Tiên Tuyệt

Chương 706: Đông Dạ Mộc Thác (Thượng)

Vũ La vừa nói như vậy Ca Nguyệt thình lình phục hồi tinh thần lại cuống quít gỡ mặt nạ xuống, quỳ rạp xuống đất:

- Giấu đầu lòi đuôi trước mặt tôn giá như vậy thật sự là vô cùng bất kính, kính xin tôn giá khoan thứ cho Ca Nguyệt ngu xuẩn vô ý.

Vừa rồi Vũ La phóng xuất Vu văn như vậy thật ra cũng là thủ đoạn gian lận. Bên trong đó chỉ có chừng hai thành là Vu Văn, còn lại toàn là kỹ xảo linh văn. Nhưng Ca Nguyệt không biết, cho nên nháy mắt sợ hãi đến nỗi choáng váng đầu óc.

Nàng gỡ mặt nạ ra, Vũ La cũng cảm thấy bất ngờ, hắn không ngờ ở Tây Vực cũng có nữ nhân xinh đẹp mỹ lệ như vậy. Bất quá Vũ La gặp qua mỹ nữ đã nhiều, bất kể là Cốc Mục Thanh, Chu Cẩn hay Tả Sư Dạ Vũ toàn là giai nhân tuyệt sắc. Cho dù là Chu Cẩn cũng không kém hơn Ca Nguyệt trước mặt.

Ca Nguyệt ở Tây Vực được xưng tụng đệ nhất mỹ nhân, đến Trung Châu cũng chỉ coi như trăm người chọn một mà thôi.

Vũ La cũng chỉ bất ngờ một chút.

- Không phải nàng có chuyện gì muốn nói với ta ư, nói đi. Vũ La lạnh nhạt nói.

Ca Nguyệt quỳ dưới đất không dám đứng lên. Nếu như lúc trước nàng đi sau Vũ La nửa bước chỉ là biểu hiện bề ngoài, như vậy hiện tại nàng mới thật sự kính trọng Vũ La đến mức quỳ rạp xuống đất.

Nàng được coi như Vu Văn sư có hy vọng tấn thăng Vương cấp nhất trong ngàn năm qua của Hải Thiên bộ lạc. Hải Thiên bộ lạc thừa thãi Vu Văn sư, cơ hồ đại biểu cho trình độ Vu Văn sư cao nhất của cả Tây Vực. Thật ra nếu như không tính Vu văn sư của Hải Thiên bộ lạc, chỉ tính những bộ lạc khác, cả Tây Vực đã năm ngàn năm qua không có xuất hiện Vu Văn sư Vương cấp.

Mà trước mặt nàng, chính là một vị Vu Văn sư Thần cấp!

Mặc dù Ca Nguyệt tự tin, nhưng nàng cũng hiểu rất rõ ràng, “có hy vọng trở thành” không có nghĩa là nhất định sẽ trở thành. Chỉ sợ cho dù mình thật sự thành Vu Văn sư Vương cấp, vậy cũng còn kém người trước mặt hai cấp, đây chính là ải trời khó có thể vượt qua đối với Vu Văn sư.

- Đại nhân, ta muốn chân thành công bố một số chuyện với ngài.

Ca Nguyệt thành khẩn nói:

- Sử Tiền Ma Thủ đối với Hải Thiên bộ lạc chúng ta, đối với bản thân ta... Đều có tác dụng cực kỳ quan trọng.

Chợt nàng nghiến răng một cái:

- Nhưng nếu như Đại nhân thật sự cần Sử Tiền Ma Thủ, ta có thể hy sinh bản thân mình, nhưng xin Đại nhân có thể mang theo Sử Tiền Ma Thủ gia nhập Hải Thiên bộ lạc chúng ta. Ta biết ta không đủ tư cách nói với ngài chuyện này, hẳn là để thủ lĩnh bộ lạc chúng ta đích thân ra mặt giải quyết mới phải. Nhưng chuyện này xảy ra quá bất ngờ, kính xin ngài lượng giải.

