn linh thạch trung phẩm mới đi được, nếu đi cùng thuyền của Kỳ Thiên các đúng là sẽ tiết kiệm được rất nhiều linh thạch.”

Lạc Phàm chân nhân và chưởng môn nhìn thoáng nhau, hơi hơi gật đầu rồi nói với Kim Phi Dao: “Tiểu sư muội nếu đồng ý đi một chuyến, chúng ta nguyện ý trợ cấp một ngàn khối linh thạch trung phẩm cho sư muội làm phí đi đường.”

Một ngàn linh thạch trung phẩm, thật là quá keo kiệt, Kim Phi Dao oán thầm.

Thấy Kim Phi Dao không hé răng, Từ Thương chân nhân cau mày mở miệng, “Ngươi muốn cái gì mới bằng lòng đi, có thể nói ra nghe một chút.”

Kim Phi Dao vân vê ngón tay, ngượng ngùng nói: “Ta muốn mười chuỗi nho yêu đan, linh thạch trung phẩm thì cứ như vậy cũng được. Chúng ta vốn quen thuộc, hơn nữa mọi người lại chăm sóc ta rất tốt, một ngàn linh thạch trung phẩm là đủ rồi, ta sao có thể không biết xấu hổ mà đòi thêm.”

Mười chuỗi nho yêu đan, khẩu khí thật lớn, năm người ở đây đều nhíu mày, trong lòng ân cần hỏi thăm hai người sinh ra Kim Phi Dao mấy lần.