Tiên Tuyệt

Chương 767-2: Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời (Hạ)

Phương Địch Hương trong lòng căng thẳng, vội vàng xoay người, chỉ thấy Lương Mạt Vũ đang mỉm cười:

- Người bình thường ta khinh thường gặp mặt, chẳng qua ngươi nói ta “Có thù tất báo, trảm thảo trừ căn hắc hắc, không nghĩ tới một cô gái như ngươi lại rất hiểu ta, tốt lắm! Vậy ta liền nói thêm với ngươi một câu: Trở về cứ yên tâm, ta sẽ không tìm Thập Phương thương hành các ngươi gây phiền toái. Lương Mạt Vũ này nói sẽ giữ lời.

Hắn nói xong, thân hình nhoáng lên, nhẹ nhàng bay về phía Vũ La đã đi, bay ra ngoài chừng năm trượng, vù một tiếng cả người biến mất ở trong sa mạc nóng bỏng.

- Tiểu... Tiểu thư... Hắn... Hắn thật sự là... Lương Mạt Vũ ư?

Xa phu đã không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

Lương Mạt Vũ không dễ dàng lộ diện trước mặt người khác, thế nhưng tuyệt đối không tính là “Thần bí” trong Thập Phương thương hành có tư liệu của hắn, trên đó có ảnh tiên thuật.

Phương Địch Hương gật đầu:

- Là hắn.

- Hắn đuổi theo Vũ La? Không ngờ rằng Vũ La thực sự mời được Lương Mạt Vũ.

Phương Địch Hương trong lòng nổi sóng:

- Đây... Đây... Đây...

Phản ứng đầu tiên của nàng chính là, sau khi trở về ta sẽ ăn nói thế nào với phụ thân đây.

Phương gia thật vất vả nịnh bợ Vũ La vì Vũ La là Tam Phù Thiên Công, có thể nói đã bỏ rất nhiều vốn liếng, bây giờ thì tốt rồi, mình vì nhất thời thống khoái đã đắc tội với Vũ La, còn trông cậy sau này Vũ La hợp tác với Thập Phương thương hành sao? Nẳm mơ đi!

Chỉ cần Vũ La nguyện ý, cho dù là Tiên Ma thương hành cũng sẽ lập tức tôn sùng hắn là thượng khách. Cơ hội quật khởi chân chính của Thập Phương thương hành đã đánh mất ở trong tay mình.

Trước đây nàng còn có ý nghĩa mượn thế của Vũ La, tranh thủ một chút địa vị ở trong gia tộc, lúc này cũng đã hoàn toàn không có hy vọng.

- Tiểu thư, chúng ta làm sao bây giờ?

Xa phu cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì, lời nói có vẻ nghẹn ngào.

Phương Địch Hương cũng không biết làm sao bây giờ, nàng cảm giác kế hoạch của mình rất thuận lợi, coi như là Vũ La nhìn ra ý đồ của mình, nhưng mình đi theo chiếu cố chẳng lẽ hắn không chút lĩnh tình? Đến lúc đó chỉ cần Vũ La hơi lộ ra chút ý tứ, cũng có thể làm cho địa vị của mình ở trong gia tộc xưa đâu bằng nay.

Nhưng hiện tại, kiếm củi ba năm đốt một giờ.

Tương lai của nàng giống như hai vị tỷ tỷ, chỉ có thể xem như là một lợi thế kết thân, là vốn liếng của Thập Phương thương hành đổi lấy trợ lực nhất định.


Bi ai hồi lâu, nàng đột nhiên tỉnh ngộ: Không được, không thể cứ buông tha như vậy! Mình khẳng định là không có cơ hội rồi, nhưng chí ít không thể để cơ hội của Phương gia cũng hủy ở trong tay mình.

Nàng lại cắn răng một cái, dưới chân vừa động, không nói một lời đuổi theo về phía Vũ La đi lúc trước.

Lương Mạt Vũ và Vũ La ước định là ngoài mười dặm. Hắn đối với địa hình xung quanh Binh Đạo Phường này đương nhiên là cực kỳ quen thuộc, đi sau mà tới trước, rất nhàn nhã đứng trên một cồn cát, chắp tay sau đít chờ Vũ La đến.

Trong sa mạc, cuồng phong thổi cát vàng tung bay, từ xa nhìn lại không thấy hạt cát chỉ thấy gió vàng. Lương Mạt Vũ một thân bạch y, ở trong gió vàng giữa thiên địa giống như một bức tranh thủy mặc ý cảnh xa xưa.

Vũ La nhìn thấy lại bĩu môi: Người này không những lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa lại thích phô trương, phỏng chừng đây là bệnh chung của đám Tiên Nhân đời thứ hai chăng?

Lương Mạt Vũ có bối cảnh lớn đến mức dọa người, Vũ La dùng gót chân cũng có thể nghĩ được, hắn nhất định là Tiên Nhân sinh ra ở Tiên giới, gia đình có bối cảnh thâm hậu.

Đến dưới cồn cát kia, Lương Mạt Vũ mới chậm rãi xoay người lại, Dạ Huy sửng sốt, sáu tiêu sư phía sau cũng bất ngờ. Vũ La tức giận gọi:

- Nhanh xuống đây, chúng ta hiện tại chuẩn bị xuất phát rồi.

- Tiên sinh, ngài mời Lương Mạt Vũ đại nhân đến xuất thủ tương trợ?

Sáu tên tiêu sư vô cùng kinh ngạc, trên Cửu Dương Tinh truyền thuyết có liên quan với Lương Mạt Vũ thực sự là quá nhiều, Lương Mạt Vũ chưa từng xuất thủ, lại bởi vì Vũ La xông vào tiểu lâu nói chuyện một phen, không ngờ thật sự đã xuất sơn!

