Lương Mạt Vũ ôm quyền nhìn Cơ Thường Tại:
- Hậu hội hữu kỳ.
Sau đó cũng xoay người rời đi.
Cơ Thường Tại nhìn theo bóng lưng Vũ La cùng Lương Mạt Vũ, hơi cau mày, Cơ Tiểu Tiểu chợt hỏi:
- Phụ thân, người đang suy nghĩ gì vậy?
Cơ Thường Tại chậm rãi lắc đầu một cái, không nói gì.
Sau khi bọn Vũ La đi chừng nửa canh giờ, những người của Cơ Thường Tại phái ra lục tục trở lại, thấy bọn Vũ La không có ở đây, tự nhiên hỏi thăm, Cơ Thường Tại bèn giải thích đơn giản.
Những người này tỏ ra khinh thường:
- Một kẻ chỉ có thân thể phàm tục lại dám lớn lối mà không biết thẹn, làm sao hắn biết nơi này không có Long Hóa Thạch, hừ!
Cơ Thường Tại cũng khoát khoát tay:
- Chớ so đo cùng hắn, một kẻ thân thể phàm tục, không đáng để chấp nhặt, ta chỉ nhìn trúng Lương Mạt Vũ. Được rồi, nói những chuyện này với các ngươi cũng chẳng ích gì, sao hả, có phát hiện chỗ nào khả nghi không?
Từng người nói ra phát hiện của mình.
Cơ Tiểu Tiểu bên cạnh muốn nói với phụ thân mình rằng Vũ La không đơn giản như nhìn bề ngoài, chẳng qua là không có cơ hội xen lời. Nàng suy nghĩ một chút, buông tiếng than dài, cũng hiểu ra cho dù hiện tại mình nói, e rằng phụ thân cũng không tin lời mình.
Cơ Thường Tại an bài nhân thủ, chuẩn bị vào động tra xét, bọn thủ hạ ai nấy nhận nhiệm vụ bắt đầu chuẩn bị. Y đi tới bên cạnh Cơ Tiểu Tiểu, trìu mến vuốt tóc con mình:
- Tiểu nha đầu, vì sao con chạy ra ngoài một mình như vậy, mẹ con vô cùng lo lắng...
Cơ Tiểu Tiểu cắn cắn môi, lắc lắc đầu, dương dương đắc ý nhìn phụ thân:
- Chẳng lẽ cha không lo sao?
Cơ Thường Tại cười nói:
- Con là đứa bại hoại, biết rõ cha lo lắng như vậy, sao còn tự ý chạy ra ngoài? Dầu gì con cũng nên nói một tiếng với cha.
- Nếu con nói e rằng cha cũng sẽ không cho con đi.
Cơ Thường Tại cất tiếng thở dài, trong ánh mắt phụ thân nhìn con chỉ thấy vẻ yêu chiều, không có chút gì là giảo trá.
- Con đó... Cha biết con là vì tiểu thúc châm chọc cha, vì quá tức tối mới chạy ra ngoài, con muốn giúp cho cha, có phải không?
Cơ Tiểu Tiểu tỏ ra căm phẫn bất bình:
- Mặc dù là cha phụ trách kế hoạch Thiên Đồng, nhưng ban đầu là do cả Tiên Lão Hội quyết định, cha chỉ là người phụ trách mà thôi. Cha đã trả giá rất nhiều trong bao nhiêu năm qua vì kế hoạch này, chẳng lẽ bọn họ mù hết cả sao mà không thấy? Rõ ràng làm như vậy là cố ý đả kích cha, chuyện này con không nhịn được!
Nhớ tới hôm gia tộc hội nghị, thúc thúc mình buông những lời cay nghiệt ác độc, Cơ Tiểu Tiểu lại đùng đùng nổi giận.
Cơ Thường Tại khoát tay:
- Con quả là tiểu nha đầu, còn non kém lắm, con biết gì chứ? Ta ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, mắt thấy sắp sửa thành công. Chỉ cần tìm được Long Hóa Thạch, luyện chế ra Thiên Đồng Giáp Binh, chúng ta sẽ lập tức trở thành một tông sờ vào là phỏng tay trong cả Thanh Khâu tiên tộc. Vì sao cha phải ân nhẫn nhiều năm như vậy, chẳng phải là vì muốn cho con và mẹ con có được cuộc sống tốt hơn sao?
- Bây giờ mắt thấy sắp sửa thành công, con lại tự ý bỏ đi như vậy... Nếu xảy ra chuyện gì, cố gắng bao nhiêu năm qua của cha không phải là vô ích sao?
Mắt Cơ Tiểu Tiểu đỏ lên:
- Cha, con biết sai rồi...
- Được rồi.
Cơ Thường Tại vuốt vuốt đầu nữ nhi, khẽ mỉm cười:
- Sau này phải nghe lời của mẹ con, biết không?
- Dạ...
Cơ Tiểu Tiểu gật đầu thật mạnh một cái, chợt nhớ ra, bèn nói:
- Phụ thân, người ngàn vạn lần chớ xem thường tên Vũ La kia, dọc trên đường đi nếu không nhờ y, dù là Lương Mạt Vũ cũng phải chết mấy lần.
Cơ Thường Tại phạm vào thông bệnh của kẻ làm cha, tuy rằng thương yêu con mình nhưng cũng chính vì như vậy, lúc nào cũng xem con mình như con trẻ, không bao giờ chịu coi trọng ý kiến con mình đưa ra.
- Cha tự có tính toán trong lòng.
Cơ Tiểu Tiểu biết, những lời của mình là vô ích.
Địa điểm thứ mười chính là một cái hồ lớn: Long Vĩ hồ.
