Lăng Hổ Quy đang hết sức ân cần cầm một chiếc đùi heo nướng thật lớn, đứng trước cửa động chờ hắn.
- Tiên sinh trở lại rồi, ngài nếm thử đi, mùi vị rất ngon. Hôm nay ta phát hiện một tổ ong, lấy được ít mật, vừa rồi lúc nướng đùi heo đã phết lên trên mặt...
Không ai đánh vào mặt kẻ đang cười, huống chi gần đây Lăng Hổ Quy tỏ ra nịnh bợ liên tiếp.
Nhưng vấn đề là nơi này là Ngự Xạ Tinh, thủ đoạn nấu nướng có thể sử dụng là có hạn, nếu không phải nướng thì là đốt. Nhưng việc đốt nướng này còn ai qua được Hướng Cuồng Ngôn?
Ai có thể cho vào thức ăn hương vị ký ức ngày xưa của Vũ La? Đó là mùi vị và tình cảm pha trộn vào nhau.
Vì vậy ngày ngày Vũ La ăn thịt nướng dần dần trở nên giống như ác mộng.
Lúc Vũ La còn ở Ngũ Phương giới, tính tình hắn vốn là chịu mềm không chịu cứng, cho nên đối với ánh mắt hau háu chờ mong của Lăng Hổ Quy, cùng chiếc đùi heo nướng thật lớn dâng lên, chỉ có thể thầm thở dài một tiếng trong lòng, miễn cưỡng nhận lấy.
Vù!
Một cái chân bay tới thật nhanh, đá chiếc đùi heo trên tay Vũ La bay đi thật xa.
Là Lương Mạt Vũ.
Chưa bao giờ Vũ La cảm kích Lương Mạt Vũ bằng lúc này. Lăng Hổ Quy đùng đùng nổi giận:
- Lương Mạt Vũ, vì sao ngươi làm khó ta như vậy?
Trong đầu Vũ La lập tức nảy sinh một ý nghĩ: Dường như... Dường như... Hắn là... Một đứa bé trai một mực đi theo chọc phá một đứa bé gái một cách khó hiểu...
Vũ La chợt cảm thấy mình quá mức tà ác, sau khi hình ảnh kia hiện ra trong đầu, không khỏi sợ run cả người.
Lương Mạt Vũ vẫn tỏ cao ngạo như trước, không nói một lời, tiện tay kéo Lục Giới từ sau lưng ra, đẩy y tới trước mặt Lăng Hổ Quy:
- Ngươi nói đi.
Lăng Hổ Quy nhẫn nhịn đã lâu, hôm nay đã thật sự bốc hỏa lên đầu, nổi giận trừng mắt nhìn Lục Giới:
- Rốt cục là chuyện gì?
Cấp bậc Lục Giới quá thấp, bị khí thế của Lăng Hổ Quy bức tới, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất. Mặt y đỏ bừng, không thể nói được nên lời.
Lương Mạt Vũ bước tới đứng chắn giữa hai người, lập tức cắt đứt khí thế của Lăng Hổ Quy.
Phù...
Lục Giới thở ra một hơi thật dài, sau đó thở hồng hộc:
- Lãng đại nhân, ban... Ban ngày ngài tìm được tổ ong kia, có phải là hình tháp, màu trắng bạc hay không?
- Đúng vậy.
- Phải chăng từ mỗi lỗ đều chảy ra mật màu vàng nhạt, mùi thơm bay đi rất xa?
- Đúng vậy...
Lăng Hổ Quy cảm thấy trong lòng bắt đầu bồn chồn, có một linh cảm bất tường.
Lục Giới cười khổ:
- Đó là Ngân Sí Phong đặc biệt chỉ có ở Ngự Xạ Tinh. Mật của nó đặc biệt ngọt ngào, chỉ nói riêng về hương vị, chắc chắn là thứ mật tốt nhất trong cả Cửu Giới Tinh Hà. Nhưng trong mật này có chứa kịch độc, người ăn vào rồi cho dù là Tiên Nhân nhất phẩm cũng sẽ giảm mạnh công lực, lui lại ba, bốn cảnh giới. Tiên Nhân bình thường ăn vào, e rằng chỉ có thể chịu được ba ngày sẽ tan thành tro bụi...
Trước đó Lục Giới không chú ý, đợi đến khi Lăng Hổ Quy nướng chín dã thú giống như heo rừng kia, y ngửi thấy mùi vị hết sức ngọt ngào, mới cảm thấy có vẻ khác thường, lúc này mới chạy ra xem. Lương Mạt Vũ vừa nói, y cũng đã nhìn ra. Vũ La không có ở đó, cũng chỉ có Lương Mạt Vũ chế ngự được Lăng Hổ Quy.
Lăng Hổ Quy buồn bực vô cùng.
Ô Ngân Sí Phong kia cực khó đối phó, mỗi một con đều to bằng nắm tay. Chỉ riêng tổ ong đã cao mười trượng, lúc y đi lấy mật, tất cả ong độc bay tới loạn xạ đầy trời. Tuy rằng đám ong này cũng không có gì gọi là mạnh mẽ, nhưng chúng đều liều mạng với y. Nếu không có món Phù Hạch Tiên Binh kia, nói không chừng y đã không về được.
Không ngờ rằng thứ y khổ tâm chế biến lấy lòng Vũ La lại là kịch độc.
Chuyện này là một đòn đả kích nặng nề với tu vi vuốt mông ngựa của y.
Vũ La tránh được một kiếp, trong lòng mừng thầm, nhưng Lương Mạt Vũ thấy hắn vui sướng, trong lòng cũng không vui, hạ giọng nói:
- Ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm, Lệnh Hồ Tiểu Tiểu kia là một Yêu Tiên.
