Sắc mặt Diêu Yểu hết sức khó coi, hung hăng nghiến chặt răng, lại xìu xuống. Lại nghiến chặt răng, lại xìu xuống, liên tiếp ba lần như vậy, rốt cục hào khí dâng lên:
- Để ta đối phó với lão, một trăm vạn tiên ngọc này, thật sự không dễ kiếm chút nào...
Nàng đang muốn đi ra ngoài, Vũ La giữ chặt nàng lại:
- Không cần.
Đống tiên ngọc trên mặt đất đã chuyển hóa thành năng lượng tinh thuần nhất, bị Hồng Vũ tiên pháo hấp thu, khiến cho Diêu Yểu thấy vậy đau lòng không dứt.
Hồng Vũ tiên pháo sáng lên hào quang lần thứ hai.
- Ha ha ha!
Hỏa Thụ Tiên Khôi cười lên như điên cuồng:
- Bằng vào thứ đó mà muốn làm bản tôn bị thương ư, không có khả năng!
Dường như Vũ La muốn phân cao thấp cùng lão, thình lình xuất hiện bên ngoài thuyền, lạnh nhạt hỏi một câu:
- Thật sao?
Hắn không cần Hỏa Thụ Tiên Khôi trả lời, nhấc chân lên giậm mạnh một cái, Hồng Vũ tiên pháo khai pháo lần thứ hai.
Vẫn là hào quang đầy trời, ánh sáng trắng chói lòa trong tinh hải. Nhưng lần này không phải là vô số tiên kiếm tạo thành mưa kiếm như trước, mà giữa ánh sáng trắng mênh mông kia, một thanh tiên kiếm cực lớn chậm rãi bay lên.
Thanh tiên kiếm này dài sáu trăm trượng, rộng hai trăm trượng, còn muốn lớn hơn cả chiến hạm của Hỏa Thụ Tiên Khôi.
Phát pháo này ngưng tụ lực lượng thành một kiếm, bắn mạnh về phía Hỏa Thụ Tiên Khôi.
Hỏa Thụ Tiên Khôi cũng không ngờ rằng sẽ có kết quả này, nhất thời lại càng hoảng sợ. Nếu là mưa kiếm đầy trời như lần trước, lão thật sự nắm chắc sẽ không bị thương, dù sao tiên giáp trên người lão chính là Tiên Bảo hiếm có. Nhưng hiện tại lực lượng của mưa kiếm lại hội tụ với nhau cùng một chỗ, ngưng tụ thành một thanh tiên kiếm duy nhất, lão không còn nắm chắc như trước nữa.
Nhưng mà đã không kịp trốn tránh, Hỏa Thụ Tiên Khôi cũng không thể trốn tránh.
Lão hét lên điên cuồng, thôi thúc tiên nguyên toàn thân tới cực hạn, lực lượng sóng sau cao hơn sóng trước, Trảm Mã đao chém mạnh xuống, ngưng tụ thành một tấm thuẫn ánh sáng hình tròn hết sức khổng lồ trước người.
Tiên kiếm va chạm thật mạnh cùng Trảm Mã đao của Hỏa Thụ Tiên Khôi giữa tinh không. Hai cỗ lực lượng không ngừng ăn mòn lẫn nhau, hào quang sáng chói bắn tung ra bốn phía. Sóng xung kích mãnh liệt không ngừng lan ra, ngay cả đám Tiên Nhân quan chiến ngoài xa mấy vạn dặm cũng bị lực lượng ảnh hưởng, cả bọn không thể đứng vững, liên tục lui nhanh về phía sau.
Hai cỗ lực lượng giằng co trong khoảng thời gian ăn xong bữa cơm, tiên kiếm của Vũ La bị mài mòn bảy tám phần mười, mà hào quang trên Trảm Mã đao của Hỏa Thụ Tiên Khôi đã hoàn toàn bị dập tắt.
Rốt cục Hỏa Thụ Tiên Khôi không kiên trì nổi, bị lực lượng còn lại của tiên kiếm nổ bay ra xa, toàn thân trên dưới không ngừng lóe ra từng đạo lôi quang.
