Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 220: Bế quan

Nơi này quá đông, Trúc Hư Vô bình thường lại ít xuất hiện nên những đệ tử này cũng không biết hắn. Do chênh lệch tu vi quá lớn nên không ai nhìn ra tu vi của hắn, trong mắt bọn họ, tu vi cao nhất ở đây chính là Kim Phi Dao và Bạch Giản Trúc.

Bàn ăn ở Đông Ngọc Hoàng phái rất dài, mỗi bàn có thể ngồi tới hai mươi người. Do đệ tử Luyện Khí kỳ quá nhiều nên thường ngày đa số là trực tiếp bỏ cơm vào hộp rồi để tiên hạc đưa đi, còn những người tới nhà ăn ăn cơm đều là những đệ tử tới nghe tu sĩ Trúc Cơ dạy học.

Trúc Hư Vô rất vất vả mới đẩy được đám người ra, chen vào cửa của nhà ăn liền nhìn thấy Kim Phi Dao đang ngồi cạnh phòng bếp, trước mặt là một bát cơm to, dưới đất là hàng loạt thùng cơm rỗng.

Mập Mạp và Đại Nữu cũng sát cánh trên ghế dài, phía trước cũng có bát to, bắt chước Kim Phi Dao cúi đầu xúc cơm.

“Tránh đường chút, đồ ăn đã đến.” đệ tử của phòng bếp phấn khởi hô lên, nâng một bát thức ăn lớn lên.

Đặt ba, bốn bát thức ăn to như chậu rửa rau lên bàn, lão nhân Trúc Cơ khoảng hơn năm mươi tuổi kia vỗ ngực, hào hùng vạn trượng nói: “Ngươi cứ việc ăn thoải mái, nơi này không ngược đãi ngươi như những người trong gia tộc, cũng không vô lương tâm như sư môn ngươi. Đông Ngọc Hoàng phái chúng ta sẽ nuôi ngươi, ngươi cứ yên tâm ăn no đi.”

Người này chính là thực sở nghi trượng lão đại của Truyền Pháp điện, Vệ Nghệ. Hắn không thích tu luyện, chỉ yêu mỹ thực, sau khi Trúc Cơ liền dành hết thời gian nghiên cứu mỹ thực, tu vi tiến triển vô cùng thong thả.

Người như vậy rất thích hợp làm nghi trượng đệ tử vì họ không cảm thấy việc làm nhiệm vụ chiếm dụng mất thời gian tu luyện. Nếu để người chỉ yêu tu luyện như Bạch Giản Trúc làm nghi trượng thì có khả năng chỉ vài ngày là hắn làm nháo nhào hết lên.

Lưu sư tỷ cũng đứng bên cạnh Vệ Nghệ, lau khóe mắt, quan tâm nói: “Ngươi cứ từ từ ăn, không cần vội, thật là đáng thương.”

“Nói gì vậy, ai ngược đãi nàng?” Trúc Hư Vô có chút khó hiểu, không biết sao lại như thế. Rốt cục là có chuyện gì mà có thể khiến tu sĩ Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ đồng tình thương cảm một tu sĩ Kết Đan?

Không đợi hắn đi tìm Bạch Giản Trúc hỏi, Bạch Giản Trúc đã lạnh nhạt đụng vào người hắn, “Sư tổ, người tới rồi.”

“Ở đây có chuyện gì vậy?” Trúc Hư Vô mờ mịt hỏi.

Vẻ mặt Bạch Giản Trúc đầy bất đắc dĩ, hắn đành phải chậm rãi giải thích cho Trúc Hư Vô. Sau khi bọn họ tới nhà ăn thì Kim Phi Dao liền ném Mập Mạp và Đại Nữu ra, chọn ngồi ở cái bàn gần phòng bếp nhất chờ đồ ăn.