Hồ này có diện tích cực kỳ rộng lớn, rộng hơn Đại Hoang Thần Trạch khoảng sáu lần, là hồ nước lớn thứ ba trên cả Ngự Xạ Tinh. Bọn Vũ La vừa bay tới mặt hồ, Lục Giới bèn giới thiệu:
- Sở dĩ hồ nước này được gọi là Long Vĩ hồ, là vì hình dáng của nó nhìn giống như đuôi rồng, các vị thử nhìn xem...
Y lấy tay chỉ trỏ, giải thích với mọi người.
Mọi người bay cao hơn nhìn xuống, quả thật là có hơi giống đuôi rồng.
Nơi này chính là tổ của Hoàng Hầu tra xét, y bèn tiến lên bẩm báo với Vũ La:
- Tiên sinh, bên dưới Long Vĩ hồ này không có chỗ nào khả nghi, ngược lại trên mặt hồ...
Y ngẩng đầu nhìn trời:
- Hôm nay không còn kịp nữa, đã xế chiều, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi đi, đến giữa trưa mai ngài sẽ thấy, hiện tại ta cũng không thể nói rõ ràng.
Vũ La gật đầu một cái, mặt lạnh nhạt, Lăng Hổ Quy bên cạnh ngược lại cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, lập tức chộp lấy Hoàng Hầu:
- Hừ, ngươi làm sao vậy, vì sao chỉ nói một nửa? Rốt cục có chuyện gì, mau nói ra!
Hoàng Hầu bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nói:
- Vào lúc giữa trưa, có thể là bởi vì ánh mặt trời, giữa hồ sẽ có một mảnh hải thị thận lâu xuất hiện, hết sức hùng tráng. Lúc ấy ba người chúng ta chạy tới nơi này, đúng lúc là giữa trưa, cũng là đúng dịp cho nên mới nhìn thấy, bằng không thật sự là sẽ bỏ lỡ.
Vũ La nhướng mày, Hoàng Hầu rất giỏi xem sắc diện đoán ý, lập tức cũng biết Vũ La đang suy đoán cái gì, vội vàng nói:
- Chúng ta đã tìm xung quanh Long Vĩ hồ này ba ngàn dặm, nhưng vẫn không tìm được di tích trong hải thị thận lâu kia.
Vũ La gật đầu một cái:
- Lập doanh hạ trại, ngày mai nhìn xem sẽ biết.
Các Tiên Nhân lập doanh hạ trại vô cùng đơn giản, Hoàng Hầu thi triển tiên thuật, nhẹ nhàng đốn gỗ mang về, sau đó xây dựng một doanh địa trên một mảnh đất cao ráo.
Đến tối, Lăng Hổ Quy lại trổ tài nấu nướng của mình, tất cả mọi người có chút sợ hãi, Vũ La dùng cùi chỏ thúc Lương Mạt Vũ, y bất đắc dĩ trợn trắng mắt:
- Lăng Hổ Quy, ngươi đừng hành hạ mọi người có được hay không?
Lăng Hổ Quy bị đả kích nặng nề, không thể làm gì khác hơn là đem con heo rừng vừa mới săn về ném đi nơi khác, chán nản cúi đầu.
Bất quá tâm trạng y biến hóa mau lẹ, mới vừa buồn như đưa đám, rất nhanh đã khôi phục như cũ:
- Ha ha, các ngươi nghĩ xem, hẳn là lúc này lão già Cơ Thường Tại kia đang tức tối đầy bụng, có phải không?
Lương Mạt Vũ cau mày một cái, y cùng Cơ Thường Tại là kết giao ngang hàng.
Lăng Hổ Quy vội vàng khoát tay:
- Ta không chê ngươi già...
Hiện tại Cơ Thường Tại quả thật đang tức tối đầy bụng.
Y đã tìm khắp những địa phương khả nghi xung quanh La Hổ sơn, nhưng không có bất cứ thu hoạch gì. Rốt cục y không thể không để một tên gia tướng coi chừng Cơ Tiểu Tiểu, còn mình dẫn theo những người còn lại tiến vào trong động Âm sát cương phong trên ngọn chủ phong.
Không ngờ rằng trong động quanh co uốn khúc, trong động có động, còn có một loại giáp trùng đáng sợ sinh ở nơi này, cực kỳ hung tàn. Cơ Thường Tại hao tổn sáu tên gia tướng mới ra ngoài được, nhưng bên trong động lại không có gì cả.
Mãi tới lúc này, y mới nhớ tới lời nữ nhi nhắc nhở: Tên Vũ La này không đơn giản!
Lần này y mang đến mười hai tên gia tướng, nháy mắt đã hao tổn sáu người, tổn thất hơn phân nửa, có thể nói là thê thảm. Những người này là tâm phúc tuyệt đối của y, bồi dưỡng không dễ, chết một người y hết sức đau lòng.
Hiện tại bên cạnh y chỉ còn lại sáu người, hơn phân nửa trong đó đã bị thương.
Cả bọn tụ tập lại với nhau, ngơ ngác nhìn nhau. Một lúc lâu sau có người rốt cục cũng không nhịn được, cất tiếng thóa mạ:
- Con bà nó, không ngờ rằng tiểu tử kia lại nói đúng, nơi này thật sự không có Long Hóa Thạch...
Tất cả mọi người cảm thấy trong lòng phiền muộn, bị một người mình căn bản xem thường buông lời tiên đoán, sự thật rành rành trước mắt. Bọn họ không phản bác được, cảm giác này thật đúng là không tốt.
Cơ Thường Tại thở dài một tiếng:
- Xem thường người ta rồi! Tiểu Tiểu nói rất đúng, vị Vũ tiên sinh này thật đúng là không đơn giản. Trước đây chúng ta xem thường người ta, kết quả hiện tại thua thiệt ở trước mắt...