Tiên Tuyệt

Chương 816: Lôi Đình Nhãn (Thượng)

Lập tức luồng ánh sáng xanh kia hút lên một quả cầu nước rất lớn từ dưới sông. Nữ tử kia tỏ ra hơi cật lực. Khống chế luồng nước có đường kính chừng mười trượng kia chậm rãi dâng lên.

Mà trong luồng nước có một bóng vàng rất lớn lồng lộn không ngừng, mỗi lần va chạm làm cho luồng ánh sáng xanh kia run lên kích liệt, nhưng rốt cục vẫn vững vàng trở lại.

Vũ La thấy cảnh tượng này cũng sợ hết hồn:

- Tiên Hồn Nhiếp Vật!

Lương Mạt Vũ cũng trợn mắt há mồm, một lúc lâu mới hơi lắp bắp nói:

- Ít... Ít nhất cũng là nhị phẩm thượng, rất có thể là nhất phẩm hạ...

Tiên hồn không thể dùng để chiến đấu, ít nhất trước khi trở thành Tiên Nhân nhất phẩm là không thể.

Nhưng nữ tử này lại có thể dùng tiên hồn hút một quả cầu nước khổng lồ như vậy từ dưới sông lên, hơn nữa rõ ràng trong quả cầu nước ấy còn nhốt một vật gì đó. Lực lượng tiên hồn hùng mạnh tới mức nào có thể tưởng tượng được.

Cho dù là nguyên hồn của Vũ La hùng mạnh, cũng cảm thấy mình không làm được chuyện này.

Rốt cục nữ tử kia hút quả cầu nước lên không, cũng mệt đến ngất ngư. Trong tay nàng ánh sáng chợt lóe một thanh đao nhọn hình dáng kỳ quái vèo một tiếng đâm vào bóng vàng kia. Ngay sau đó một mảng điện quang li ti từ trong thanh đao này phát tán ra chui vào trong vết thương.

Bóng vàng kia lộ ra vẻ cực kỳ đau đớn, run mạnh vài cái, rốt cục bất động.

Bộp!

Cả bóng vàng và quả cầu nước cùng nhau rớt xuống, thì ra là một con quái thú thân đầy vảy vàng, dài chừng ba trượng, giống như cá sấu.

Lương Mạt Vũ nhướng mày:

- Không ngờ là Kim Thân Loan Ngạc...

Loài vật này có thể nói toàn thân là bảo, từ da thịt đến xương răng, thứ nào cũng có thể bán được giá cao. Chỉ bất quá vật này trời sinh giác quan thứ sáu bén nhạy, đặc biệt rất khó bắt. Lương Mạt Vũ cũng hiểu tại sao nữ tử kia phải dùng tiên hồn xuất thủ, bắt lấy con vật này, bởi vì dùng thủ đoạn khác, chỉ sợ hơi có động tĩnh, con Kim Thân Loan Ngạc này sẽ lập tức chui xuống nước biến mất không thấy.

Nữ tử kia giết được Kim Thân Loan Ngạc cũng đã mệt thở không ra hơi, đặt mông ngồi phệt xuống đất không có phong độ chút nào. Hai tay chống sau lưng ngửa mặt lên trời thở hào hển, khiến cho bộ ngực không quá hùng vĩ phập phồng từng đợt.

Thấy bọn Vũ La, sắc mặt nữ tử chợt biến, tỏ ra cảnh giác:

- Các ngươi muốn làm gì?

Tay áo nàng quét qua mặt đất, lập tức thu con Kim Thân Loan Ngạc dài ba trượng vào trong không gian trữ vật.

Tổ Thiên Thu vội vàng khoát khoát tay:

- Cô nương không nên hiểu lầm, chúng ta tuyệt không ác ý, chẳng qua là đi ngang qua nơi đây, cho nên tới xem một chút.