Những đệ tử này còn chưa nghe chuyện Kim Phi Dao ăn quá nhiều ở thọ yến của chưởng môn khiến hai gã tu sĩ Kết Đan phụ trách nấu nướng bị hôn mê cho nên chỉ cho là có trưởng lão Kết Đan tới kiểm tra. Không ngờ là tiền bối này ngồi xuống rồi thì không đứng lên nữa, lại còn muốn ăn cùng bọn hắn.

Vệ Nghệ dù sao cũng là nghi trượng, lập tức hiểu ra người kia là ai, cũng không dám đắc tội, vội vàng đưa đồ ăn lên.

Tựa hồ để đặt nền móng cho sự nghiệp ăn chực sau này, Kim Phi Dao vừa ăn vừa bắt đầu nói về tuổi thơ bi thảm, khiến ai nghe thấy cũng phải xót xa. Nào là tộc nhân không cho nàng ăn cơm, đói đến da bọc xương, chỉ có thể nhặt cơm cho chó để ăn. Rồi sau khi tiến giai Luyện Khí kỳ, nhập vào một môn phái, nếu mỗi ngày không chặt được năm trăm cân củi thì không được ăn cơm, lại còn phải rửa chân, giặt quần áo cho các sư huynh sư tỷ, phải quét sân, làm việc vất vả không nói còn cả ngày bị đánh đập.

Lưu sư tỷ vốn là người thiện tâm, nghe xong thì đỏ mắt, liền khuyên Kim Phi Dao ăn nhiều một chút. Sức ăn kinh người của Kim Phi Dao hấp dẫn những đệ tử Luyện Khí kỳ ở đây, bọn họ đều cảm thấy chắc chắn đó là công pháp cao thâm gì đó, một đồn mười, mười đồn trăm, một lúc sau tất cả liền tụ tập lại. Tu sĩ Trúc Cơ thì đã nghe nói việc hôm qua cũng đặc biệt chạy tới nhìn xem vị thực thần này rốt cục trông ra sao.

Bạch Giản Trúc hoàn toàn không tin lời Kim Phi Dao, nếu thật sự bi thảm như vậy thì lúc nàng kể chuyện làm sao có thể ăn hơn mười thùng cơm?

“Chắc chắn nàng nói bậy, nàng ta mà có thể bị người khi dễ như vậy? Không đặt độc vật vào chăn đệm của tộc nhân đã là tốt rồi. Còn các sư huynh sư tỷ ở môn phái mà có khi dễ nàng thì cũng tám phần là do nàng làm chuyện xấu trước.” quả nhiên, Trúc Hư Vô nghe xong cũng khinh thường nói.

Nhìn Kim Phi Dao ăn một lúc, Trúc Hư Vô đột nhiên cảm thấy có chút nhàm chán, cảm thấy nên đi tìm Diệu Ngôn sư tỷ nói chuyện thì hơn, bảo nàng cho mượn xe phượng triêu mấy ngày, nếu không cho mượn sẽ đưa Kim Phi Dao tới chỗ nàng ăn cơm, hôm qua đã bảo lúc nào cũng hoan nghênh Kim Phi Dao mà.

Trúc Hư Vô cười hắc hắc, gạt đám người ra chạy đi tìm Diệu Ngôn chân nhân.

Mà Bạch Giản Trúc cũng lặng lẽ chui khỏi đám người, quay về bế quan. Hắn không muốn có bất cứ quan hệ gì với Kim Phi Dao, có thể tiếp xúc ít chút nào hay chút ấy, không có việc gì thì sẽ không chủ động tìm nàng.

Kim Phi Dao tuy vùi đầu vào ăn nhưng trong lòng đã bắt đầu tính toán.

Đồ ăn của nhà ăn vào bụng nàng thì lập tức hóa thành một tia linh khí. Tuy cũng là đồ ăn chứa linh khí nhưng lại kém xa thức ăn ở thọ yến của chưởng môn. Một thùng cơm cao ba thước vào bụng rồi hóa thành linh khí cũng chỉ bé như sợi tóc. Cả đồ ăn trong cái bát to như chậu rửa rau này cũng vậy, ăn cả một ngày mà linh lực hấp thu được cũng không khác gì khi ngồi xuống tu luyện.

