Tây Hà sơn cũng không nguy hiểm, một ít tu sĩ cấp thấp cũng thích tới nơi này săn ít hung thú, hoặc hái thảo dược.
Bất quá những thứ sản xuất ở đây cũng có thể tìm được chỗ khác, cho nên những tu sĩ lui tới nơi này là của mấy môn phái gần đó.
Đã có người đến, dưới chân Tây Hà sơn cũng tụ tập thành một cái trấn nhỏ. Ngoại trừ tu sĩ, thỉnh thoảng cũng có thương đội phàm nhân vào núi, thu mua một ít sản vật núi rừng của dân trong núi mang về bán.
Hiện tại Vũ La đang đứng trước trấn nhỏ dưới chân núi có tên là Tây Nham tập, phía trước cách đó không xa chính là một tửu điếm, hai thanh niên khí chất bất phàm đang đứng chờ hắn ở cửa.
Cho dù là các tu sĩ cố ý giấu mình, cũng thu hút sự chú ý của người khác hơn xa phàm nhân.
Hai người đứng như vậy, một ít phụ nhân tiểu tử dân bản địa đi ngang qua cũng không nhịn được nhìn bọn họ vài lần.
Thấy Vũ La tới, hai người mừng rỡ tiến lên đón:
- Vũ Đại nhân, rốt cục chúng ta cũng đợi được ngài.
Vũ La cười, hai người rất tự giác lấy ra Ám Vệ Yêu Bài cho hắn kiểm nghiệm. Sau khi xác nhận không sai lầm, Vũ La mới theo chân bọn họ đi vào tửu điếm.
Trong trấn này hết thảy đều đơn sơ, bên trong tửu điếm cũng không có nhã gian, bất quá hai người đã sớm chiếm một góc yên tĩnh, bao cả ba cái bàn xung quanh đó, tránh cho người khác quấy rầy.
- Vũ Đại nhân, mời.
Hiện tại Vũ La như mặt trời giữa ban trưa, hai người này có thể có cơ hội thi hành công sự cùng Vũ La, cũng là hết sức kích động, nói năng hành động cũng cẩn thận vô cùng, cực kỳ cung kính.
Từ tiền kiếp Vũ La đã quen người khác đối xử với mình như vậy, cho nên không có gì là bỡ ngỡ. Sau khi hắn ngồi xuống bàn ngăn hai người đang định gọi tiểu nhịn mang rượu lên:
- Xin hỏi hai vị xưng hô như thế nào?
- Thuộc hạ Đỗ Tuấn, Ám Vệ Phó Bách Hộ.
- Thuộc hạ Phòng Thu Thanh, được Chu Cẩn Đại nhân nâng đỡ, cho nên gần đây cũng vừa thăng Phó Bách Hộ.
Vũ La nắm chắc trong lòng, Chu Cẩn phái tới hai người đắc lực, có lẽ cũng không dám đưa tới người vô dụng làm phiền mình.
Đỗ Tuấn mày kiếm mắt sao, diện mạo vô cùng anh tuấn, chẳng trách nào vừa rồi y đứng ngoài đường chờ Vũ La, đám phụ nhân tiểu thư kia liên tiếp nhìn y. Mà Phòng Thu Thanh vóc người cao lớn, mặt vuông tai lớn, mày rậm mắt hổ. Tuổi còn trẻ mà đã được làm Phó Bách Hộ, trên người có khí chất quan liêu tự nhiên. Cho dù lúc này y vô cùng khép nép phụng bồi Vũ La, không dám ra vẻ, nhưng cũng làm cho người ta thấy được vẻ bất phàm.
Vũ La gật đầu:
- Trước tiên hãy nói cho ta biết có chuyện gì
Hai người nhìn nhau, Đỗ Tuấn bèn kể lại mọi chuyện cùng Vũ La.
Thì ra là mấy ngày trước đó, có tu sĩ vào Tây Hà sơn săn thú, trên một vách đá phát hiện một ít thi thế Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ đã chết.
Ma đầu Thiên Nghĩ cổ Hồn đã làm cho cả Tu Chân Giới sợ bóng sợ gió, tu sĩ kia nhìn thấy, mặc dù cũng chưa từng thấy tận mắt, nhưng cũng nghe người khác nói qua Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ lợi hại thế nào. Vừa thấy những thi thế này nhất thời bị làm cho sợ đến hồn phi phách tán, liều mạng bỏ chạy, sau đó đem chuyện này truyền ra ngoài.
Sau khi Ám Vệ biết được, Lưu Thiên Uy bèn dẫn người lẻn vào Tây Hà sơn, muốn biết rõ ràng rốt cục có phải là ma đầu kia không.
Nhưng chuyến đi này đã mất đi liên hệ cùng Lưu Thiên Uy, Chu Thanh Giang cảm thấy quá nửa chính là ma đầu.
Ma đầu kia bị Vũ La đánh cho trọng thương ở Hoài Sơn hà, trốn trong Tây Hà sơn dưỡng thương. Chu Thanh Giang báo cho Vũ La, chính là muốn cho Vũ La nhân cơ hội trừ đi tai họa này.
Sau khi Vũ La hiểu rõ chuyện trải qua chỉ khẽ gật đầu, trầm ngâm tính toán kế hoạch hành động bước kế tiếp.