Nàng dứt lời lại quỳ xuống vái một vái.


Vũ La thầm cân nhắc trong lòng, những lời này của Ca Nguyệt nhìn qua dường như không có nội dung thực chất gì, nhưng Vũ La đã có thể đoán được giới hạn cuối cùng của Ca Nguyệt.

- Nói tiếp đi.

- Dạ.

Ca Nguyệt vâng dạ, vươn thẳng nửa người trên, sau đó nói tiếp:

- Nếu như ngài bằng lòng gia nhập Hải Thiên bộ lạc chúng ta... Ta dám cam đoan, ngài sẽ được chúng ta cung cấp hết thảy những gì cần thiết.

Nàng nhìn Vũ La, lại phát hiện ra Vũ La không có bất kỳ phản ứng nào đối với lời của nàng, Ca Nguyệt thầm thở dài trong lòng, biết cho dù là mị lực của mình cũng không có chút tác dụng gì đối với nhân vật truyền kỳ này.

Trong lúc lòng nàng thất vọng sắp sửa chuyển sang tuyệt vọng, chợt Ca Nguyệt nghe Vũ La thản nhiên nói:

- Nói về Sử Tiền Ma Thủ ta nghe thử. Vì sao các ngươi muốn Sử Tiền Ma Thủ, có lẽ... Ta sẽ suy nghĩ lại.

Ca Nguyệt mừng rỡ, vội vàng nói:

- Tuân lệnh Đại nhân. Dường như Sử Tiền Ma Thủ đã tồn tại kể từ khi lịch sử Tây Vực bắt đầu. Ở Tây Vực, bất kể bộ lạc nào, tin tưởng Chân Thần nào, Sử Tiền Ma Thủ đều là tế phẩm mà bọn họ rất muốn có được. Nói cách khác từ trước tới nay, đối với bất cứ một vị Chân Thần nào, Sử Tiền Ma Thủ đều là đệ nhất tế phẩm.

- Bởi vì điểm này, cơ hồ mỗi một lần Sử Tiền Ma Thủ xuất thế cùng sẽ khiến cả Tây Vực chú ý, tất cả cường giả cũng sẽ ùa về Da Ma sa mạc. Bây giờ chúng ta tra ra được, số lần Sử Tiền Ma Thủ xuất hiện là bảy mươi lần, còn có truyền thuyết đoán rằng có tới cả trăm lần. Tuy rằng nhiều lần xuất thế như vậy, nhưng Sử Tiền Ma Thủ chưa từng bị ai lấy được.

Vũ La cũng cảm thấy bất ngờ, Tây Vực diện tích rộng lớn, bộ lạc nhiều vô số kể, vài ngàn năm qua thế nào cũng phải xuất hiện vài chục hay hơn trăm thiên tài. Nhưng những người này cũng không lấy được Sử Tiền Ma Thủ, rốt cục vật này là thứ gì mà lại cường hãn như thế?

Nói đến đây, Ca Nguyệt cũng lộ ra vẻ nghi hoặc không giải thích được:

- Kỳ quái hơn nữa chính là, tất cả những người đơn độc gặp được Sử Tiền Ma Thủ sau này đều trở thành nhân vật hùng mạnh, nổi danh Tây Vực một thời. Nhưng nếu có nhiều người cùng nhau gặp gỡ, vậy cơ hồ không ai có thể sống sót.

- Những người nhờ có ân tứ của Sử Tiền Ma Thủ mà trở thành tuyệt thế cường giả, cũng không hề đề cập tới quá trình bọn họ gặp gỡ Sử Tiền Ma Thủ.

- Lần này chúng ta quyết lấy cho bằng được Sử Tiền Ma Thủ, là vì Đông Dạ bộ lạc.

Ca Nguyệt chỉ nói vài câu, Vũ La đã hiểu.


Trong năm đại bộ lạc hùng mạnh nhất Tây Vực, có Hải Thiên bộ lạc và Đông Dạ bộ lạc. Hải Thiên bộ lạc và Đồng Dạ bộ lạc minh tranh ám đấu đã rất lâu, tự nhiên là vì danh hiệu Tây Vực đệ nhất bộ lạc.