Dung mạo nữ tử cũng xếp vào hàng trung thượng, ngược lại vóc người thon dài, có vẻ hút hồn.

Chẳng qua là trong đôi mắt nàng lúc nào cũng thoáng qua một tia sáng khiến cho người ta kiêng kỵ. Chuyện này khiến cho Vũ La cảm thấy không thoải mái, bởi vì hắn nhất thời không thể nhớ ra tia sáng ấy đại biểu cái gì.


Lương Mạt Vũ có chút kính nể:

- Cô nương quả thật là hảo thủ đoạn, bắt được một con Kim Thân Loan Ngạc, lập tức thu ba mươi vạn tiên ngọc vào tay.

Nghe như vậy, trong mắt nữ tử lộ vẻ đắc ý, ánh sáng kia trong mắt nàng càng mãnh liệt hơn:

- Hắc hắc, đúng vậy. Nếu nói về thủ đoạn kiếm tiền, không ai so được với bản tiểu thư!

Vũ La vỗ đầu một cái:

- Ta nhớ ra rồi, đó là ánh mê tiền...

- Ủa, ngươi nói gì vậy?

Nữ tử tỏ ra ngạc nhiên, Vũ La vội vàng cười khỏa lấp:

- Hắc hắc, không có gì.

Nữ tử nghỉ ngơi đã khỏe, không có hảo ý quan sát bọn Vũ La một lượt:

- Các ngươi cũng tới tìm bút ký Mãng Ứng Long ư?

Vũ La không khỏi cười:

- Xem ra trên Tiên Ngưu Giác Tinh, thật sự mọi người đều biết chuyện này.

Nữ tử vung tay lên:

- Hừ, đừng nói nữa. Các ngươi cho là bị gạt, cho nên rất buồn bực đúng không? Bản tiểu thư ta còn buồn bực hơn nhiều! Kim Thân Loan Ngạc này chỉ có dưới Tử Khê hà trên Tiên Ngưu Giác Tinh, nhưng vật này tinh minh như quỷ. Cả Tư Khê hà chỉ có Băng Nguyệt nhai này là địa phương thích hợp nhất để mai phục bắt Kim Thân Loan Ngạc. Nhưng cũng không biết tên trời đánh nào lại tung ra tin tức ngu xuẩn này, nói là bút ký của Mãng Ứng Long chôn ở chỗ này. Kết quả mỗi ngày có bảy tám lượt người tới, người ta vô cùng cực khổ mai phục cả buổi, lại bị một đám người tới khuấy động cả lên.

- Những bọn ngu xuẩn này cũng không chịu suy nghĩ, Tiên Ngưu Giác Tinh này người đến người đi, phồn hoa tới mức nào. Nếu thật sự có bút ký Mãng Ứng Long, còn có thể tới phiên các ngươi khám phá hay sao?

Mọi người ho khan một trận.

Có lẽ nữ tử cũng không nghĩ tới lời mình nói chính là chỉ chó mắng mèo, chỉ muốn nói cho sướng miệng, trút cơn tức tối một phen với bọn họ mà thôi. Nàng nói xong lại nhìn mọi người một lượt, ánh mắt sắc bén làm cho người ta phải giật mình:

- Chẳng lẽ ngươi là Tam Phù Thiên Công?

Vũ La sửng sốt, ngón tay n rõ ràng chỉ về phía mình.

- Ủa, vì sao nàng biết?

Nữ tử cười đắc ý, ngón tay khoa trương trước đôi mắt của mình:

- Đôi mắt bản cô nương nhìn người từ trước tới nay không bao giờ sai trật. Bọn người các ngươi, tu vi của ngươi thấp nhất, nhưng những người kia nói gì làm gì cũng phải trông chừng sắc mặt của ngươi. Ngay cả tên xấu nhất nhưng cho rằng mình mạnh nhất kia cũng vậy. Tuy rằng ngoài miệng y chắc chắn không thừa nhận, nhưng trên thực tế chính là như


Vậy...

