Sắc mặt Lương Mạt Vũ tỏ ra lạnh nhạt, kiên định nói một câu:
- Lão chết chắc, ta không cần động thủ.
Tuy rằng chỉ là hai câu không đầu không đuôi, nhưng Vũ La hiểu rất rõ ràng: Lương Mạt Vũ không cần động thủ thậm chí không cần phải nói cái gì, tự nhiên có kẻ muốn vuốt mông ngựa sẽ giết chết Nô đại sư. Mang đầu tới gặp y lãnh công.
- Công tử. Chúng ta cũng đi thôi...
Hai tên cao thủ có vẻ lo lắng không yên.
Thiếu niên công tử âm độc nhìn theo bóng lưng Vũ La. Lạnh lùng cười một tiếng:
- Trở về ư? Hừ. Không giết bọn khốn kiếp này ta nào có mặt mũi trở về!
Sắc mặt Hồ Tam Đao có vẻ không tốt lắm, trước mặt y là một nam nhân gầy ốm toàn thân được bao phủ một lớp vải đen. Dường như cảm nhận được tâm trạng của Hồ Tam Đao không tốt nam nhân này không dám cử động, cố hết sức mình để không chọc cho Hồ Tam Đao nổi giận.
- Ngươi xác định trọng bảo cuối cùng của Lãnh Nguyệt thương hành trong hội đấu giá lần này là một món Phù Hạch Tiên Binh lục phẩm thượng ư?
Hồ Tam Đao rít qua kẽ răng những lời này.
Năm tử gầy nhỏ kia vội vàng khấu đầu:
- Đại nhân, tin này tuyệt đối là thật. Tai mắt của tiểu nhân ở trong Lãnh Nguyệt thương hành chính là một lão nhân phục vụ trong Lãnh Nguyệt thương hành đã lâu năm, tiểu nhân hao tổn biết bao tâm huyết mới thuyết phục được lão. Sáng sớm hôm nay chính mắt lão thấy Lê Cốc Nhiên, một trong ba vị hổ tướng của Lãnh Nguyệt thương hành đích thân áp tải món Phù Hạch Tiên Binh kia tới Tê Lan Tinh.
Bốp!
Bình trà bằng đất sét đỏ trong tay Hồ Tam Đao mà y đã dùng trăm năm tới mức lên nước bóng lưỡng vừa bị y bóp nát.
- Khốn kiếp!
Y hung hăng mắng to, tên nam tử gầy gò bên dưới run lên một cái, Hồ Tam Đao nhìn y chợt thời dài chậm rãi nói:
- Ta không nói ngươi, ngươi làm rất tốt, tin tức này tới thật là kịp thời, ngươi đi xuống trước đi, phần thưởng sẽ đưa tới chỗ ngươi.
- Đa tạ Đại nhân!
Nam tử vội vàng thi lễ lui ra, y cũng không muốn ở lại chỗ này vạ lây.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Hồ Tam Đao. Y cúi đầu nhìn mảnh vụn vỡ tan dưới đất, sau đó tiện tay phủi qua y phục của mình, lại cất tiếng thở dài.
Một mình chủ trì Tê Lan tập, lúc nhận được nhiệm vụ này, y cũng biết đây là một cơ hội, nhưng cũng là một thử thách. Nhưng không ngờ rằng mình lại kém may mắn như vậy.
Theo tình huống thông thường, kết thúc hội đấu giá Tê Lan tập, kẻ đoạt ngôi đầu toàn là Thập Phương thương hành, dù sao bọn họ cũng là địa đầu xà. Những quái vật khổng lồ giống như Tiên Ma thương hành muốn đánh bại bọn họ đương nhiên hết sức dễ dàng, nhưng người ta khinh thường không thèm tranh đấu cùng Thập Phương thương hành. Tầm mắt của những quái vật khổng lồ như vậy đặt trên cả Cửu Giới Tinh Hà.
Phương Địch Vũ chuẩn bị ba vật đấu giá trân quý nhất, bảo đảm vạn vô nhất thất, lúc này mới yên tâm đi làm một chuyện gấp gáp khác.
Thế nhưng hiện tại ba món vật đấu giá bảo đảm vạn vô nhất thất kia, hiển nhiên không đủ để đối kháng một món Phù Hạch Tiên Binh lục phẩm thượng của Lãnh Nguyệt thương hành.
Lúc này Hồ Tam Đao vô cùng oán hận Tam Phù Thiên Công.
Tam Phù trên Cửu Giới Tinh Hà, có nghĩa là “bảo bối không thể bỏ qua”. Quan trọng chính là những bảo bối này hiện tại quá mức hiếm có, chỉ cần gặp phải, không ai chịu bỏ qua, sẽ dốc hết toàn lực chiếm cho bằng được.
Ba trọng bảo mà Thập Phương thương hành chuẩn bị, thứ nhất là một phần tư thi thể một con Tiên Long.
Thứ hai là một món Tiên Bảo nhất phẩm trung, là tác phẩm của Đại sư, diệu dụng vô cùng.
Thứ ba là một thế giới cấp Ất tài nguyên phong phú. Mua thế giới này, sau này tài nguyên vô cùng vô tận.
Nhưng những thứ này, nếu bỏ lỡ lần này, sau này sẽ còn gặp được. Mà một món Phù Hạch Tiên Binh lục phẩm thượng... Không ai tin vào may mắn của mình quá mức như vậy, nếu bỏ lỡ lần này, e rằng cả đời này không thể nào gặp nữa.
Lãnh Nguyệt thương hành cũng là thương hành cổ quy mô cực lớn, đứng thứ chín trên cả Cửu Giới Tinh Hà. Có thể tiến vào mười hạng đầu, có thể tưởng tượng được bọn họ hùng mạnh tới mức nào.
