Tiên Tuyệt

Chương 714-2: Thần bí khách tới (Hạ)

Dọc trên đường đi Tát Ảnh không ngừng khoác lác rằng mình hùng mạnh tới mức nào, dùng những lời thô bỉ nói với mọi người: Chỉ cần đi theo ta sau này có rượu ngon gái đẹp, có cả cổ trùng!

Trong lòng mọi người cũng cười thầm không dứt.

Không bao lâu sau tất cả đã tới doanh địa Tát Ảnh.

Đối với những kẻ từ bên ngoài tới này, đám người Tát Ảnh lộ ra vẻ không được hữu hảo lắm. Bất quá thấy trong đội ngũ này chỉ có ba tên Vu Sĩ nhất phẩm, bọn họ cũng hơi yên tâm, cảm thấy phe mình vẫn chiếm ưu thế.

- Ha ha ha! Sau này mọi người sẽ phải sóng vai chiến đấu cùng nhau, ngàn vạn lần không nên khách sáo với nhau. Người đâu, chuẩn bị tiệc rượu, hôm nay ta phải khoản đãi Hồng Lôi huynh cùng các vị bằng hữu!

Tát Ảnh vừa ra lệnh, bên dưới có người vâng dạ, ầm ầm tản đi chuẩn bị. Tát Ảnh tiếp tục “thu phục lòng người”, ra sức lôi kéo bọn Hồng Lôi, nói đi nói lại vẫn chỉ mấy câu: Các ngươi đi theo ta mới có ích lợi, đi một mình chết chắc...

Trong đội ngũ Tát Ảnh không có Vu văn sư, dù là bản thân Tát Ảnh cũng bởi vì mới vừa thăng lên Vương cấp, còn chưa kịp gom tiền đi mời Vu Văn sư khắc cho mình một đạo Vu văn trữ vật. Vì vậy hết thảy vật liệu của đội ngũ này phải nhờ sức người mang vào Dạ Ma Quật.

Mặc dù Tát Ảnh đã ra lệnh như vậy, muốn chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn, nhưng vật liệu mà bọn họ mang theo thật sự có hạn, cố gắng lắm cũng chỉ lấy ra được một ít bánh bao, thịt khô, dưa muối... Ngay cả rượu cũng chỉ bày ra trước mặt ba vị Vu Sĩ nhất phẩm mỗi người một chén, nhưng người còn lại không có phần.

Ngoài ra dù sao nơi này cũng là rừng rậm bên ngoài Dạ Ma Quật, hung hiểm vạn phần, có một nửa số người đang chịu trách nhiệm cảnh giới. Tình cảnh như vậy muốn tổ chức yến tiệc tưng bừng náo nhiệt, quả thật là hy vọng xa vời.

Cứ như vậy, tiệc tẩy trần mà Tát Ảnh huênh hoang khoác lác rốt cục kết thúc qua loa, đám Vu tộc dọn dẹp một phen, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Tát Ảnh an bài ba ban Vu Sĩ ban đêm chịu trách nhiệm cảnh giới, mỗi ban mười người.

Ban Vu Sĩ cảnh giới đầu tiên vào thời điểm “tiệc tẩy trần” vừa kết thúc, những tiếng ồn ào trong doanh chưa dứt, ban Vu Sĩ này canh giữ bên ngoài doanh chợt cảm thấy có chút gì là lạ.

Nhưng rốt cục lạ ở chỗ nào, bọn họ lại không diễn tả được.

Đầu lĩnh Vu Sĩ vẫn tương đối cẩn thận, bẩm báo thượng ty trực tiếp của mình, chính là một tên Vu Sĩ nhất phẩm trong trận doanh Tát Ảnh. Tên Vu Sĩ nhất phẩm kia biết nơi này chính là Dạ Ma Quật, không thể khinh thường, cho nên tự mình dẫn người dò xét một vòng xung quanh doanh địa, nhưng không phát hiện được chút gì.

