Vũ La khoát khoát tay:
- Ngươi tự xem đi, ta đi ngủ một lát, trừ phi trời sập, nếu không đừng ai gọi ta.
Hắn nói xong, lập tức trở vào, chỉ nghe ầm một tiếng vang lên, cửa đá đóng sập lại.
Triển Ngọc Long cười lạnh:
- Thật là kiêu ngạo, đây chính là người mà ngài coi trọng sao?
Lão Hắc chẳng quan tâm những thứ này, nếu trong hộp này thật là... Vậy hết thảy đều đáng giá.
Y giơ tay lên, không khỏi ngừng một chút trên không, sau đó mới chậm rãi rơi xuống. Nắp hộp kêu lên một tiếng mở ra, để lộ vật trong đó.
Lão Hắc thoáng chốc ngây dại.
Triển Ngọc Long nhìn trong chốc lát, mới có thể hiểu ra:
- Đây là một khối giáp vai...
Đích xác là một khối giáp vai, nhìn qua phẩm chất không tệ, nhưng một khối giáp vai đơn độc như vậy có được tác dụng gì? Mà sở dĩ một lúc lâu Triển Ngọc Long mới nhận ra, là bởi vì hình dáng giáp vai này có hơi kỳ quái.
Một khối giáp vai như vậy lại được khảm một bức điêu khắc không biết là gì, hình dáng có hơi giống hổ, lại hơi giống mãng xà. Mà thề tích của đồ hình này còn muốn lớn hơn cả khối giáp vai kia. Cho dù là vì mỹ quan, cũng không cần điêu khắc đồ hình này lớn như vậy, ảnh hưởng đến chuyện sử dụng giáp vai.
Trong lòng Triển Ngọc Long hết sức khinh thường, nhưng quay đầu lại thấy ánh mắt khiếp sợ đến cực độ của Lão Hắc, trong lòng không khỏi kỳ quái:
- Hắc Đại nhân, ngài làm sao vậy, rốt cục vật này có tác dụng gì?
Lão Hắc nuốt nước miếng một cái, làm ướt cổ họng đã khô, sau đó mới lên tiếng nói:
- Đây là một món Phù Hạch Tiên Binh!
- Cái gì!?
Triển Ngọc Long sợ hết hồn, y cũng là phi thăng mà tới, nhưng dù sao ở Tiên giới đã suốt ba năm, Tam Phù Thiên Công cũng đã nghe như sấm động bên tai, Phù Hạch Tiên Binh chính là một trong số đó. Không ngờ rằng tiểu tử mới tới kia lại có thể làm ra được Phù Hạch Tiên Binh.
Muốn trở thành Tam Phù Thiên Công, đầu tiên phải là một vị phù sư.
Đừng nói hiện tại Triển Ngọc Long chẳng qua là bát phẩm hạ, cho dù y là ngũ phẩm, Vũ La cũng mới vừa phi thăng, tất cả mọi người sẽ chọn Vũ La mà không sẽ chọn Triển Ngọc Long.
Tiên Nhân nhất phẩm ở Tiên giới chẳng đáng là gì, nhưng là một vị phù sư, bất kể đi đến nơi nào cũng được tôn kính.
Huống chi, còn là một vị Tam Phù Thiên Công!
Triển Ngọc Long hiểu vì sao Lão Hắc lại chuyển tài nguyên của mình cho Vũ La, nhưng đối với hành động của Lão Hắc, y không thể nói được gì. Thân phận của Vũ La đã dễ dàng đánh bại y, khiến cho y không có chút đường phản kháng.
Lão Hắc nhìn hoa văn trang trí trên khối giáp vai Phù Hạch Tiên Binh, có chút tiếc nuối thở dài: “Ôi, không phải là Phù Vận Tiên văn, đáng tiếc...” Chợt y không nhịn cười được, gãi gãi đầu mình, thầm nghĩ mình cũng quá tham lam, Phù Hạch Tiên Binh đã hết sức trân quý rồi, mình còn hy vọng xa vời cái gì Phù Vận Tiên Văn nữa?