Lúc này đã đến giờ cơm, người trong quán càng ngày càng nhiều, rất nhanh đã ngồi kín chỗ, chỉ còn lại chỗ ba người là còn trống. Chỗ ba người ngồi là một cái bàn trong góc, phía ngoài còn có hai bàn trống, ngăn cách góc này cùng cả đại sảnh huyên náo. Trong tình cảnh ồn ào này, ở đây có thể giữ được yên tĩnh, Đỗ Tuấn cùng Phòng Thu Thanh cũng cảm thấy sắp xếp của mình vô cùng sáng suốt.
Vũ La cân nhắc bước hành động tiếp theo, Đỗ Tuấn tự mình đứng dậy đi tới quầy lệnh tiểu nhị mang rượu và thức ăn lên.
Rượu và thức ăn bưng đến quầy, hai người tự tay bưng tới đây, cả quá trình không có phát ra một chút tiếng vang, tuyệt không dám quấy rầy Vũ La.
Vũ La tùy ý bưng chén rượu lên uống, rượu mạnh vừa vào miệng không khỏi nhướng mày:
- Rượu nơi này cũng vô cùng đặc sắc. Đỗ Tuấn bất đắc dĩ nói:
- Nơi này là chỗ xa xôi hẻo lánh, cũng là chủ quán tự mình ủ rượu, thật sự là không thể gọi là ngon được, kính xin Đại nhân thông cảm.
Vũ La cười nói:
- Cũng không phải, rượu này rất hợp khẩu vị của ta.
Bọn họ không biết, gần đây Vũ La vẫn uống loại rượu mạnh do Giản Thị bộ lạc ủ. Dù chỉ là công nghệ ủ rượu nguyên thủy nhất, nhưng bọn Vũ La cùng Hướng Cuồng Ngôn rất thích cảm giác gần như là tự ngược đãi mình này.
Mà rượu mạnh do chủ quán tự ủ này, đã có thể coi như rất ngon rồi.
Vũ La uống một chén, nói với hai người:
- Nếu thật là ma đầu kia, chỉ sợ ta vừa xuất hiện, y sẽ chạy trốn. Bất kể là chúng ta điều tra hay là đánh lén, cũng phải cẩn thận hành sự.
Hai người gật đầu:
- Hai người chúng ta có thể thu liễm khí tức, đây là pháp môn bí truyền của Ám Vệ chúng ta, hẳn sẽ không bị ma đầu kia cảm ứng được. Nếu Đại nhân cố ý giấu mình, nhất định có thể giấu diếm được bất luận kẻ nào trên cõi đời này.
Đối với cái vuốt mông ngựa này, Vũ La cũng xin kiếu, lắc đầu nói:
- Không phải đơn giản như vậy. Nếu thật là ma đầu kia, nguyên hồn y cực kỳ hùng mạnh. Các ngươi thử nghĩ mà xem, y có thể dùng nguyên hồn khống chế mấy trăm vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ. Nguyên hồn y hùng mạnh như vậy, cho dù ta ẩn giấu khí tức, e rằng ba chúng ta vừa xông vào Tây Hà sơn, sẽ lập tức bị y phát hiện.
Đúng vậy, ba người tiến vào Tây Hà sơn, mục tiêu hết sức rõ ràng. Nếu như ma đầu kia phát hiện, chỉ cần lưu ý thêm một chút là có thể phát hiện Vũ La.
- Ý của Đại nhân là chúng ta cần có người yểm hộ ư?
Vũ La gật đầu, ba người cơ hồ là đồng thời ngẩng đầu lên, chỉ thấy từ bên ngoài có một đám người đang tiến vào.
Đám người này mặc vải thô áo bông, không ít người cũng đeo bao cổ tay bằng da thú trên cổ tay. Dưới chân cũng có quấn xà cạp da thú, lưng đeo vũ khí, dáng vẻ thô hào, vài người ở giữa lộ vẻ gầy yếu hơn.
Thương đội.
Ba người cùng nhau gật đầu.
Trà trộn trong thương đội phàm nhân là biện pháp có thể che giấu thân phận hiệu quả nhất trước mắt. Trong Tây Hà sơn hàng năm có vài chục thương đội phàm nhân hoạt động, bọn họ cần thu liễm khí tức, làm như một võ giả trà trộn vào đó, cho dù là ma đầu kia dùng một đạo nguyên hồn quét qua, cũng có thể che mắt được y.
Những hán tử thô hào kia chính là hộ vệ của thương đội, vài người yếu ớt ở giữa là các tiên sinh lo việc thu chi. Những thương đội này vào núi căn bản sẽ không săn thú, trừ phi gặp phải một ít hung thú.
Những hộ vệ này phần lớn là vì phòng bị cướp phỉ.
Sau khi vào núi, chuyện mặc cả với sơn dân, tính toán mua bán trao đổi, cũng phải dựa vào các tiên sinh thu chi này.
Tây Nham tập là một trấn nhỏ, bất quá bảy tám trăm cư dân, trong trấn chỉ có một con đường này, cũng chỉ có ba quán cơm.
Hàng năm vào mùa này cũng là thời gian thu hoạch các loại sản vật núi rừng, các thương đội tới đây tụ tập như mây.
Thương đội này cũng đã đi qua hai quán cơm kia, cũng không có chỗ ngồi. Lần này tiến vào đã nhìn thấy xung quanh bọn Vũ La còn hai bàn trống, ai nấy mừng rỡ, liền sải bước chạy vội tới.
- Tiểu thư, tiểu thư, nơi này có chỗ ngồi.
Một tên tiên sinh thu chi da mặt trắng nõn gạt mấy tên tiêu sư đi trước sang bên, sải bước đi tới trước hai chiếc bàn trống, quay người lại gọi to.