Ninh Mật trừng anh, gương mặt dần nóng bừng.
Tôn Tú Ngọc bưng chén cháo ra, “Ninh Mật, cháu ăn ở phòng bếp hay là về phòng ăn?”
Cô đang thất thần nên không nghe dì Tôn nói gì.
“Đang hỏi cháu đấy, ngơ ra làm gì thế?” Anh cười.
“A, dạ…” Ninh Mật cúi đầu xuống.
“Để cô ấy mang về phòng đi, vừa nãy còn la hét bảo buồn ngủ mà.” Lý Đông Phóng quyết định thay cô.
Ninh Mật im lặng nhìn anh quay về phòng, chờ đến khi tỉnh táo lại một chút thì lại thở dài một hơi. Cháo do Tôn Tú Ngọc mang lên cô chỉ ăn được vài muỗng rồi thôi, trong lòng thấp thỏm không yên.
Kể từ ngày từ trấn Cửu Thủy trở về, Ninh Mật không gặp Chu Tuấn nữa, anh ta gửi tin nhắn mấy lần, nội dung mang theo sự áy náy, nhưng Ninh Mật chỉ đọc tin nhắn chứ không trả lời lại.
Nếu quan hệ giữa hai người là thuê mướn, hơn nữa là quan hệ áp bức và bị áp bức, thế thì sau này ngoài chuyện của nhà họ Lý ra, bọn họ ít tiếp xúc với nhau trong chuyện riêng thì tốt hơn.
Chu Tuấn nhịn được mấy ngày, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn nổi, đến một buổi sáng nào đó liền gọi điện đến.
Ninh Mật vừa thức dậy nên giọng nói vẫn còn hơi khàn khàn.
“Làm phiền đến giấc ngủ của em à?”
“Không có. Ông chủ, có chuyện gì ư?”
Bên kia sửng sốt vài giây, trước đây cô luôn gọi anh ta là Chu Tuấn, lâu rồi không gọi là “ông chủ”. Anh ta tưởng cô đang giận nên nói, “Gặp nhau đi, tôi ở quán cà phê đầu tiên từ cổng quảng trường Đức Khải chờ em.”
Ninh Mật nhíu mày, “Không phải anh bảo từ nay về sau nếu không có chuyện gì thì ít gặp nhau sao?”
“Hôm nay có việc.”
Ninh Mật im lặng vài giây, cô cũng chẳng có quyền từ chối không đi, nhận điện thoại xong thì thay quần áo.
Lý Đông Phóng chạy một vòng quanh vườn hoa, vừa tập bài khởi động xong, anh cầm bóng đi đến khung bóng rổ trong vườn hoa.
Cô vội vội vàng vàng, thay quần áo chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài.
Anh vừa nhìn thấy thì vẫy tay gọi cô, “Đến đây.”
Ninh Mật sững sốt vài giây rồi cũng ngoan ngoãn đi tới.
Lý Đông Phóng mặc đồng phục bóng rổ màu đen khá thoải mái, trông anh trẻ hơn bình thường rất nhiều. Bảo sao anh lại có dáng người gầy gò của người yêu thích thể thao, lưng rộng, eo thon, lại còn không có mỡ bụng. Ít nhất là từ khi Ninh Mật trở về, sáng nào xuống lầu cô cũng nhìn thấy anh mặc đồ thể thao mồ hôi nhễ nhại bước vào nhà.
“Mới sáng sớm mà cháu đi đâu đó?” Anh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“Cháu đi dạo phố với… bạn học.”
Anh ôm bóng quan sát cô từ trên xuống dưới.
Cô mặc chiếc áo thun in hoa màu trắng phối với váy ngắn màu xanh da trời, cộng thêm một đôi giày vải màu trắng, trông cô khá trẻ trung và năng động. Cô ăn mặc thế này mà trông không hề có cảm giác mất cân đối, đúng kiểu nữ sinh viên chưa tốt nghiệp đại học.
Ninh Mật thấy anh nhíu mày, xoay người ném bóng vào rỗ, thấp giọng hỏi, “Bạn nam hay bạn nữ?”
“…” Ninh Mật im lặng một lát mới trả lời, “Bạn nữ.”
Anh dừng động tác, quay lại nhìn cô, “Về phòng thay đồ khác rồi hẳn đi.”
“Dạ?” Ninh Mật chớp chớp mắt, cứ ngỡ mình nghe lầm.
Vẻ mặt anh bình tĩnh, “Tôi nói, về phòng thay đồ khác rồi hãy đi.”
“Vì sao chứ?” Cô không hiểu sao anh lại nói một câu khó hiểu như thế.
“Ở đâu mà nhiều sao như thế?” Anh ném bóng trong tay, “Cô tưởng chú cô là Mười vạn câu hỏi vì sao à?”
