Vũ La đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào một mảng bùn đất.
Mảng bùn đất kia chợt run lên xuất hiện từng vòng gợn sóng giống như mặt nước khuếch tán ra. Mọi người thấy vậy giật mình kinh hãi, đây là vật gì ẩn nấp thật kín đáo. Lúc mọi người tìm tòi khắp cả di tích, bao nhiều người ở đây mà không cảm ứng được nó.
Vù!
Một bóng đen phóng lên cao, muốn chạy trốn, nhưng hiển nhiên chén ngọc của Lương Mạt Vũ nhìn qua không đơn giản như bề ngoài, bao phủ cả khu vực này lại. Bất kể bóng đen kia chạy theo hướng nào rốt cục cũng va đầu vào vách. Mà dưới đất chính là di tích kia dường như bóng đen này sợ hãi di tích đến cực độ, thà chết chứ không dám tiến vào.
Bóng đen kia tốc độ cực nhanh, mọi người chỉ thấy trước mắt mình có một cái bóng mờ màu xanh nhạt, nhảy nhót lướt qua lướt lại, cũng không thấy rõ hình dáng của nó thế nào.
Vũ La không hề tỏ ra nôn nóng. Trên thực tế sau khi hắn mượn hai nhóm cột đá chỗ Thần Văn Tỉnh giao nhau thành hình chữ thập phát hiện được vật này, hắn đã hiểu ra có lẽ là lúc trước vật này khinh thường, cho nên vô tình bị Lương Mạt Vũ dùng chén ngọc phong ấn trong này. Sau đó chén ngọc không ngừng khuếch trương, nhưng thủy chung chưa từng mở ra, cho nên vật này không có cách nào chạy ra ngoài.
Vũ La không ngờ rằng trong lúc vô tình, Lương Mạt Vũ đã giúp mình một chuyện không nhỏ.
Từ trên người vật này, hắn cảm ứng được một tia khí tức quen thuộc. Cũng chính vì khí tức quen thuộc này, mới giúp cho hắn dễ dàng phát hiện ra nó một cách thuận lợi.
Cho nên Vũ La đứng tại chỗ, cũng không vội xuất thủ. Mà vật nhỏ kia ngược lại, nhảy nhót lung tung, nhưng không cách nào chạy ra ngoài được.
Vũ La chậm rãi mở tâm thần mình, thôi thúc Long Nguyên cuồn cuộn ra ngoài.
Phía sau hắn, sắc mặt bọn Lương Mạt Vũ đại biến, Lăng Hổ Quy bật thốt:
- Vũ tiên sinh, đây là lực lượng gì vậy, thật là mạnh mẽ!
Có thể làm cho Lăng Hổ Quy phải nói thật là mạnh mẽ, có thể tưởng tượng được quả thật không yếu chút nào.
Long Nguyên không giống với tiên nguyên, trên thực tế hùng mạnh hơn.
Lúc Vũ La phi thăng không được cải tạo thân thể Tiên Nhân, chính là vì cấp bậc lực lượng trong cơ thể hắn cao hơn Tiên Nhân thông thường, cho nên không có cách nào cải tạo.
Chẳng qua mấu chốt trong chuyện này khiến cho Vũ La nghĩ mãi không ra.
Vốn lúc hắn ở Ngọc Thiết lâm trường đã có thể dựa vào Long Nguyên của mình làm cho chấn động thiên hạ, nhưng hắn không làm như vậy. Hắn chưa từng chịu áp chế, có người vừa phát hiện ra chút manh mối, lập tức bị Lão Hắc vô tình giết chết.
Thật ra vào lúc ấy, Vũ La cũng không biết Long Nguyên của mình trên Tiên giới rất là hùng mạnh, cho nên trong lòng không nắm chắc.
Trong thời gian vừa qua, Vũ La mới xác định được rõ ràng lực lượng của mình.
Mặc dù mình là thân thể phàm tục, nhưng thân mang Long Nguyên, nếu xét đơn thuần về lực lượng, cũng không yếu hơn Tiên Nhân thông thường.
Đương nhiên Lương Mạt Vũ cũng vô cùng kinh ngạc, đây đã là lần thứ hai y cảm ứng được lực lượng đáng sợ này từ trong cơ thể Vũ La phóng xuất ra. Y đã mơ hồ đoán được rốt cục lực lượng này là cái gì, nhưng lại cảm thấy khó có thể tin, làm sao bên trong thân thể một vị Tiên Nhân lại ẩn chứa lực lượng Tiên Long như vậy?
Bọn Hoàng Hầu kinh ngạc sững sờ, trước kia bọn họ vẫn biết Vũ La là Tam Phù Thiên Công, nhưng thân thể phàm nhân của hắn là một khuyết điểm rất lớn, khó có thể bù đắp lại. Không ngờ rằng thực lực chân thật của người ta lại đáng sợ như vậy, bất quá chỉ là thân thể phàm nhân lại có thực lực như vậy, nếu tương lai có được thân thể Tiên Nhân, vậy còn hùng mạnh tới mức nào nữa?
Vũ La phóng xuất Long Nguyên rõ ràng đã có tác dụng, vật nhỏ kia dần dần không còn chạy loạn nữa, tốc độ giảm đi rất nhiều, một lúc sau rốt cục cũng ngừng lại.
Lúc này mọi người mới nhìn rõ, thì ra vật này là một hư ảnh Tiên Long nho nhỏ.
