Tiên Tuyệt

Chương 827-2: Đại chiến Tiên Tôn (Trung)

Mặc dù không biết Vũ La sử dụng thủ đoạn gì để đứng vững trước khí thế của lão, nhưng Lý Tu Viễn chỉ cần liếc mắt nhìn qua cũng biết Vũ La bất quá cũng chỉ đạt tới cảnh giới tứ phẩm hạ. Tiên Nhân như vậy căn bản là không đáng cho một vị Tiên Tôn xuất thủ.

Vũ La lắc đầu:

- Không cần nói những lời tự đại quá buồn cười như vậy với ta. Ta tới đây chỉ muốn hỏi lão một câu, phải chăng lão hạ lệnh tàn sát người trong Tiên Ma thương hành, ta có nói oan cho lão không?

Lý Tu Viễn lạnh lùng cười một tiếng, nhẹ nhàng vung chưởng lên. Từ Cự Tượng Tinh bay lên nhiều điểm sáng, đến gần hai người bọn họ đã hiện hình là rất nhiều cây gậy sắt, trên đầu mỗi gậy sắt như vậy cắm một chiếc thủ cấp.

Đúng là thủ cấp của người Tiên Ma thương hành.

Gậy sắt nối thành một đường thẳng, liếc mắt nhìn qua không đếm xuể đầu người.

Mắt Vũ La nóng lên, nhìn chằm chằm Lý Tu Viễn:

- Được, nếu ta không đổ oan cho lão, vậy đoạn công án này kết thúc hôm nay đi thôi.

- Kết thúc?

Lý Tu Viễn lộ ra một nụ cười châm chọc nhạo báng:

- Ngươi muốn kết thúc thế nào, bản tôn ta nhất định phụng bồi đến cùng!

Vũ La thản nhiên nói:

- Giết người thì đền mạng, lão giết nhiều người Tiên Ma thương hành như vậy, tự nhiên là lấy mạng lão đền.

- Ha ha ha!

Lý Tu Viễn ngửa mặt lên trời cười lớn:

- Thật là thú vị, không ngờ có tên nhãi nhép vô tri dám tới trước mặt bản tôn nói những lời như vậy...

Vũ La không thèm để ý tới những lời châm chọc của lão, vẫn theo thói quen của mình, không nhanh không chậm nói:

- Ta nói sai rồi sao? Đạo lý vốn hẳn là như thế.

- Đạo lý?

Lý Tu Viễn ngạo nghễ giơ tay lên, chỉ về phương hướng xa xôi:

- Bên trong Cự Tượng Tinh Vực này, bản tôn chính là đạo lý lớn nhất.


Vũ La vẫn bất động thanh sắc như trước:

- Nhưng trong Cửu Giới Tinh Hà này, cũng không chỉ có Cự Tượng Tinh Vực của lão. Trên đạo lý của lão, còn có đạo lý trong lòng người!

Lý Tu Viễn cả giận nói:

- Vậy ngươi giết chết con ta, đạo lý kia phải tính thế nào?

- Y gieo gió gặt bão, đức hạnh con lão thế nào, tự lão không biết hay sao?

- Ha ha ha! Hay, nói rất hay! Bản tôn nghe ngươi nói nhiều như vậy, coi như nể mặt ngươi. Ngươi đã giảng đạo lý cùng bản tôn, bản tôn sẽ giảng với ngươi một phen vậy. Đạo lý lớn nhất trong Cửu Giới Tinh Hà này là thực lực quyết định tất cả. Ngươi muốn lấy đạo lý áp đảo bản tôn ư, không quan trọng, bản tôn tự có biện pháp làm cho đạo lý của ngươi phải rơi xuống.

Vũ La thở dài, lắc đầu nói:

- Lão không có cơ hội, ta nói chuyện với lão trong thời gian dài như vậy, không phải là nể mặt lão, ta chỉ muốn tranh thủ thời gian mà thôi...