Thật ra sở dĩ y hy vọng là Phù Vận Tiên văn, là vì tiên văn phong ấn trên người y. Y vẫn hy vọng sẽ có một ngày có người có thể giúp y giải trừ.
Bất quá, bây giờ có thể có một món Phù Hạch Tiên Binh trân quý vô cùng, đã đủ làm cho y mừng rỡ như điên.
Lão Hắc sờ vào khối giáp vai kia, bàn tay rõ ràng cảm nhận được từng nếp uốn bề mặt Phù Hạch Tiên Binh, có cảm giác đắm chìm vào trong đó, ngay cả Triển Ngọc Long rời đi lúc nào, y cũng không biết.
Cũng không phải là Vũ La không thể luyện chế ra Phù Vận Tiên Văn, mà vì Phù Vận Tiên văn cần khắc lên trên người Tiên Nhân. Dĩ nhiên cũng có thể khắc lên trên một ít loại da thú đặc biệt, nhưng những loại da thú ấy có giá rất cao, Vũ La đoán rằng Lão Hắc sẽ không chịu bỏ ra một con số lớn như vậy. Vũ La cho rằng dù sao mình mới vừa trở thành Tam Phù Thiên Công, e rằng Lão Hắc sẽ không chịu bỏ ra một khoản quá lớn.
Hiểu lầm này làm cho Lão Hắc cho là Vũ La chỉ biết chế tác Phù Hạch Tiên Binh.
Mà ở Tiên giới, Tam Phù Thiên Công thông thường đều tập trung vào chỉ một hạng mục. Duy chỉ có Vũ La vì từng chung sống với Hướng Cuồng Ngôn, Lư Niệm Vũ, Vu Thiên Thọ, mỗi một hạng mục trong Tam Phù Thiên Công này hắn đều có chút căn cơ. Cho nên hạng mục nào hắn cũng có thể hạ bút thành văn, tay nghề cũng không thấp.
Lão Hắc lấy được Phù Hạch Tiên Binh rồi, bèn rời khỏi Ngọc Thiết lâm trường đi ra ngoài rừng đá. Vừa tới rìa Ngọc Thiết lâm trường, chợt một tên giám công khom người thăm hỏi:
- Đại nhân!
Lão Hắc đột nhiên cảnh giác, hung hăng nhìn chằm chằm y một cái, khiến cho tên giám công nghi hoặc vô cùng, không ngờ vỗ mông ngựa trúng vào đùi ngựa, lấm lét rời đi.
Lão Hắc vào rừng đá rồi, chợt thấy buồn cười: Mình thật lo được lo mất rồi, mới vừa rồi thình lình bị la một tiếng, phản ứng đầu tiên của y cho là có người muốn mưu đoạt Phù Hạch Tiên Binh của mình, cho nên toàn thân cảnh giác.
Hiện tại nhớ lại, cảm thấy thật sự hết sức buồn cười.
Chuyện này một phần cũng là vì Phù Hạch Tiên Binh vô cùng trân quý. Lão Hắc dám cam đoan, nếu tin tức trên người mình có một món Phù Hạch Tiên Binh truyền ra, trong cả Ngọc Thiết lâm trường, số giám công muốn giết y đoạt bảo chắc chắn không dưới mười người.
Vào rừng đá rồi, tốc độ Lão Hắc đột nhiên tăng nhanh, chỉ thấy dưới chân y sáng lên một luồng hào quang, nhanh chóng di chuyển vô cùng linh hoạt bên trong rừng đá. Mãi đến ngoài mười mấy dặm, thình lình hai chân y giậm mạnh một cái bay lên. Sau khi lên không trung, sau lưng y tuôn ra một cái đuổi lửa thật dài, vù một cái vọt nhanh về một hướng khác.
