- Phần cây sử dụng được, hoa văn gỗ hóa thành màu vàng. Nhưng Bồng Kinh Thần Mộc này cũng hết sức kỳ quái, khoan nói đến chuyện giá rất đắt, trên Cửu Giới Tinh Hà có nhiều anh tài như vậy thế nhưng không ai có cách nào có thể dò xét được trong một gốc Bồng Kinh Thần Mộc rốt cục có bao nhiêu tài liệu có thể dùng được.
Nói tới đây, Vũ La cũng đã hiểu:
- Thì ra là bọn họ đánh cuộc trong gốc Bồng Kinh Thần Mộc, rốt cục có bao nhiêu phần có thể dùng được phải không?
- Đúng vậy.
Tổ Thiên Thu đáp.
Vũ La gật đầu một cái, quyết định quan sát một trận trước đã. Sau khi người chủ trì của Tiên Ma thương hành nói xong, bèn ôm quyền nhìn tất cả mọi người:
- Các vị, xin mời, mau mau đánh cuộc, qua lần này sẽ không còn lần nào nữa...
Y nói như vậy làm cho Vũ La cảm thấy đánh cuộc như vậy tính suy đoán cũng không lớn lắm, giá tiền hẳn cũng sẽ không cao, dù sao Bồng Kinh Thần Mộc cũng là do hạ giới sản xuất.
Cách Vũ La không xa có một trung niên tiến ra:
- Để ta tới xem một chút...
Còn chưa dứt lời đã có người xông ra:
- Bằng vào cái gì để ngươi xem trước, ta cũng xem...
- Ta cũng xem!
- Mau hạ thủ, đợi lát nữa không còn gì tốt cả...
Lập tức liền có bảy tám chục người chen chúc nhau xông tới, khiến cho Vũ La phải sững sờ.
Trong bồn đất kia có chừng hai trăm gốc Bồng Kinh Thần Mộc, những người này vây quanh bồn đất không ngừng chỉ trỏ chọn lựa. Sau khi bảy, tám chục người này xông lên, vòng ngoài trống trải không ít, Lương Mạt Vũ tiến lên lạnh nhạt nói:
- Lần này Tiên Ma thương hành thật là may mắn, không ngờ một lần tìm được nhiều Bồng Kinh Thần Mộc như vậy. Ta nghe nói, trước kia có thể có chừng trăm gốc đã là khá lắm.
Tổ Thiên Thu cười hùa theo:
- Đúng vậy, bằng không vì sao người chủ trì kia lại nói “qua lần này sẽ không còn lần nào nữa”
Rốt cục có người chọn xong, bèn chỉ bồn đất nói:
- Ta muốn số năm mươi sáu, số bảy mươi tám, bao nhiêu tiền?
Người chủ trì cười híp mắt:
- Được, số năm mươi sáu ba mươi vạn tiên ngọc, số bảy mươi tám sáu mươi vạn tiên ngọc.
Người nọ ào ào đáp ứng, vội vàng trả tiền:
- Các ngươi nhanh tay một chút, lấy hai cây đó ra cho ta.
Người xung quanh cũng lập tức nhao nhao lên:
- Đúng vậy, đúng vậy, mau mau cắt ra xem thử, rốt cục là lời hay lỗ.
Vũ La sợ hết hồn, hai gốc Bồng Kinh Thần Mộc hạ giới không ngờ rằng mắc như vậy, mà còn dưới tình huống chưa biết bên trong có bao nhiêu phần có thể dùng được...
Hấn sờ sờ cằm, thầm nói trước đây mình bán Phù Hạch Tiên Binh hết sức thiệt thòi.
Tổ Thiên Thu thấy thần sắc của hắn, bèn giải thích:
- Bồng Kinh Thần Mộc vốn là rất hiếm hoi, nhưng Tiên giới không có sản xuất, chỉ có thể cướp đoạt từ thế giới cấp thấp. Mà sản lượng hiện còn lại của hạ giới cũng rất ít, hơn nữa tìm kiếm khó khăn, tiền trung gian rất cao. Mà vật này có tác dụng rất rộng trên Tiên giới, tác dụng quan trọng nhất của nó là dùng để khắc Phù Vận Tiên Văn, có thể gia tăng tỷ lệ thành công của Phù Vận Tiên Văn lên rất cao.
Vũ La hết sức bất ngờ:
- Vật này đến Tiên giới, còn có diệu dụng bực này ư?
- Đúng vậy.
Vũ La thầm nghĩ rừng Bồng Kinh Thần Mộc của mình sớm đã trưởng thành, có hàng vạn gốc Thần Mộc, đây chẳng phải là phát tài sao?
Bên kia người Tiên Ma thương hành đã chuyển hai gốc Bồng Kinh Thần Mộc từ trong bồn đất ra bên ngoài, chỉ nghe người nọ quát to một tiếng:
- Tất cả chớ động vào, để tự ta làm!
Người Tiên Ma thương hành bèn dang tay ra đẩy lui mọi người trở lại.
Người nọ điểm ra một chỉ, mở ra một luồng hào quang giữa không trung, trong đó chiếu ra một đạo hào quang lạnh lùng trong trẻo giống như ánh trăng. Đạo hào quang này nhẹ nhàng chuyển qua gốc Bồng Kinh Thần Mộc số năm mươi sáu một cái, lập tức cắt ngang nơi gốc.
Mọi người vội vàng châu đầu vào xem.
Gốc Bồng Kinh Thần Mộc số năm mươi sau này to bằng bắp đùi, hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành đã bị người Tiên giới cướp khỏi thế giới cấp thấp.