Vũ La hết sức tinh thâm chuyện đánh chó rớt xuống nước, hắn nhìn Diêu Yểu, nở một nụ cười bại hoại:
- Được rồi, hiện tại nàng có thể xuất thủ. Lần này kiếm một trăm vạn tiên ngọc dễ dàng rồi chứ?
Diêu Yểu vẫn còn đang trong trạng thái sững sờ. Đây chính là Hỏa Thụ Tiên Khôi, đường đường Tiên Nhân nhất phẩm hạ, tiên thể cô đọng, tiên giáp cường hãn, trong tay Trảm Mã đao trong tay cũng là Tiên Bảo nhất phẩm hạ. Một nhân vật như vậy muốn quét ngang một Tiên tộc cường hãn cũng không phải là chuyện khó, lại bị Vũ La bắn cho một phát pháo trọng thương.
Đến khi Vũ La nói xong, nàng mới kịp phản ứng, ngẫm nghĩ một chút lập tức mặt mày hớn hở:
- Quá tốt, có lời rồi...
Chỉ cần nghĩ đến kiếm tiền, nàng lập tức cảm thấy hưng phấn, chỉ thấy thân hình thấp thoáng, nháy mắt đã ra khỏi tiểu thuyền.
Từ mi tâm Diêu Yểu bắn ra một điểm ánh sáng tím, hút lấy Hỏa Thụ Tiên Khôi đã trọng thương trong tinh hải.
Hỏa Thụ Tiên Khôi còn muốn phản kháng, Diêu Yểu lăng không đánh ra một chưởng, tạo thành một dấu bàn tay cực lớn trong tinh không, vỗ mạnh vào Hỏa Thụ Tiên Khôi còn đang giãy dụa.
Một chưởng, hai chưởng, ba chưởng... Mười chưởng, mười một chưởng, mười hai chưởng...
Đập bẹp cả tiên giáp của Hỏa Thụ Tiên Khôi, người bên trong có kết quả thế nào, tự nhiên là không cần phải nói.
Mỗi lần Diêu Yểu đập xuống một chưởng, cơ mặt Lăng Hổ Quy lại giật một cái:
- Đây rõ ràng là hổ chưởng, không phải tay của nữ nhân... Nữ nhân này là một con hổ cái, về sau ai cưới nàng, thật đúng là chịu khổ rồi...
Hỏa Thụ Tiên Khôi bị giết, trên chiến hạm cũng không còn lực lượng gì có thể chống cự. Đám binh tốt kia lập tức giải tán, ngay cả chiến hạm cũng từ bỏ.
Những người này, Vũ La không có ý đuổi giết, mặc cho bọn chúng chạy đi.
Mà những người ở xa xa đang quan chiến lại càng khiếp sợ đến tột đỉnh. Bọn họ nhìn thấy những gì? Hỏa Thụ Tiên Khôi mang theo năm tên cường giả nhị phẩm, hai ngàn binh tốt hùng hổ đến tìm người báo thù, kết quả thì sao? Chưa tới một canh giờ, Hỏa Thụ Tiên Khôi đã chết, năm tên cường giả nhị phẩm cũng chết, thủ hạ binh tốt chết một nửa, chạy thoát một nửa. Thất bại thảm hại!
Vốn bọn họ cho rằng đây là một trận chiến không cần suy nghĩ, quả thật bọn họ cũng đã nhìn thấy trận chiến như vậy, có điều thắng bại của hai bên đảo ngược. Phe Hỏa Thụ Tiên Khôi trước mặt phe Vũ La thật sự là bại không chối cãi.
Một lúc lâu bọn họ mới kịp phản ứng, tại đây đã không còn người Hỏa Thụ Tiên Khôi nữa. Mọi người không còn cố kỵ, lập tức tiếng hoan hô vang lên thành một mảnh.
Hỏa Thụ Tiên Khôi tuyệt đối thật không ngờ, những kẻ mà lão ép buộc tới xem cuộc chiến này, lại là tới chứng kiến mình bị địch nhân giết chết trong nháy mắt.