Đối với chuyện trên Tiên giới, Vũ La cũng rất ít được nghe. Hiện tại nghe Lương Mạt Vũ nói cái tên Yêu Tiên, tối đa cũng chỉ có thể hiểu được hẳn là Yêu tộc thành tiên, hoặc là hậu duệ của Yêu tộc năm xưa thành tiên.
- Ủa, Yêu Tiên là gì vậy?
Lương Mạt Vũ cũng không nói, tỏ ra không được bình thường, nhưng vẫn thản nhiên ung dung rời đi. Vũ La nhìn theo bóng lưng y, hận tới nỗi nghiến răng nghiến lợi.
Hấn bèn hô to một tiếng:
- Dạ Huy! Dạ Huy!
Dạ Huy vừa lúc từ bên ngoài vọt vào:
- Tiên sinh, ta ở nơi này.
Hấn dẫn Dạ Huy tới một chỗ không có ai:
- Nói cho ta nghe chuyện Yêu Tiên.
Dạ Huy lập tức bắt đầu giải thích:
- Bất kể là Yêu Tiên hay là Vu Tiên, hoặc là bất cứ chủng tộc nào khác, trên thực tế đã tiến hành đại dung hợp vào mấy chục vạn năm trước, cho nên hiện tại trong Cửu Giới Tinh Hà, đã rất ít có người nhắc tới cách xưng hô đơn độc này. Nếu có người nói như vậy, vậy chỉ có thể có một ý nghĩa duy nhất: Yêu Tiên này có huyết mạch thuần khiết.
- Tuy rằng Yêu Tiên đã dung hợp cùng các tộc, nhưng kẻ bề trên chân chính của Yêu Tiên lại vô cùng coi trọng huyết mạch. Bởi vì những tiên pháp cao cấp truyền thừa bên trong Cửu Giới Tinh Hà, phải là Yêu Tiên có huyết mạch thuần khiết mới có thể tu luyện.
Vũ La hiểu được ý Lương Mạt Vũ, Lệnh Hồ Tiểu Tiểu huyết mạch thuần khiết, Lương Mạt Vũ liếc mắt một cái đã nhìn ra, một Yêu Tiên như vậy hiển nhiên là xuất thân từ gia tộc bề trên.
Nhưng nàng lại lẻ loi một mình xuất hiện tại Ngự Xạ Tinh, cũng chỉ có hai khả năng là lớn nhất.
Khả năng thứ nhất, Lệnh Hồ Tiểu Tiểu tự mình bỏ đi, thân nhân nàng cũng không hay không biết.
Nếu là như vậy không có vấn đề gì lớn, chỉ cần bảo vệ Lệnh Hồ Tiểu Tiểu cho thật tốt, đừng để cho nàng chết trong đội ngũ của mình, tương lai người nhà người ta tìm đến sẽ là một mối nhân tình không lớn không nhỏ.
Mà nếu là khả năng sau, Lệnh Hồ Tiểu Tiểu là một con cá lọt lưới trốn khỏi nội chiến gia tộc, vậy sẽ vô cùng bất ổn.
Đám bề trên Yêu Tiên sẽ phái ra truy binh có thực lực hùng mạnh, nhất định phải giết người diệt khẩu cho bằng được.
Dạ Huy nhìn thấy Vũ La chìm vào dòng suy nghĩ sâu xa cũng không dám quấy rầy, lẳng lặng đứng ở bên cạnh. Vũ La chợt ngẩng đầu lên, khoát tay nói:
- Không có việc gì, chúng ta vào đi thôi.
Ngày hôm sau ba tổ tiếp tục ra ngoài, Vũ La vẫn đang suy diễn Tam Phù. Lăng Hổ Quy uất ức khó chịu, muốn làm một món ngon, sáng sớm đã đi ra ngoài.
Dường như Lệnh Hồ Tiểu Tiểu thật sự yên tâm với bọn người này, ngủ một giấc ngon lành, đến khi tỉnh lại đã đến giữa trưa.
Nàng đi ra ngoài động, tìm một dòng suối nhỏ rửa mặt chải đầu một phen, lúc trở về đã biến thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều. Tuy rằng y phục vẫn là nam trang, cũng không mang trang sức trên người, trên mặt lại không chút phấn son, nhưng có thể là vì nguyến nhân huyết mạch Yêu Tiên, có được khí chất tự nhiên linh động, đồng tử đen nhánh sang bóng như phủ một lớp sơn, lúng liếng linh hoạt.
Làn da nàng trên thực tế cũng không phải là trắng như tuyết, mà là nâu sạm khỏe mạnh, Thấp thoáng trong làn tóc của nàng có thể thấy một đôi tai hổ màu vàng nhạt, khiến cho vẻ thanh nhã của nàng tăng thêm vài phần hoang dã.
Thật ra nàng có thể ở trong sơn động dùng pháp thuật lấy nước rửa mặt chải đầu. Nàng ra ngoài tìm nước chỉ là cái cớ để xóa ngụy trang trên người mà thôi.
Nàng trở về đứng trước cửa động một hồi, đợi một lát, trong động không có một chút phản ứng. Vũ La vẫn đả tọa như trước, Lương Mạt Vũ cũng đang đả tọa...
Chuyện này khiến cho Lệnh Hồ Tiểu Tiểu tự cho rằng mình cũng có chút nhan sắc bị đả kích một phen. Vì sao người ta đã hiển lộ chân diện mục lại không ai phối hợp một chút, lộ ra vẻ kinh ngạc như vậy?
Khí thế của nàng yếu đi vài phần, rón rén đi tới trước mặt Lương Mạt Vũ chúc câu vạn phúc:
- Tiên sinh...
Lương Mạt Vũ đang bận rộn tu luyện, chỉ hé ra một mắt hỏi:
- Có chuyện gì?