Lương Mạt Vũ nhất thời không phản ứng kịp, sau phát hiện Lăng Hổ Quy nửa cười nửa không nhìn mình chằm chằm, y mới nhảy dựng lên:

- Nói ta ư, hồ đồ!

Y bày ra bộ mặt lạnh lẽo ngạo nghễ đứng đó, dùng tư thế bất cần này bày tỏ mình tuyệt không thừa nhận điểm này. Nhưng tất cả mọi người đều đang cười trộm, cảm thấy nữ tử này nói không sai.

- Cho nên hoặc ngươi là một tên con trời có chỗ dựa thâm hậu, hoặc ngươi chính là một vị Tam Phù Thiên Công cao quý.

Vũ La cũng cảm thấy nàng suy đoán như vậy rất hay, bèn cười hỏi:

- Vậy vì sao ta không thể là một tên con trời có chỗ dựa thâm hậu?

Nữ tử cố ý khoa trương tài suy đoán của mình:

- Bởi vì ngươi đến tìm bút ký Mãng Ứng Long, hơn phân nửa chính là một vị Tam Phù Thiên Công rồi. Hơn nữa một tên con trời có chỗ dựa thâm hậu nhìn qua vô cùng đáng ghét, nhưng ngươi đỡ hơn nhiều, chỉ hơi đáng ghét một chút, không nghiêm trọng như vậy.

Vũ La:

- Sặc...

Lương Mạt Vũ ở bên cạnh cười ha hả, Vũ La nghiến răng hỏi:

- Là một tên con trời ư?

- Một tên.

- Thật sự là một tên?

- Chắc chắn là một tên!

Nữ tử nghe hai người đối đáp với nhau không hiểu, sắc mặt Lương Mạt Vũ tái xanh, Vũ La vuốt ngực dài xuống:

- Ha ha ha, ta cảm thấy sảng khoái rồi, ý niệm thông đạt!

Hiện tại Lăng Hổ Quy cũng không nhịn được phải phì cười, Lương Mạt Vũ đùng đùng nổi giận, hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái.

Vũ La cười nói:

- Cô nương là một người rất hay, tại hạ Vũ La, còn chưa thỉnh giáo phương danh cô nương.

Nữ tử kia liếc hắn một cái, đường hoàng cười to:

- Phương danh hay không phương danh cái gì, chỉ là tên gọi mà thôi. Không phải là không thể nói cho các ngươi biết, bất quá nói cho các ngươi biết trước, ta với ngươi là tuyệt đối không thể nào có quan hệ gì vượt qua quan hệ nam nữ bình thường!

Câu này nghe hơi sượng, nàng nói không được tự nhiên, Vũ La nghe cũng cảm thấy mệt, cả hai cùng cau mày. Ngược lại Lương Mạt Vũ bên cạnh thình lình bĩu môi tỏ vẻ khinh thường:

- Nàng là một vị cô nương táo bạo như vậy, có gì là hay ho chứ? Vượt qua quan hệ nam nữ bình thường, không phải là giao hợp với nhau sao?

Vũ La toát mồ hôi lạnh toàn thân, nữ tử lại vỗ tay đánh bốp một tiếng, lớn tiếng tán thưởng:

- Chính là ý này, con người ngươi thật là sảng khoái, vốn ta còn lo lắng không ai nói ra giúp ta, dù gì bản tiểu thư cũng là một cô nương, không thể nói thẳng ra những lời như vậy...

Lăng Hổ Quy tiếp lời nói:

- Thái độ của nàng như vậy còn đáng sợ hơn là nói thẳng ra...

Ữ tử kia không để ý tới y, tiếp tục nói với Vũ La:

- Bản tiểu thư tên gọi Diêu Yểu, nếu ngươi là Tam Phù Thiên Công, bản tiểu thư có thể mua bán với ngươi một chuyến...