Vũ La không chút khách sáo thu chiến hạm khổng lồ kia vào trong Đại Thiên Thế Giới. Mặc dù chiến hạm này đã bị thương tổn, nhưng tu sửa lại chắc chắn sẽ bán được một số tiên ngọc không nhỏ.
Diêu Yểu thản nhiên trở về, ném thi thể Hỏa Thụ Tiên Khôi cho Vũ La, thuận tiện khẽ vươn tay:
- Một trăm vạn tiên ngọc, lấy ra đây.
Vũ La tìm tòi một phen trên thân thể Hỏa Thụ Tiên Khôi. Trảm Mã đao, tiên giáp đã không thể dùng được, hắn bèn tiện tay vứt vào tinh hải, lấy xuống hai chiến nhẫn trữ vật trên thi thể.
Sau khi mở ra xem, Vũ La lập tức mặt mày hớn hở.
Các loại bảo vật trong trữ vật giới chỉ thật sự không ít. Dù sao cũng là nhất phương Tiên Khôi, những thứ này về sau chậm rãi thanh toán.
Mà tiên ngọc trong giới chỉ, có khoảng chừng tám ngàn vạn. Vũ La vô cùng khẳng khái đưa cho Diêu Yểu một trăm vạn, ngoài ra còn thưởng thêm cho nàng hai mươi vạn.
Diêu Yểu đồng tình nhìn Vũ La một cước đạp thi thể Hỏa Thụ Tiên Khôi ra ngoài, rơi vào trong tinh hải, thở dài nói:
- Có thấy chưa, đây chính là lý do vì sao ta quyết không đem tất cả của cải trên thân thể.
Lăng Hổ Quy lại tìm cớ bắt bẻ nàng:
- Nếu nàng chết đi, những thứ kia còn lại thì có ích gì?
Diêu Yểu giảo biện:
- Nói không chừng bản tiểu thư có thể chuyển thế trùng tu...
Giết Hỏa Thụ Tiên Khôi, nguy hiểm diệt hết, nhưng bọn Vũ La lại không thể đi tới tinh cầu thương nghiệp cao cấp. Như vậy nhất định bị thủ hạ Bạt Tượng Tiên Tôn phát hiện, hiện tại bọn hắn có hai lựa chọn. Hoặc là dựa vào tiểu thuyền bay ra khỏi Cự Tượng Tinh Vực, hoặc là tu sửa chiến hạm kia lại, lợi dụng tiên trận trên đó mở ra hư không tiếp dẫn điểm, tự mình xuyên qua không gian, rời khỏi Cự Tượng Tinh Vực.
Tốc độ tiểu thuyền quá chậm, bay ra Cự Tượng Tinh Vực chỉ sợ mất mấy tháng, Vũ La không chút do dự lựa chọn thứ hai, tìm một tinh cầu hoang vu hạ xuống.
Tinh cầu này hết sức hoang vu, còn chưa hình thanh cương phong của mình để tự bảo vệ. Bề mặt tinh cầu gồ ghề lởm chởm, bất cứ một khối thiên thạch nào cũng có thể va vào.
Vũ La phóng xuất chiến hạm kia vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, mọi người tiến vào trong xem xét, ai nấy hít sâu một hơi khí lạnh. Đầu thuyền tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, mấy tầng boong thuyền cũng đã hoàn toàn biến mất, khoang nhỏ bên trong cũng bị hư hại không ít, muốn chữa trị là vô cùng khó khăn, vượt xa bọn Vũ La tưởng tượng.
Vũ La cần nhất chính là thời gian. Lão chưởng quỹ của Hanh Đạt tiền trang cũng sẽ không giữ bí mật thay bọn hắn, chỉ cần gặp được người khác có thể trả giá thích hợp, lão sẽ không chút do dự bán tin tức này thêm một lần nữa.
Thế nhưng muốn sửa vật trước mắt này, Vũ La nhẩm tính sơ qua, chỉ sợ cần thời gian bảy tám ngày.