Người khác ngồi bất động hấp thu linh khí thiên địa hoặc là ăn chút đan dược, linh thạch là có thể tăng lên tu vi. Mà nàng ngồi đây ăn nhiều như vậy, gặp phải cơm cứng thịt dai còn bị đau cả răng, lại phải chịu bao người chú mục mà tu vi tăng lên cũng chỉ có thế.

Càng nghĩ càng không có lời, Kim Phi Dao đột nhiên dừng lại, lau miệng chào mọi người rồi tự tìm đường về Hư Thanh phong dưới ánh mắt tò mò của mọi người.


Nàng đi vào phòng tu luyện trong Linh Lung lâu, ăn đan dược rồi bắt đầu tu luyện theo phương thức bình thường.

Nhưng nàng mới ngồi được hơn một canh giờ, bụng bắt đầu thầm thì kêu réo, còn có từng cơn đói cồn cào dâng lên, rất không thoải mái, ngay cả tiểu hắc thú trong thức hải cũng bất mãn bay lên khoảng không trong thức hải mà rít gào không ngừng.

“Phi, đây là chuyện gì chứ!” Kim Phi Dao đứng phắt lên, hung tợn gọi Mập Mạp và Đại Nữu, “Đi, chúng ta đi ăn cho Đông Ngọc Hoàng phái nghèo xác xơ đi, nếu còn không ăn gì, chỉ sợ ta sẽ ăn thịt người.”

Đối với việc Kim Phi Dao vừa đi đã trở lại, Vệ Nghệ và Lưu sư tỷ không hề cảm thấy bất ngờ, hai người bọn họ đều hiểu trong lòng, đắc ý cười cười với nhau. Trước đó, Kim Phi Dao đột ngột bỏ đi, hai người đã thương lượng, cảm thấy tu sĩ Kết Đan kia còn chưa ăn no, có thể là do vừa mới tới Đông Ngọc Hoàng phái nên ngượng ngùng, không lâu nữa bị đói chắc chắn sẽ quay lại ăn.

Tu sĩ Kết Đan tên Kim Phi Dao này đã từng nói do hồi nhỏ nàng bị đói nên hiện tại chỉ cần một ngày không ăn cái gì là sẽ đói đến khó chịu, hoàn toàn không thể ích cốc giống các tu sĩ Kết Đan khác, hoặc không hoàn toàn ích cốc thì cũng chỉ cần uống trà phẩm rượu là không đói.

Một ngày trôi qua, Vệ Nghệ và Lưu sư tỷ vì làm cho Kim Phi Dao no bụng mà cảm thấy cao hứng. Ba ngày trôi qua, Vệ Nghệ cảm thấy nhà ăn quá bận rộn, lượng công việc quá lớn. Bảy ngày trôi qua, Vệ Nghệ phát hiện nguyên liệu nấu ăn chuẩn bị cho hai tháng đã không còn. Một tháng sau, Vệ Nghệ mang vẻ mặt đau khổ tới tìm trưởng lão Truyền Pháp điện xin linh thạch, trong nhà ăn đã không còn nửa khối linh thạch, các tu sĩ Luyện Khí sắp phải chịu nhịn đói. Một ngày vào ba tháng sau, trưởng lão Truyền Pháp điện cầm một miếng ngọc giản tới Tiêu Thiên điện, thỉnh cầu chưởng môn xuất linh thạch từ khố phòng của môn phái để nhà bếp mua đồ ăn.

Đây là việc chưa từng xảy ra trong mấy ngàn năm, Từ Thương chân nhân vừa nhìn những thứ kê trong ngọc giản, nhất thời quá sợ hãi. Nếu cứ ăn như vậy thì không tới mười năm, Đông Ngọc Hoàng phái sẽ phải bán gia sản sống qua ngày.