Bốn phía doanh địa toàn là rừng rậm, không phát hiện được một con cổ trùng nào cả.

Tên Vu Sĩ nhất phẩm này không thu hoạch được gì cũng không có trách cứ thủ hạ của mình chuyện bé xé ra to. Bởi vì y cũng cảm giác được có chút là lạ, không thể nói được là tại sao, hình như là bị nhìn trộm, nhưng lại không giống lắm.

Nếu là cổ trùng cùng loại như Thảo Mộc cổ, tên Vu Sĩ nhất phẩm này cũng có thể phát giác.


Y nghi hoặc trở về doanh địa, dặn dò bộ hạ cẩn thận một chút.

Ban gác đêm đầu tiên phập phồng lo sợ vượt qua nửa đêm. Cho đến khi ban gác thứ hai tới đổi gác, vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Nếu như chỉ có một người có cảm giác cổ quái này, tất cả mọi người sẽ mắng y là bệnh thần kinh. Nhưng tất cả mọi người đều có cảm giác như vậy, vậy thì không được bình thường.

Bọn họ nói lại tình huống cho ban gác thứ hai.

Ban đầu ban gác thứ hai còn cười nhạo bọn họ một phen, nhưng sau khi đổi gác khoảng thời gian tàn một nén nhang, sắc mặt tất cả Vu Sĩ cũng tỏ ra kinh ngạc, bọn họ cũng có cảm giác này.

Cảm giác này vẫn tồn tại như trước. Nếu như trong bóng tối c vật gì đó, vậy có nghĩa vật này không sợ bị bọn họ phát hiện, hoặc là cố ý để cho bọn họ phát hiện.

Lúc ban gác thứ hai hết phiên, đang đổi gác cùng ban gác thứ ba, rốt cục bất ngờ cũng xảy ra.

Rầm rầm rầm...

Một tràng tiếng nổ lớn giống như tiếng sấm liên tục từ sâu trong rừng rậm truyền đến, tất cả Vu Sĩ thất kinh. Lúc đổi gác là lúc hỗn loạn nhất, thanh âm này từ sâu trong rừng rậm cuồn cuộn mà đến, giống như một con cự thú tiền sử đang xông tới. Cảm giác khiến cho tất cả mọi người cảm thấy kỳ dị kia đột nhiên gia tăng vô số lần, tất cả mọi người đều vô cùng bối rối. Trong lúc hoảng loạn như vậy, chỉ thấy một bóng đen khổng lồ từ trong rừng rậm chạy như điên ra, ngang ngược húc ngã tất cả đại thụ chặn đường, hùng hục chạy tới trước cửa doanh địa.

Tất cả Vu Sĩ đều có thể cảm giác được lực lượng vật kia vô cùng đáng sợ. Hai ban Vu Sĩ vừa rồi còn nháo nhào hỗn loạn, nháy mắt trở nên im bặt. Tất cả mọi người duy trì tư thế hiện có, không dám nhúc nhích chút nào, mồ hôi lạnh theo chóp mũi nhỏ xuống.

Vật kia toàn thân chìm trong bóng tối, bóng tối nồng đậm thậm chí hơn cả bóng đêm hiện tại, dường như có thể nuốt chửng hết thảy ánh sáng.

Vật kia cao chừng mười trượng, thân dài hơn sáu mươi trượng, cứ như vậy nằm yên trong bóng đêm, tựa hồ đang phục kích cả doanh địa.

Trong lúc đám Vu Sĩ trong doanh địa sắp sửa sụp đổ trước áp lực khổng lồ này, bóng đen khổng lồ kia bỗng nhiên xoay người một cái, lại ầm ầm chạy trở vào trong rừng rậm. Đám Vu Sĩ chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm càng ngày càng xa, không bao lâu sau bóng đen khổng lồ kia cũng đã biến mất không thấy.