Cuồng phong lạnh thấu xương, Lão Hắc phi hành ra xa hàng ngàn dặm, sau khi xác định không có ai theo dõi mình, sau đó chui vào trong một sơn cốc hoang vu.
Sơn cốc như vậy có thể thấy được khắp nơi trên Hồng Lang Tinh, vốn chính là một tinh cầu hoang vu.
Lão Hắc nhẹ nhàng đáp xuống sơn cốc, hai chân lún sâu vào lớp cát đỏ, khẩn cấp lấy món Phù Hạch Tiên Binh kia ra.
Phù Hạch Tiên Binh tên như ý nghĩa, chính là một loại siêu cấp tiên binh dùng linh phù làm hạch tâm, vận chuyển tiên khí, tiến công sát phạt.
Vũ La chế tạo Phù Hạch Tiên Binh này, dựa theo Lão Hắc đoán chừng hẳn là một món thất phẩm hạ, dù sao Vũ La cũng là lần đầu tiên chế tạo Phù Hạch Tiên Binh.
Trong tiên giới, Tiên Nhân, tiên thú, tiên đan cũng chia làm chín phẩm, cửu phẩm hạ là thấp nhất, nhất phẩm thượng là cao nhất. Vượt qua nhất phẩm thượng sẽ có một hệ thống phân chia cấp bậc khác, không phải Tiên Nhân thông thường có thể tiếp xúc được.
Nhưng phân chia đẳng cấp của Tam Phù Thiên Công lại khác.
Bởi vì Tam Phù Thiên Công thật sự quá mức cường hãn, các Tiên Nhân chỉ có thể chia làm bảy phẩm, nói cách khác, thất phẩm hạ chính là đẳng cấp thấp nhất.
Đến tam phẩm trở lên chính là tồn tại trong truyền thuyết. Những bảo bối như vậy cũng chỉ có các đại lão trên Tiên giới cất giữ, Tiên Nhân thông thường có được một món thất phẩm hạ, đã có thể coi như hào cường một phương.
Hắc Vô Mệnh cầm khối giáp vai kia vô cùng cẩn thận gắn lên trên vai mình. Sau đó y thôi thúc lượng tiên nguyên hữu hạn trong cơ thể, sau khi vận chuyển ba chu thiên, bắt đầu rót vào trong Phù Hạch Tiên Binh kia.
Lão Hắc vô cùng hy vọng, nhưng y đợi một lúc lâu sau, Phù Hạch Tiên Binh kia vẫn không phát động. Nhất thời Lão Hắc cảm thấy thất vọng vô cùng, chẳng lẽ là một tác phẩm thất bại?
Dù sao Vũ La cũng là lần đầu tiên chế luyện Phù Hạch Tiên Binh, thất bại cũng là bình thường, nhưng chỉ cần hắn là một vị phù sư, là một vị Tam Phù Thiên Công, mình vẫn còn có cơ hội.
Lão Hắc tự an ủi mình.
Vừa lúc đó, y cảm giác được đầu vai nóng lên, một luồng năng lượng như cơn hồng thủy từ trên đầu vai vù một tiếng bắn nhanh ra ngoài. Lão Hắc giật mình kinh hãi, cỗ năng lượng như hồng thủy này có màu đỏ tươi, chỉ trong thoáng chốc đã bay ra xa mười mấy dặm, đánh trúng một ngọn sơn phong bên ngoài sơn cốc.
Ầm...
Tiếng nổ rền vang, nửa ngọn sơn phong bị nổ tan tành.
Lão Hắc giật nảy mình, thân thể không khỏi chuyển một cái, cỗ năng lượng hùng mạnh kia lập tức cắt đứt một ngọn sơn phong cạnh đó chỉ còn một nửa, chăng khác nào cắt một miếng đậu hủ.
Cỗ năng lượng như hồng thủy này kéo dài trong thời gian bảy lần hô hấp, uy lực kinh người, đáng sợ vô cùng.