Từ Thương chân nhân giận dữ vỗ bàn, quyết định đóng cửa nhà bếp. Tất cả đệ tử Luyện Khí phải tự mình giải quyết chuyện ăn uống, nhà bếp sẽ không cung cấp đồ ăn miễn phí nữa. Trong lòng hắn còn rất vui vẻ, ta đóng cửa nhà bếp xem ngươi còn đi đâu kiếm cơm ăn!

Kim Phi Dao còn chưa biết chuyện này, nàng đang đứng ở trước Linh Lung lâu nghênh đón Linh Sí điểu đã mấy tháng không gặp.

Nhìn con Linh Sí điểu bay mấy tháng mới về, nàng bất mãn hừ một tiếng, “Còn nói Linh Sí điểu bay nhanh, mấy tháng mới quay về, ta còn tưởng đã bị con gì ăn mất rồi.”

Kim Phi Dao nâng tay để Linh Sí điểu đậu lên, sau đó lấy ngọc côn trên chân nó xuống, dùng thần thức đảo qua, thấy bên trong nổi lên vài chữ: “Còn sống, cũng ăn ngon ngủ yên giống ngươi.”

Lại cẩn thận nhìn, phát hiện bên trong không còn nội dung nào khác, Kim Phi Dao tức giận, lại còn nói ăn ngon ngủ yên giống ta, ta phải làm cu li sáu mươi năm, lại bị nhốt trong Lục Hình Ý động bao năm như thế, thiếu chút nữa là không về được. Giờ lại còn không thèm hỏi tình hình của ta thế nào đã nói mát rồi.

Kim Phi Dao càng nghĩ càng giận, dùng thần thức viết vào ngọc côn: “Bác ngươi là đồ biến thái, giam ta bao nhiêu năm, Lục Hình Ý động kia không phải là chỗ cho người ở, nếu ngươi nguyện ý thì ta rất muốn mời ngươi vào đó ở mấy ngày. Hơn nữa, tên kia còn đánh ta, không cho ta ăn cơm, bắt ta làm cu li sáu mươi năm, cuối cùng lợi dụng ta xong liền ném đi. Hiện tại cả thể xác và tinh thần của ta đều phải chịu tổn thương nghiêm trọng, nguyên nhân chính là vì ngươi đã đưa ta tới nhà ngươi ăn cơm mà ra, vì thế để bồi thường, ta quyết định bắt ngươi phải nuôi ta mười năm. Ta hiện đang ở Đông Ngọc Hoàng phái, mau mau tới đón ta.”

Viết xong, nàng liền bỏ ngọc côn vào cái ống trên đùi Linh Sí điểu, muốn cho nó bay đi tìm Bố Tự Du. Nhưng Linh Sí điểu bay mấy tháng mới về tới, sao có thể nước còn chưa uống một ngụm đã bay tiếp, nó cúi đầu, hữu khí vô lực nằm trên đầu Đại Nữu, thuận thế liền ngủ.

“Vậy mà lại ngủ?” Kim Phi Dao cảm thấy dường như mình đã quên mất gì đó, giở bức thư năm đó Bố Tự Du viết cho mình ra xem mới phát hiện bên trên có một câu mà nàng vẫn không hề chú ý tới, nói Linh Sí điểu bay một lần sẽ phải nghỉ ngơi một tháng.

Bảo sao mất nhiều thời gian như vậy mới về, hóa ra là nằm ngủ ở chỗ Bố Tự Du một tháng. Nghĩ vậy, Kim Phi Dao càng thêm tức giận, biết rõ là phải mất thời gian dài như vậy mà chỉ nhắn cho nàng một câu. Nhưng nàng lại quên mất lúc nàng viết thư đi cũng chỉ có một câu, ngươi còn sống không?

So sánh với câu nói kia của nàng thì hồi âm của Bố Tự Du còn nhiều hơn vài chữ.