Tiên Tuyệt

Chương 737: Ngọc Thiết lâm trường (Hạ)

Dưới chân Vũ La chỉ có khối đá to bằng ngón tay cái kia. Mà ai cũng có thể nhìn ra Vũ La vẫn còn là thân thể phàm nhân, ba mươi roi điện này chắc chắn hẳn không chịu được.

Trong mắt những người khác Vũ La là một kẻ bỏ cuộc. Thay đổi ở Ngọc Thiết lâm trường cực nhanh, có bảy thành lao công mới tới bị đánh chết trong ba ngày đầu tiên. Đây cũng là nguyên nhân vì sao mọi người không để ý tới Vũ La muốn trao đổi chờ sau ba ngày rồi hãy nói, hiện tại nói cái gì cũng chỉ là lãng phí miệng lưỡi.

Mà hiển nhiên Vũ La sẽ bị đánh chết trong ngày đầu tiên.

Đám lao công cũng không biết tại sao Vũ La phi thăng rồi nhưng vẫn còn thân thể phàm tục, nhưng hắn đã có thể phi thăng, nhất định cũng là một người nổi bật ở thế giới trước kia. Luân lạc tới Ngọc Thiết lâm trường đã là hết sức bi ai rồi, ngày thứ nhất đã bị đánh chết lại càng bi ai hơn nữa.

Lão lao công khi nãy thở dài với vẻ thương hại. Thấp giọng lẩm bẩm:

- Có lẽ không ai ngờ được vô cùng cực khổ mới có thể phi thăng, nhưng lên Tiên giới lại gặp phải tình cảnh như vậy. Hài tử này phi thăng không tới một ngày, đã sắp sửa chết yểu tại chỗ...

Tên giám công chịu trách nhiệm Vũ La đi kiểm tra những người khác xong, không nhanh không chậm tới trước mặt Vũ La. Đối với y, gần như ngày nào cũng đánh chết vài người, cho nên cũng không có cảm giác gì với Vũ La. Ngươi muốn chết ư, chỉ cần hai roi là xong.

- Đây là thành quả của ngươi ư?

Giám công dùng chân đá đá khối đá nhỏ tới mức đáng thương kia giọng nói bất thiện.

Vũ La chậm rãi mở mắt hỏi:

- Tài liệu thất phẩm trở lên có thể được thưởng riêng. Nếu không muốn thưởng vậy có thể đổi được một ngày lao động, có phải vậy không?

Đây là trong ngọc giản kia giới thiệu.

Giám công gật đầu ra sức giậm mạnh khối đá kia một cái sắc mặt có vẻ dữ tợn:

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng đây là một khối tài liệu thất phẩm hay sao?

Y có cảm giác như mình bị chơi xỏ.

Vũ La khẽ mỉm cười, lắc đầu nói:

- Dĩ nhiên không phải.


Tuy rằng Vũ La không đứng dậy nhưng thân thể hắn lặng lẽ không tiếng động xoay nửa vòng, vừa khéo đối diện với cột đá còn lại một nửa kia. Song chưởng hắn nhấn lên trên cột đá một cái, một mảng lớn nham thạch rơi xuống. Có người tinh mắt lập tức nhìn thấy trong đám nham thạch vỡ vụn có hào quang lóe lên.

- A, là Hoa Văn Vân Đồng!

Giám công khẽ nhướng mày cũng không nhìn thấy động tác của y, roi điện trong tay y vù một cái bắn ra cuốn lấy điểm sáng kia kéo trở về tay y.

Đây là một khối kim loại màu vàng nhạt chỉ to bằng đầu ngón cái, bên ngoài có hoa văn chằng chịt bất quy tắc toát ra ánh sáng mờ nhạt.

Giám công hài lòng gật đầu:

- Không tồi, quả nhiên là tài liệu thất phẩm Hoa Văn Vân Đồng. Hoa văn coi như chỉnh tề, miễn cưỡng có thể tính là thất phẩm trung, hôm nay ngươi vượt qua kiểm tra rồi.

Đám lao công xung quanh ai nấy trợn mắt há mồm. Tiểu tử này quả thật vô cùng may mắn, mắt thấy hắn sẽ phải mất mạng, không ngờ rốt cục nhờ vào một khối Hoa Văn Vân Đồng vượt qua kiểm tra.

Trong những người này, phần lớn chính là Tiên tộc sinh ra lớn lên trên Tiên giới, chỉ có một số rất ít là từ hạ giới phi thăng mà đến. Tiên tộc sinh ra lớn lên trên Tiên giới trời sinh chính là tiên thể, nhưng nếu so với Tiên Nhân từ hạ giới phi thăng, bất kể là nhãn quang, kiến thức hay tư chất đều kém hơn rất nhiều. Dù sao Tiên Nhân từ hạ giới phi thăng cũng là cường giả hạ giới, trải qua vô số kiếp nạn mới tu thành chính quả.

Trong chuyện này, đám lao công Tiên Nhân phi thăng mà đến không ai cảm thấy Vũ La chỉ là may mắn.

Thái độ lúc trước của Vũ La rõ ràng là hắn đã sớm biết vị trí khối Hoa Văn Vân Đồng này. Hơn nữa đám lao công sử dụng công cụ mỗi lần cũng chỉ có thể đục ra được một khối nham thạch to bằng ngón tay cái, nhưng vừa rồi hai tay Vũ La nhấn một cái, đã có gần trăm cân nham thạch rơi xuống.

Chấm dứt nhiệm vụ hôm nay, Vũ La phủi phủi áo, đứng dậy rời đi. Lão lao công khi nãy không nhịn được thấp giọng lẩm bẩm một câu:

- Thần Long ngủ say, thỉnh thoảng lộ tài...