Toàn doanh địa trở lại tĩnh mịch như trước.

Tát Ảnh giật mình kinh hãi. Vừa rồi y cũng không dám cựa quậy chút nào, thật ra vật kia căn bản không có phát ra chút khí thế nào, từ đầu đến cuối chỉ có cảm giác quỷ dị như vậy. Nhưng tình cảnh này lại làm cho đường đường Vu Sĩ Vương cấp như y không thể nào sinh lòng phản kháng.

Tát Ảnh vốn là dã tâm bừng bừng dẫn người tiến vào Dạ Ma Quật, nhưng không ngờ đêm đầu tiên đã gặp phải một chuyện quỷ dị như vậy, coi như là đòn cảnh cáo đầu tiên giáng đầu y.


Vũ La đứng ở cửa trướng bồng của mình, nhìn theo phương hướng bóng đen kia đi xa. Từ lúc vật kia xuất hiện, hắn đã cảm giác được, đứng yên ở chỗ này.

Bên Tát Ảnh không ai chú ý, trong cả quá trình vừa rồi Vũ La là người duy nhất có thể hành động tự nhiên, nhưng Ca Nguyệt chú ý.

Ca Nguyệt lặng lẽ không tiếng động xuất hiện bên cạnh hắn, chưa kịp nói gì, Hồng Lôi cũng đã xuất hiện.

Hai Vu Sĩ Vương cấp này quả nhiên thực lực không chênh lệch bao nhiêu, một trước một sau đã tới.

- Đại nhân...

Hồng Lôi lộ ra vẻ có hơi lo lắng nặng nề.

Vũ La khoát tay:

- Không cần lo lắng, vật kia không có ác ý.

Ca Nguyệt cùng Hồng Lôi sửng sốt.

Vũ La thấy hai người vẫn không hiểu, đành phải chỉ điểm:

- Các ngươi nhớ lại mà xem, vừa rồi có chỗ nào khác thường?

Hai người bắt đầu cau mày suy tư, dù sao Ca Nguyệt tư chất cao hơn Hồng Lôi không ít, được Vũ La nhắc nhở như vậy, chỉ trong thoáng chốc đã bừng tỉnh ngộ:

- Thật là đáng sợ! Từ đầu đến cuối, thật ra vật kia căn bản không sử dụng bất kỳ lực lượng nào, ngay cả khí thế cũng không phóng xuất ra!

Vũ La gật đầu nói:

- Nếu như đã có sát ý trong lòng, bất kể là người hay vật, hẳn phải có sát khí phóng ra, càng là hùng mạnh càng là như thế. Nhưng vật kia không hề phóng xuất khí thế, hiển nhiên không muốn đối địch với chúng ta.

Lực quan sát của Hồng Lôi vẫn chưa đạt tới mức tỉ mỉ như Ca Nguyệt, lại càng không thể so sánh với Vũ La. Y nghi hoặc hỏi:

- Đại nhân, vậy vật này bỗng nhiên hiện thân là có ý gì?

Vũ La chợt cười:

- Các ngươi đoán thử xem...

Hai người còn đang ngạc nhiên, Vũ La đã ung dung bước đi về phía đại môn doanh địa. Hai người không hiểu ra sao, vội vàng đi theo.

Ngoài cửa doanh, hai ban Vu Sĩ đang đổi gác đang nằm lăn lộn trên mặt đất. Mấy tên Vu Sĩ nhị phẩm tu vi tương đối cao còn có thể miễn cưỡng ngồi dậy, phần lớn Vu Sĩ cũng đã nằm gục dưới đất.

Ba người Vũ La xuất hiện giống như bóng ma. Những Vu Sĩ kia hết sức không muốn để cho ba người nhìn thấy bọn họ dưới bộ dạng như vậy, bất quá bọn họ không thể động đậy chút nào, chỉ có thể mặt nóng ran lên nhìn ba người ra khỏi doanh địa.