Nơi đầu tiểu thuyền, Hồng Vũ tiên pháo từ từ sáng lên hào quang.

- Nếu như ta vừa tới nơi này, lão bất chấp tất cả lập tức xông lên động thủ, ta cũng phải bó tay không có cách nào. Hai đồng bạn của ta có lẽ không ngăn lão được bao lâu, đây là một trường đánh cuộc về thời gian.

- Thế nhưng không ngờ lão tự cao nói với ta trong thời gian dài như vậy, lão không còn cơ hội nữa.

Lý Tu Viễn giận tím mặt:

- Hảo tiểu tử cuồng vọng, bản tôn cũng muốn xem thử rốt cục ngươi có bản lĩnh gì. Ngươi không phải tự tin sao, được, bản tôn sẽ bất động, để xem thủ đoạn nho nhỏ của ngươi có thể làm cho bản tôn phải động nửa bước hay không!

Ngoài hàng chục vạn dặm, khí thế Lý Tu Viễn lên cao như nước thủy triều, đợt sau cao hơn đợt trước. Sóng triều màu đỏ máu quét qua Lương Mạt Vũ và Diêu Yểu, hai người phải dùng hết bản lĩnh toàn thân mới không bị khí thế kia quét đi xa.

Diêu Yểu cắn răng nói:

- Không có khả năng, chuyện này tuyệt đối không có khả năng. Thực lực Lý Tu Viễn không chỉ là nhất phẩm thượng đỉnh phong, vượt quá xa lời đồn, thực lực này nhất định đã bước vào Thần Vị.

Sắc mặt Lương Mạt Vũ khó coi tới cực điểm, lớn tiếng rống giận về phía Lý Tu Viễn:

- Lý Tu Viễn, lão thừa biết ta là ai. Lão dám động đến một sợi lông của Vũ La, ta nhất định không để yên cho lão!

Lý Tu Viễn chỉ lạnh nhạt nhìn về phía y một cái, hừ lạnh một tiếng:

- Nếu như phụ thân ngươi đích thân đến đây nói với ta, có lẽ ta còn có thể suy nghĩ một phen, ngươi còn chưa đủ tư cách!

Ngoài trăm vạn dặm, các Tiên Nhân vô cùng hưng phấn.


Không phải ai ai cũng có cơ hội thấy một vị Tiên Tôn xuất thủ. Mắt thấy Lý Tu Viễn sắp sửa ra tay tiêu diệt Vũ La, tất cả mọi người đều trông đợi khoảnh khắc này.

Bọn họ cũng không có thù hận gì với Vũ La, chỉ là muốn xem náo nhiệt. Lý Tu Viễn hùng mạnh vô cùng, đối với mọi người là một ngọn núi cao khó có thể vượt qua.

Vũ La nghênh ngang tiến vào Cự Tượng Tinh Vực như vậy, kiêu ngạo khiêu khích Bạt Tượng Tiên Tôn như vậy, đã sớm định sẵn cuối cùng sẽ bị Bạt Tượng Tiên Tôn giết chết một cách dễ dàng như bóp chết một con kiến.

Trước mặt thực lực tuyệt đối, sẽ không có bất cứ kỳ tích gì xảy ra.

Tất cả mọi người đều biết, thật ra Vũ La đã là một kẻ chết rồi.

Nhưng ở đầu tiểu thuyền, Hồng Vũ tiên pháo vẫn đang sáng ngời như trước. Trong tinh hải mênh mông, điểm sáng này chăng đáng là gì, không ai thừa nhận sự phản kích của Vũ La. Theo cảm nhận của bọn họ, phản kích của Vũ La bất quá chỉ là giãy dụa trước khi chết mà thôi.

Nhưng điểm sáng này lại nhanh chóng tăng trưởng với tốc độ bạo phát, chỉ trong nháy mắt đã chiếu sáng khắp tinh hải.