Hải Thiên bộ lạc đã nhận được tin tức, gần đây Đông Dạ bộ lạc bắt được một nhóm tế phẩm cực kỳ trân quý, nếu để bọn họ cướp được Sử Tiền Ma Thủ, cùng nhau hiến tế hai loại tế phẩm, Hải Thiên bộ lạc sẽ hoàn toàn mất đi ưu thế trong cuộc tranh chấp này.

Cho nên, Hải Thiên bộ lạc phải đạt được Sử Tiền Ma Thủ, tử chiến đến cùng, không thể để mất.

Mà bản thân Ca Nguyệt tràn đầy mong đợi về kỳ tích những cường giả đơn độc gặp được Sử Tiền Ma Thủ, cho nên cũng quyết lấy cho bằng được.

Lại là hiến tế... Sắc mặt Vũ La cổ quái, cũng may Ca Nguyệt cúi đầu nên không nhìn thấy.

Sau khi Ca Nguyệt nói xong lẳng lặng cúi đầu, chờ Vũ La quyết định.

Đột nhiên Vũ La ngó nghiêng xung quanh, lên tiếng nói:

- Ủa, dường như có khách nhân đến...

Ca Nguyệt cũng đã cảnh giác, thân thể mềm mại của nàng chợt căng lên như dây đàn, bùng một tiếng bắn nhanh ra ngoài.

Nàng vừa nhảy vọt lên khỏi cồn cát, lập tức vượt qua khoảng cách ngàn trượng, xuất hiện ở một cồn cát khác không lớn lắm, cất tiếng thóa mạ giận dữ:

- Giấu đầu lòi đuôi, không phải là hảo hán!

Đệ nhất nữ chiến thần của Hải Thiên bộ lạc xòe rộng năm ngón tay, lăng không búng ra. Chỉ thấy Vu Văn trên người nàng đột ngột toát ra một chùm ánh sáng mãnh liệt, sau lưng một hư ảnh cổ trùng có hình dáng như bươm bướm khổng lồ bay lên. Theo tay nàng vung lên, hư ảnh cổ trùng bươm bướm bắn ra một cái đuổi như đuôi bò cạp, đến trên bầu trời cồn cát kia lại phun ra một tấm lưới ánh sáng như lưới nhện. Lưới ánh sáng này bao phủ cả cồn cát, thình lình nhấc bổng cồn cát lên cao.

Ầm!

Dưới cồn cát thình lình xuất hiện năm đạo hào quang, vô cùng mau lẹ bắn về phía Ca Nguyệt.

Ca Nguyệt cười lạnh một tiếng:

- Ngũ Canh Đao của Đồng Dạ bộ lạc cũng dám giở trò trước mặt bản tọa ư?

Năm ngón tay nàng búng mạnh ra, hư ảnh bươm bướm khổng lồ sau lưng khẽ đập cánh, cuồng phong nổi lên cuốn cho cát vàng đầy trời, năm đạo hào quang kia cùng nhau gầm lên, nhưng không có chút lực phản kháng nào, bị cuốn vào trong cuồng phong.

Một giọng nói bất ngờ vang lên:

- Không ngờ Ca Nguyệt nàng đã bước vào Thần cấp!

Một bóng người khổng lồ từ sa mạc bay lên, vung chưởng lăng không vỗ tới. Không khí gợn sóng từng vòng giống như mặt nước, lực lượng chất chồng chấn động. Đến cực hạn rốt cục nổ ầm một tiếng, khiến cho cuồng phong của Ca Nguyệt bị chia năm xẻ bảy.

Năm đạo hào quang chật vật thoát ra được, rơi xuống mặt cát, hóa thành năm tên Vu tộc vóc người nhỏ bé.

Bóng người to lớn kia thản nhiên nói:

- Đi giải quyết những người khác, nữ nhân này giao cho ta.