Ninh Mật cắn môi nhìn anh một buổi, giọng anh vừa nãy y hệt mấy ông ba nhìn con gái mặc đồ xinh đẹp đi hẹn hò với nam sinh vậy. Ai bảo anh vai chú làm gì, Ninh Mật chỉ có thể nghe lời anh.
Cô lấy một chiếc váy lụa trắng in hoa từ trong tủ quần áo ra, váy dài đến mắt cá chân, lúc mặc vào trông cô khá là chững chạc.
Cô đi xuống lầu, đến trước mặt anh —
Lý Đông Phóng cầm muỗng múc cháo, giơ ngón tay cái lên khen, “Bộ này đẹp lắm.”
Cô không nhịn được mà hỏi, “Đẹp chỗ nào vậy?”
Lý Đông Phóng ăn hết cháo trong chén, chậm rãi lau miệng rồi nói, “Trường hợp nào thì mặc quần áo đó, đấy gọi là khéo léo.”
Cô nghe thế thì bất lực, xụ mặt nói với anh, “Cháu đi dạo phố thì cần gì khéo léo hay không khéo léo, thoải mái là được rồi, sống khéo léo như thế chú không mệt à?”
Anh cười, “Cháu ăn mặc trẻ trung như thế đi dạo phố, mà mấy tên lưu manh dê xồm chuyên nhắm mấy người như cháu rồi ra tay đấy.”
Ninh Mật nghi ngờ, “Thật hay giả thế?”
“Đương nhiên là thật rồi, nếu không thì cháu nghĩ mấy video quay lén bất hợp pháp ở trên mạng từ đâu ra hả?” Lý Đông Phóng nói, “Tôi không muốn ngày nào đó đang lướt web lại nhìn thấy mặt cháu trên đó đâu.”
Ninh Mật cắn răng trừng mắt nhìn anh, lúc cô cầm túi lên chuẩn bị đi thì anh đã ăn sáng xong, hai người nhìn nhau một lát, Ninh Mật có cảm giác chẳng lành, quả nhiên cô nghe anh nói, “Cháu đi đâu? Vừa hay tôi cũng đi ra ngoài, tiện đường đưa cháu đi một đoạn.”
“Không cần đâu ạ… đã trễ rồi.” Để chú đưa thì sao mà đi?
“Vì trễ nên tôi mới đưa cháu đi.”
Ninh Mật mím môi, “Chú không bận ư?”
“Có chứ, một đống việc.” Cô thở phào nhẹ nhõm, đang định nói, thế thì chú nhanh nhanh đi làm việc đi, thế nhưng lại nghe thấy anh nói, “Có bận cũng không làm lỡ việc đưa cháu đi đâu.”
Ninh Mật nhìn anh.
Anh cũng nhìn cô, “Cháu đã thấy ai vì công việc mà không quan tâm đến người nhà chưa?”
Cô dừng lại, người nhà ư? Đã từ lâu rồi cô không được nghe người khác nói như thế, đối với cô, mọi thứ đều trở nên xa lạ. Nhưng Lý Đông Phóng lại để cô trở thành người nhà, Ninh Mật quả thật không thể tin nổi, từ lúc bắt đầu cho đến nay, mục đích của cô không hề đơn thuần, đổi lại là ai cũng sẽ đề phòng cô.
Cô nở nụ cười gượng gạo, cụp mắt nói, “Chú luôn oán giận cháu, thế mà bây giờ đã xem cháu là người nhà rồi ư?”
Anh nghe thấy thế thì im lặng một hồi, sau đó nhỏ giọng đáp, “Chung đụng sớm chiều lâu như thế thì mấy ai nói chắc được điều gì, tôi hiểu cháu có lý do khó nói, nếu không chịu đựng được nữa thì có thể tìm tôi.”
Ninh Mật hoảng hốt, nói thế này là anh đã muốn nói hụych toẹt ra rồi. Lòng cô hổ thẹn không thôi, cánh tay cô run lên, không biết vì sợ hay vì tương lai mù mịt, một lúc lâu sau cô mới nói, “Cháu, cháu…”
Cháu cháu một buổi trời mà không biết nói gì, cô mím chặt đôi môi tái nhợt.
Anh đốt một điếu thuốc, rít một hơi thật mạnh, “Có phải cháu đi gặp ai không? Cho nên mới không muốn để tôi đưa đi?”
Cô há to miệng, á khẩu không biết phải trả lời thế nào.
“Tôi không cấm cháu đi gặp bọn họ, nhưng tôi hi vọng cháu đừng theo bọn họ làm chuyện sai trái.”
“… Cháu không có.” Cô cắn môi, sợ hãi nhìn anh.