Khí thế như nước thủy triều của Lý Tu Viễn bị điểm sáng của Vũ La quét sạch không còn, Lý Tu Viễn gào thét một tiếng:

- Tiểu bối dám khinh ta!

Sau đó lão bất chấp lời hứa trước đây, lấy tốc độ nhanh nhất xông về phía Vũ La.

Sắc mặt lão tỏ ra vô cùng hung ác, lão vẫn cho rằng chỉ cần mình xuất thủ, giết chết Vũ La giống như là đè chết một con kiến hết sức dễ dàng.

Không riêng gì lão, các Tiên Nhân quan chiến ngoài xa trăm vạn dặm, đám tiên quân đóng ở các tinh cầu xung quanh cũng nghĩ như vậy. Cho nên vào giờ phút này, các Tiên Nhân đã chuẩn bị than thở, tiên quân đã chuẩn bị vui mừng.

Thế nhưng ánh sáng của Hồng Vũ tiên pháo chợt lóe, một quả đạn pháo gào thét bay ra.

Sau khi quả đạn pháo kia bay ra khỏi nòng, không ngừng xoay tròn giữa tinh không, vãi hào quang ra khắp chốn, trong hào quang có vô số phù văn bay múa.

Đủ loại phù văn, thậm chí còn có thần văn mà ngay cả Lý Tu Viễn cũng không nhận ra.

Phù văn hợp thành từng đạo chướng ngại vật, ngăn Lý Tu Viễn lại. Mà quả đạn pháo kia lại lấy tốc độ chậm tới mức khó lòng tin được, nhắm trúng Lý Tu Viễn.

Rốt cục Bạt Tượng Tiên Tôn lộ ra một tia kinh hãi, ngay cả lão cũng thật không ngờ, những thần văn mà lão không nhận ra lại có uy lực tới mức này, có thể giữ chân lão lại.

Mà quả đạn kia vừa bay ra đã nhắm chặt lão. Trong khoảnh khắc này lão lập tức khẳng định, bất kể mình trốn tránh thế nào cũng sẽ bị quả đạn này bắn trúng.

Thay vì trốn tránh, không bằng đối kháng!

Lý Tu Viễn điên cuồng hét lên một tiếng, lực lượng Thần Vị bộc phát!

Thần Vị là cấp bậc Tiên Nhân hùng mạnh nhất trong Cửu Giới Tinh Hà. Chỉ cần vượt qua nhất phẩm thượng, bước vào cảnh giới Thần Vị, một ít lực lượng pháp tắc cơ bản nhất của Tiên giới sẽ không còn thích hợp sử dụng. Bản thân lực lượng vô cùng đáng sợ, chỉ có người từng trải qua mới có thể hiểu rõ.

Thấy trên người Lý Tu Viễn không ngừng trào ra tiên nguyên nồng đậm không khác gì dung nham, tất cả Tiên Nhân quan chiến đều giật mình kinh hãi.

Tiên nguyên của lão cuồn cuộn không ngừng trào ra, hình thành một biển lửa tiên nguyên bên cạnh Lý Tu Viễn, cuồn cuộn vô cùng vô tận.

Sau khi biển lửa tiên nguyên mênh mông nọ xuất hiện, rốt cục có người nhận ra:

- Thần Vị, đây là lực lượng Thần Vị!

Tất cả mọi người lập tức trở nên kích động, không ngờ rằng mình thấy được lực lượng Thần Vị ngay tại nơi này.

Quả đạn của Vũ La bị lực lượng Thần Vị bao bọc, dường như không còn thấy bóng dáng.

Không ít Tiên Nhân trong lòng nghĩ rằng, thật ra người này cũng rất khá. Phát pháo vừa rồi hẳn là Phù Hạch Tiên Binh, uy quả nhiên bất phàm, nếu như không phải gặp một vị cường giả Thần Vị, muốn sống sót cũng không có vấn đề gì.