Vũ La bĩu môi:

- Người này quá đắt, vụ mua bán này chưa chắc đã có lời...

Sáu vị tiêu sư không lời để nói, Lương Mạt Vũ chịu xuất thủ, cầu còn không được nha! Ngài còn tính toán những cái này.

Lương Mạt Vũ cười nói:

- Các ngươi không cần để ý tới hắn, hắn cố ý chọc giận ta đó. Tốt, ngươi nói đi, chúng ta lập tức

- Vũ tiên sinh!

Một tiếng hô to truyền đến, Vũ La lại nhấc chân định đi, tượng đất còn có ba phần lửa giận, huống chi một phen quát mắng không lưu tình của Phương Địch Hương vừa rồi? Hắn không muốn động thủ với nữ nhân, không có nghĩa là hắn nguyện ý để cho một nữ nhân nhiều lời bắt bẻ với mình. Nói thật, vừa rồi hắn thật sự đã nhẫn nại đến cực hạn rồi.

- Vũ tiên sinh!

Phương Địch Hương mắt thấy Vũ La sắp đi mất, nàng đột nhiên quỳ trên mặt đất lê về phía trước:


- Vũ tiên sinh, tiên sinh! Ta van cầu ngài hãy nghe ta nói mấy câu đi...

Thân thể nàng mềm nhũn, dập đầu trên mặt cát.

- Tiên sinh...

Vũ La cũng không quay đầu lại:

- Không cần. Như vậy cũng tốt, ta không muốn nhúng tay vào chuyện nhà của các ngươi, mà ta đáp ứng Thập Phương thương hành hợp tác với bọn họ, chuyện liên quan đến danh dự của ta tuyệt đối sẽ không bởi vì ngươi mà đình chỉ. Có câu trả lời này ngươi vừa lòng rồi chứ?

Phương Địch Hương sửng sốt, cho đến lúc này nàng mới hiểu được, Vũ La thâm thúy hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mình, những tính toán nhỏ này của mình, toàn bộ đều bị Vũ La nhìn thấu, chỉ là người ta phúc hậu không muốn vạch trần mình mà thôi.

Lương Mạt Vũ lắc đầu nói:

- Ngươi quá mềm lòng, sẽ chịu thiệt thòi.

Hắn nói chính là Vũ La.

Không biết vì cái gì, sau khi nghe Lương Mạt Vũ nói lời này, Vũ La lại nghĩ đến Tống Kiếm Mi, khẽ thở dài một tiếng:

- Đương nhiên ta biết chuyện này, giống như ngươi biết bản thân mình là người lòng dạ hẹp hòi, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời...

Lương Mạt Vũ đồng tình gật đầu:

- Nói trắng ra là chó không thể không ăn phân, có đúng không?

- Ngươi...

Vũ La giận dữ.

- Ha ha ha...

Lương Mạt Vũ cuối cùng xem như là thắng được một lần, đắc ý cười lớn. Vũ La bĩu môi, người này kéo cả mình vào, lại còn vui mừng như thế?

Một câu nói này của Lương Mạt Vũ đã nhắc nhở Vũ La, Vũ La cũng suy nghĩ cẩn thận: Phương Địch Hương mạo phạm mình, tắt nhiên chuyện có nguyên nhân, nhưng thưởng phạt phân minh, Phương Địch Hương cũng phải trả giá cho hành vi của mình.

Sự hợp tác với Thập Phương thương hành sẽ không chấm dứt, dù sao chuyện này cũng liên quan đến danh dự của mình, thế nhưng Thập Phương thương hành bởi vì hành vi của Phương Địch Hương, từ đại lý độc nhất vô nhị của mình phải hạ xuống thành đồng bọn hợp tác bình thường. Vũ La sẽ không chút do dự tìm kiếm đồng bọn hợp tác khác.

Vũ La cùng Lương Mạt Vũ “Tính toán chi li” tiền thuê của hắn, thực sự cũng là bởi vì giá của Lương Mạt Vũ quá cao. Bất kể có thể tìm được thiên địa Linh Vật hay không, Lương Mạt Vũ đều lấy một ngàn năm trăm vạn tiên ngọc!

Đây tuyệt đối là một cái giá trên trời, cho dù là Tiên Nhân nhất phẩm cũng không có mức giá này.

Về phần Phù Vận Tiên Văn mà Vũ La đã hứa, Lương Mạt Vũ lại không ôm hy vọng gì.

Hắn đáp ứng Vũ La là bởi vì Vũ La là một người thú vị ở trong mắt của hắn, ở trong Binh Đạo Phường lâu như vậy, hắn cũng muốn hoạt động một chút rồi.

Thực ra hắn không thiếu tiền, Binh Đạo Phường cũng chỉ là hứng thú. Sở dĩ hắn công phu sư tử ngoạm hoàn toàn là vì nhìn ra sở cầu của Vũ La, tuyệt đối không chỉ đơn giản là hành động lần này.

Mà Vũ La cũng hiểu được, một ngàn năm trăm vạn tiên ngọc, đây là một trận đánh cược lớn, một ngàn năm trăm vạn tiên ngọc hắn có thể thắng về một đồng bọn siêu cấp nhị phẩm thượng, có bối cảnh lớn dọa người. Thua, một ngàn năm năm vạn tiên ngọc hơn phân nửa sẽ trôi theo dòng nước. Lương Mạt Vũ là người lòng dạ hẹp hòi, tuyệt đối sẽ không bởi vì giao tình mà giảm bớt cho hắn.