“Không có thì tốt. Lâm Hựu có nói, hễ liên lụy đến án mạng thì dù có bất đắc dĩ thì cũng xem như là án hình sự. Cho nên, mặc kệ là cháu hay là tôi, đều phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
“Cháu biết rồi.” Cô gật đầu.
Lý Đông Phóng dập tắt điếu thuốc, “Đi thôi, tôi không đưa cháu đi nữa, tự cháu suy nghĩ cho kỹ đi.”
Ninh Mật bất an trong lòng, nhấc chân đi ra cửa, được vài bước cô lại dừng lại, quay đầu nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì. Bầu không khí nhẹ nhàng dần dần trở nên nặng nề.
Lý Đông Phóng đã hoàn toàn làm dao động quyết tâm của cô, nhưng trên đời này, ai đáng tin, ai không đáng tin đây? Cô tựa như lục bình trên sông phải hứng chịu cơn mưa, dập dềnh lên xuống, muốn tóm lấy một người có thể nương tựa, nhưng không biết phải tóm thế nào, lại sợ mình tóm sai người.
Cô mang theo tâm sự nặng nề đi ra ngoài, Lý Đông Phóng đã lái xe ra, thấy cô thì anh lại dừng lại, do dự một lát thì hạ cửa sổ xe xuống, “Lên đi, tôi đưa cháu đến trạm xe buýt gần nhất, cháu đón xe cũng tiện hơn.”
Ninh Mật có hơi chần chờ.
Anh nhận ra sự chần chờ của cô, nói tiếp, “Vừa nãy tôi có hơi nặng lời, nhưng cháu biết tôi không có ý xấu, chỉ nhiều lời nhắc nhở cháu vài câu mà thôi.”
Ninh Mật mở cửa xe ngồi vào, sửng sốt mấy giây thì bỗng nói, “Thật ra cháu không đi dạo phố với bạn học, mà là Chu Tuấn hẹn cháu…”
Ánh mắt Lý Đông Phóng hiện lên vẻ kinh ngạc, “Cháu…”
Anh muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ lại dặn dò, “Chu Tuấn không phải người tốt lành gì.”
Ninh Mật không nói gì, cô không biết mình nói như thế có thể giành được mấy phần tín nhiệm từ anh, nhưng cô biết rõ Chu Tuấn không thể che chở cho mình, xu lợi tránh hại là bản năng con người. Ít nhất là cho đến giờ Lý Đông Phóng chưa từng tổn thương cô, biết cô là đồ giả nhưng chỉ “sấm to mưa nhỏ” mà thôi.
Anh nói đầy sâu xa, “Cháu có tin Đông Đài vẫn còn tồn tại thế lực ngầm không?”
“Chú nói Chu Tuấn là xã…” Cô hít một hơi thật sâu, tim nhảy bình bịch.
“Đâu phải có mỗi phim truyền hình mới có, cháu có thể đến quảng trường Phong Nghi mà xem, ở đó treo đầy mấy biểu ngữ bài trừ xã hội đen ấy, tuy lời tuyên truyền có hơi khó hiểu, nhưng ai tinh mắt đều biết nó có ý gì.”
Lý Đông Phóng không muốn dọa cô sợ, đưa tay mở nhạc, đổi sang chủ đề khác, “Chu Tuấn có ý với cháu à? Cháu có ý với anh ta không?”
“Sao chú nhìn ra được vậy?” Giọng cô vô cùng bình tĩnh, “Cháu không biết, anh ta chưa từng nói.”
“Sao tôi không nhìn ra chứ…” anh nhìn cô chằm chằm, “Một khi đàn ông đã để ý cô gái nào thì ánh mắt nhìn cô ấy khác hẳn khi nhìn những người con gái khác.”
“Khác chỗ nào?”
“Hận không thể ăn cô ấy.” Anh cố ý nhấn mạnh chữ “ăn”, khiến người ta suy nghĩ miên man.
“… mặt dày.” Cô không nhịn được nhỏ giọng mắng.
“Cái gì mà mặt dày?” Anh sát lại gần tai cô, “Lúc nãy tôi nghe không rõ.”
Ninh Mật nhìn chằm chằm cái cằm xanh xanh lún phún râu của anh, và cả đôi môi mỏng kia, cất giọng trêu chọc, “Chú hiểu nhiều thật đấy, xem ra bình thường chú không thiếu phụ nữ nhỉ.”
Anh không phủ nhận, ngược lại lại nói, “Đúng vậy, chú của cháu là tài xế lão luyện*. Cháu có muốn thử không?”
*Chỉ những người có kinh nghiệm, am hiểu một lĩnh vực nào đó, thường chỉ đến chuyện nam nữ.
Ninh Mật nhất thời khó hiểu, nhìn anh, “Thử cái gì?”
“Kỹ thuật “lái xe” của chú.”