Đương nhiên không thể nào so sánh với đệ nhất thương hành Tiên Ma thương hành, nhưng cường hãn quá nhiều so với Thập Phương thương hành.
Hồ Tam Đao cũng nghe nói Lãnh Nguyệt thương hành có ý đồ xâm lấn Bôn Lôi Tinh Vực, xem ra lần Tê Lan tập này, bọn họ muốn lấn lướt chèn ép Thập Phương thương hành rồi.
Hồ Tam Đao hết sức buồn bực, Lãnh Nguyệt thương hành muốn tỷ thí cùng Thập Phương thương hành, vì sao mình phải đứng mũi chịu sào ở nơi này?
Bởi vì xảy ra chuyện này, tâm trạng Hồ Tam Đao rất xấu. Một mặt y phái người thăm dò động tĩnh của Lãnh Nguyệt thương hành, mặt khác phái xuất toàn bộ thủ hạ đắc lực tìm kiếm khắp nơi, xem có thể tìm được một trọng bảo có thể vượt qua Lãnh Nguyệt thương hành không.
Chính vì bận rộn như vậy, Hồ Tam Đao cũng không còn tinh lực tinh thần nào đi tiếp đãi Vũ La.
Tê Lan tập diễn ra ba ngày, ngày thứ nhất Hồ Tam Đao bề bộn nhiều việc, Vũ La hiểu. Nhưng ngày thứ hai y cũng không xuất hiện, Vũ La đã cảm thấy có điểm không đúng. Nhưng hắn cũng chỉ hơi ngạc nhiên một chút mà thôi, Hồ Tam Đao có xuất hiện hay không, đối với hắn không có gì là quan trọng, hắn cũng không thèm để ý những chuyện nhỏ này.
Nhưng Tổ Thiên Thu để ý.
Tổ Thiên Thu rõ ràng đã thấy vị siêu cấp Tam Phù Thiên Công tương lai Vũ La tiên sinh, đã thành lập được mối quan hệ rất tốt cùng Tiên Ma thương hành, Thập Phương thương hành sắp sửa hoàn toàn mất đi cơ hội. Vậy mà vào thời khắc mấu chốt này, Hồ Tam Đao lại không xuất hiện hai ngày, bỏ mặc vị Tam Phù Thiên Công này.
Lão tìm cớ một mình ra ngoài, khí thế hung hăng chạy tới Thập Phương thương hành.
Hồ Tam Đao đang nóng như lửa đốt, tin nào truyền tới tai y cũng không phải là tin tốt. Nghe nói Tổ Thiên Thu tới, Hồ Tam Đao vung tay lên:
- Cứ nói ta không có ở đây.
Vốn y có chút căm tức Tổ Thiên Thu dẫn Vũ La tới Tê Lan Tinh vào đúng thời khắc mấu chốt này, hiện tại tâm trạng rất xấu, cho nên không muốn gặp Tổ Thiên Thu.
Tổ Thiên Thu bị từ chối rất là căm tức, buồn bực quay đầu trở về Quân Duyệt khách sạn.
Hồ Tam Đao bận bịu tối tăm mày mặt, đến tối ngày thứ hai chợt nhớ tới Tổ Thiên Thu. Tổ Thiên Thu mang theo Vũ La, vị Vũ La này dường như chính là một vị Tam Phù Thiên Công...
Y thoáng động trong lòng, dường như trong bóng tối vô hạn tìm được một tia sáng cuối chân trời.
Nhưng tia sáng le lói này rất nhanh đã bị y dập tắt. Cho dù Vũ La là Tam Phù Thiên Công, cũng không thể nào tấn thăng liên tục trong vòng ba năm, trở thành cao cấp.
Ba năm trước đây, hắn cũng chỉ có thể chế tạo Phù Hạch Tiên Binh thất phẩm thượng, ba năm sau, bất kể thế nào cũng không thể chế tạo ra Phù Hạch Tiên Binh lục phẩm thượng, thật là thất vọng...
Hồ Tam Đao thở dài, lại suy nghĩ một chút, quyết định ngày mai đi thăm Vũ La một chút. Cho dù lần này thua, nếu quả như thật có thể sửa chữa quan hệ cùng Vũ La, như vậy tương lai Thập Phương thương hành vẫn có hy vọng.
Ôm ý niệm như vậy, Hồ Tam Đao ngủ say.
Y không biết, cơ hội chính là chạy khỏi tay y như vậy đó.
Bên ngoài Tê Lan Tinh, trong tinh không sâu thẳm chợt sáng lên một tia quang minh. Tia quang minh này uốn éo giãy dụa giữa bóng đếm, rốt cục xé ra một khe nứt giữa bóng tối. Một chiếc tiểu thuyền dài chừng mười trượng từ trong bóng tôi vọt ra, nháy mắt dừng lại giữa tinh không.
Nếu Lương Mạt Vũ nhìn thấy, nhất định y sẽ biết đây chính là hư không tiếp dẫn điểm mà y từng nói với Vũ La. Lợi dụng hư không tiếp dẫn điểm tiến hành xuyên qua không gian, cần phải tiêu hao rất nhiều tiên ngọc, là đặc quyền của những kẻ có tiền.
Bên ngoài tiểu thuyền được bao phủ một lớp màn sáng mờ mờ, bảo vệ những bộ phận và tính mạng bên trong không bị các loại năng lượng hỗn loạn trong thông đạo không gian làm thương tổn.
Trên mũi tiểu thuyền có một thiếu nữ vóc người tầm thước đang đứng. Mặc dù nàng vận nam trang, tay cầm một chiếc quạt xương nhưng ai cũng có thể liếc qua lập tức nhìn ra nàng là một thiếu nữ.