Vật nhỏ này vẫn hết sức đề phòng, sau khi nhìn Vũ La một cái chỉ nghe phốc một tiếng, hóa thành một mảng sương mù màu xanh nhạt, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Sau khoảng thời gian tàn một nén nhang, nó mới ngưng tụ lại trong một góc khác.
Vũ La cũng đã nhìn ra, có lẽ vật này là do Long Hồn biến thành. Có thể là do Long Hồn của đám Tiên Long năm xưa bị Thái cổ Ma Long giết chết ngưng tụ mà thành.
Tuy rằng nó có linh tính cực cao, nhưng trí khôn cũng chỉ bình thường. Vũ La vẫn phóng xuất Long Nguyên cuồn cuộn như trước, thậm chí trong đó còn có một tia khí tức Linh Long.
Khí tức này khiến cho tiểu gia hỏa kia cảm thấy thật thoải mái.
Vũ La buông hết một thân Long Nguyên không giữ lại chút nào, lực lượng bên trong chén ngọc toàn là lực lượng của hắn.
Lực lượng này rất quen thuộc, khiến cho tiểu gia hỏa kia cảm thấy hết sức an toàn, từ từ tới gần Vũ La.
Vũ La biết tới lúc này rồi không thể quá nôn nóng.
Hắn cũng không có bất kỳ cử động nào khác, vẫn không ngừng phóng xuất Long Nguyên, kích phát lực lượng như trước.
Tiểu gia hỏa đề phòng hết sức cẩn thận, vừa nhích tới gần một chút, rồi lại chợt lui về phía sau, cách Vũ La còn xa hơn trước. Sau khi quan sát một hồi, thấy Vũ La không có cử động khác thường nào, mới bắt đầu tới gần Vũ La.
Lương Mạt Vũ đứng ở sau lưng Vũ La không xa, lấy mắt ra hiệu cho tất cả mọi người, ý bảo mọi người không nên khinh cử vọng động.
Vũ La hơi dang hai tay ra, bàn tay xòe rộng, lòng bàn tay hướng lên trên, Long Nguyên vẫn trào ra cuồn cuộn từ mi tâm hắn. Tiểu gia hỏa kia hai ba lần đã tới lại lui về, Lăng Hổ Quy nôn nóng tới mức giậm chân lia lịa. Lương Mạt Vũ hung hăng trợn mắt nhìn y một cái, y mới chịu trấn tĩnh lại. Rốt cục tiểu gia hỏa đã tới bên cạnh Vũ La, trong khi Lương Mạt Vũ cho là lần này cuối cùng đã thành công, tiểu gia hỏa này lại càng làm cho người ta tức tối. Chỉ nghe vù một tiếng, nó lại chạy trở về, hơn nữa còn quay đầu bỏ chạy, giống như muốn biến mất hoàn toàn.
Lăng Hổ Quy vô cùng thất vọng, đang muốn lên tiếng nói, lại bị Lương Mạt Vũ hung hăng trợn mắt nhìn một cái, y không thể làm gì khác hơn là nuốt lời đã lên đến miệng trở vào.
Lăng Hổ Quy ấm ức, vật nhỏ kia đã không thấy bóng dáng. Vũ La vẫn duy trì tư thế cũ, không biến hóa chút nào, ngược lại thúc giục Long Nguyên càng thêm mãnh liệt.
Trước người của hắn không biết từ đâu ra xuất hiện một điểm hào quang màu xanh. Dần dần tia sáng này càng ngày càng sáng, tiểu gia hỏa xuất hiện từ trong ánh sáng ấy. Lần này nó không biến mất nữa, mà là chậm rãi leo lên lòng bàn tay Vũ La, ngáp một cái, nằm trên bàn tay Vũ La bắt đầu ngủ say.
Vũ La chờ nó ngủ say, lúc này mới khép song chưởng lại, vật nhỏ biến mất không thấy.
Lương Mạt Vũ nở một nụ cười mỉm, cũng không nhịn được giơ ngón tay cái lên về phía Vũ La. Người bình thường tuyệt đối không có được đạo tâm kiên định như vậy.
Lăng Hổ Quy hoan hô một tiếng:
- Thành công rồi, ha ha ha!
Tất cả mọi người đều tỏ ra mừng rỡ, có người hoan hô, có kẻ chúc mừng Vũ La.
Mục đích Vũ La tới Ngự Xạ Tinh lần này chính là tìm kiếm thiên địa Linh Vật. Trải qua mấy tháng gian nguy cực khổ, rốt cục giờ phút này đã đạt thành mục đích, trong lòng mọi người hưng phấn tới mức nào có thể tưởng tượng.
Vũ La khẽ mỉm cười, nhìn mọi người chắp tay thi lễ:
- Đa tạ chư vị hết sức tương trợ, Vũ mỗ khắc ghi trong tâm khảm!
Mọi người thi nhau nói toàn nhưng lời khách sáo.
Nơi này đã không có gì lưu luyến nữa, Vũ La liền dẫn người rời đi. Lăng Hổ Quy còn băn khoăn về mỏ Thái Âm Tinh Sa bên dưới, bèn thương lượng cùng Lương Mạt Vũ một phen. Không biết vì sao Lương Mạt Vũ lại hết sức hào phóng với y, lập tức vung tay lên, chén ngọc trân quý kia dâng lên không ngừng, khuếch tán ra rất rộng, rốt cục bao phủ cả Long Vĩ hồ.
Lăng Hổ Quy nhăn nhăn nhó nhó nhìn Vũ La, chợt cảm thấy trong lòng lạnh toát.