- Lão nói gì?

Người bên cạnh không nghe rõ, lão lao công cũng chỉ mỉm cười lắc đầu, không nói gì nữa.

Ngoài xa Lão Hắc đứng trên một thạch đài cao lớn, nhìn thấy cả quá trình. Bên cạnh y, Lôi Ba vẫn còn đứng đó.

Lão Hắc không nhịn được buông lời khen ngợi:

- Lôi Đại nhân, quả thật ngài đã nói đúng, tiểu tử này cũng hay...


Lôi Ba cũng nở một nụ cười khổ:

- Ngươi cũng đừng dát vàng lên mặt ta nữa, ngươi cũng biết, ta chỉ đoán bừa mà thôi. Chuyện này đơn thuần chỉ là may mắn, ta cũng không ngờ rằng lần này đào được bảo khố.

Lôi Ba ở lại thêm hai canh giờ, thứ nhất phải chờ Lão Hắc thu thập tài liệu, thứ hai nhân tiện xem thử biểu hiện của Vũ La thế nào.

Vũ La mới vừa phi thăng đã một mình chém giết một con Mộng Yểm Thú. Hơn nữa Vũ La lại không thể dẫn động Thông Thiên bia cải tạo tiên thể, hai điểm kỳ lạ này đã khiến cho Lôi Ba thay đổi cách nhìn về hắn.

Bất quá nếu nói nhân tiện ở lại quan sát Vũ La, thật sự không đáng để Lôi Ba phải lãng phí hai canh giờ. Y ở lại chủ yếu là vì chờ tài liệu của Lão Hắc mà thôi.

Cho nên Lôi Ba nói mình chỉ là may mắn, cũng đúng là không phải là khiêm nhường.

Lão Hắc cười hỏi:

- Vậy bây giờ ngươi chuẩn bị làm sao, có báo cáo lên trên không?

Lôi Ba suy nghĩ một chút:

- Trước hết hãy chờ thêm một thời gian, ta để tiểu tử này lại đây, có bất cứ tình huống nào xảy ra, phiền ngươi báo cho ta biết bất cứ lúc nào.

Lão Hắc gật đầu:

- Ngươi cứ yên tâm nếu ngày mai tiểu tử này còn có thể có biểu hiện như vậy, thu hoạch tháng này của Ngọc Thiết lâm trường chúng ta sẽ nhiều hơn tháng trước không ít, hắn sẽ là bảo bối của ta.

Lão Hắc nói đúng là lời thật, y không cần biết Vũ La có cứng đầu khó dạy hay không, chỉ cần thu hoạch tốt cho lâm trường của y, thêm vài tên Vũ La như vậy nữa càng tốt.

Thu hoạch của Ngọc Thiết lâm trường trực tiếp ảnh hưởng tới kiểm tra của bản thân Lão Hắc. Nếu Vũ La thật sự có thể vẫn giữ vững trạng thái như vậy, ai dám tìm Vũ La hay phiền phức, cũng chính là gây phiền phức với Lão Hắc.

Thủ hạ Lão Hắc mang tài liệu đã thu xếp xong tới, Lôi Ba tiện tay thu chiếc nhẫn trữ vật đựng tài liệu, nói lời tạm biệt cùng Lão Hắc, liếc nhìn Vũ La ngoài xa một cái, sau đó mới lặng lẽ rời đi.

Đêm nay Lão Hắc cũng không tỏ thái độ gì, cứ mặc cho Vũ La ở chung với một đám lao công.

Điều kiện sinh hoạt ở Ngọc Thiết lâm trường rất bình thường, phòng ốc được xây bằng đá tảng, gần như hở hết bốn bề. Một căn phòng ít nhất phải có mười người, sau khi Vũ La đi vào không gây chuyện cũng không sợ chuyện, chọn một góc nhỏ ngồi xuống đó.

Một đêm này cũng không có ai tới trêu chọc hắn.

Cho tới bây giờ Vũ La vẫn mù tịt về “Tiên giới” này. Ngoại trừ tinh cầu này, lâm trường này, những thứ khác không biết gì cả. Đổi lại là người khác, chỉ sợ sớm đã khó kìm được dò hỏi nghe ngóng, nhưng Vũ La vẫn an nhiên bất động, tĩnh tọa một đêm.

Cửu Long Thôn Nhật chia ra tu Cửu Cung, đến cực hạn, trong Cửu Cung sẽ xuất hiện chín con Thần Long, Thần Long hợp lực có thể nuốt chửng mặt trời. Mà sau khi nuốt chín mặt trời, môn Tiên quyết này mới có thể đại thành. Hiện tại Linh Long trong Minh Đường Cung của Vũ La đã hình thành, tung hoành thiên hạ Ngũ Phương giới, nhưng cũng chỉ mới là bước đầu của Cửu Long Thôn Nhật mà thôi.

Hắn tĩnh tu một đêm, không làm gì khác, bất quá là chuẩn bị bắt đầu tu luyện sang cung thứ hai là Động Phòng cung mà thôi.

Vũ La cũng không biết tại sao lao công nơi này không dùng tới nguyên hồn, hoặc tiên hồn theo cách gọi của bọn họ, để thăm dò kết cấu bên trong cột đá.

Vũ La làm như vậy, tuy rằng trên thế giới này nguyên hồn của hắn chỉ có thể xâm nhập vào sâu trong cột đá không tới nửa trượng, nhưng bấy nhiêu cũng đã đủ, cũng đã có thể phát hiện một ít tài liệu trân quý. Khối Hoa Văn Văn Đồng kia chẳng qua là một trong số đó mà