Mà trong gốc Bồng Kinh Thần Mộc lớn bằng bắp đùi này, không có một tia kim quang nào cả.
A...
Thanh âm thất vọng của mọi người kéo ra thật dài, chủ nhân bỏ tiền ra cũng biến sắc, qua một lúc lâu mới bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật này.
Vũ La cũng lắc đầu, ba mươi vạn tiên ngọc cứ như vậy trôi theo dòng nước.
- Không sao không sao, còn một gốc nữa, còn một gốc nữa...
Người nọ không ngừng an ủi mình, có lẽ ba mươi vạn tiên ngọc đối với Vũ La không coi vào đâu, nhưng đối với y tuyệt đối là một khoản khổng lồ.
- Mau, mau xem gốc còn lại...
Người xem xung quanh cũng thúc giục.
Người nọ hít một hơi thật sâu, trên trán đã mơ hồ thấy mồ hôi lấm tấm. Vật phát ra hào quang trong trẻo lạnh lùng kia hiển nhiên là pháp bảo loại kiếm, vô cùng sắc bén. Chỉ cần y chém xuống một kiếm, gốc Bồng Kinh Thần Mộc sẽ đứt làm hai đoạn, bên trong rốt cục là tài liệu dùng được hai là đồ bỏ đi, sẽ lập tức biết ngay.
Có thể có lời hay không phải xem một kiếm này rồi. Người nọ dâng kiếm quang lên cao, nhưng lại do dự không dám chém xuống.
Đúng lúc này, trong đám người chợt có một vị lão nhân đi ra, thẳng tiến tới trước mặt gốc Bồng Kinh Thần Mộc số tám mươi bảy, tỉ mỉ nhìn vỏ cây, không được chủ nhân đồng ý đã tự ý giơ tay ra sờ sờ vào cây.
Người xung quanh vừa nhìn thấy lão nhân kia, lập tức yên tĩnh lại, thần sắc ai nấy hơi có vẻ kính trọng.
Nhưng chủ nhân cây kia nổi giận:
- Lão đầu, lão làm gì vậy!
Người xung quanh vội vàng khuyên y:
- Vị này là Nô đại sư, được công nhận nhãn lực đệ nhất về phương diện đổ thụ. Lão nhân gia ngài chịu xem giúp ngươi một chút, tiểu tử ngươi coi như may mắn bằng trời, còn dám vô lễ đối với đại sư!
Chủ nhân cây kia cũng đã nghe nói qua danh tiếng Nô đại sư, vội vàng thu kiếm quang lại, hết sức cung kính ôm quyền:
- Đại sư, phiền ngài xem hộ.
Nô đại sư vuốt chòm râu dê lưa thưa dưới cằm, bất quá chỉ gật đầu không nói, vẫn nhìn chăm chú gốc Bồng Kinh Thần Mộc kia.
Vũ La cũng là âm thầm lắc đầu. Lão đầu này đã tới từ sớm, nhưng không xuất hiện vào lúc người ta chọn lựa. Đợi người ta mua xong rồi, lão ra mặt xem giúp người ta một chút, vậy có ích lợi gì, nếu là không tốt cũng không trả lại được nữa.
Bất quá hắn cũng không lắm lời, dù sao đây cũng là tự do của người ta.
Nô đại sư quan sát trong khoảng thời gian tàn một nén nhang, sau đó đứng dậy phủi phủi tay, tùy tùng sau lưng vội vàng dâng khăn tay ướt lên. Lão lau tay, sau đó mới nói:
- Cắt đi, có thể có lời.
Người nọ vui mừng quá đỗi:
- Đa tạ đại sư!
Dứt lời, kiếm quang chợt lóe, lập tức cắt đứt gốc Bồng Kinh Thần Mộc.
Kim quang chợt lóe...
- Lời rồi!
Xung quanh lập tức có nhiều người quát to. Gốc Bồng Kinh Thần Mộc này to gấp đôi gốc số năm mươi sáu, sau khi cắt ra, phần lộ ra kiếm quang trong ruột to bằng miệng chén.
Tổ Thiên Thu thấp giọng nói:
- Tài liệu to như vậy tối thiểu cũng bán được trăm vạn tiên ngọc, quả thật có lời.
Người nọ mua hai gốc Bồng Kinh Thần Mộc hết chín mươi vạn tiên ngọc, tính gộp lại có thể kiếm lời khoảng mười vạn tiên ngọc. Nhìn thấy ánh vàng lấp loáng, rốt cục y cũng thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm, nhưng cũng căng thẳng tới nỗi toát mồ hôi lạnh toàn thân. Y nhìn bồn đất kia với vẻ lưu luyến, nhưng một lúc lâu sau vẫn không dám tiếp tục.
Lần này là may mắn, ai mà biết được lần sau có may mắn như vậy nữa hay không?
- Nô đại sư quả thật là thần nhân!
- Đúng vậy, xem quá chuẩn, quả nhiên là nhãn lực đệ nhất!
- Gừng càng già càng gay, quả là danh bất hư truyền!
Xung quanh những lời ca tụng thổi phồng vang lên không ngớt, Nô đại sư kia cũng cười một tiếng, có thể nhìn ra được vẫn có chút đắc ý.
- Đại sư, ngài cũng xem giúp ta một chút đi...
- Đại sư xem giúp ta một chút...
- Đại sư, ta bỏ tiền, xin ngài xem giúp, ta xin chia ngài một nửa...
Nếu Nô đại sư thật sự giúp, vậy những người này chỉ có thể lời mà không lỗ. Mà số Bồng Kinh Thần Mộc còn lại chắc chắn sẽ không ai đám động vào.