Cửu Ân đạo trưởng bỗng ngừng một chút, rốt cục cũng nói:
- Nếu tác dụng của Cửu Ân có hạn, không thay đổi được thái độ của chưởng môn, vậy xin Vũ Đại nhân dành một vị trí cho Cửu Ân ở biệt viện Yên sơn vậy.
Vũ La gật đầu:
- Đạo trưởng chính là người phúc hậu, ta tin lão.
Chuyện ngày hôm nay nói ra quá dọa người, Tiên Nhân rơi xuống, ý niệm Tiên Nhân giáng thế, tuy rằng lan truyền ra ngoài, danh tiếng Vũ La nhất định nổi như còn. Nhưng sẽ có rất nhiều tu sĩ vì khả năng phi thăng xa vời mà làm liều.
Vũ La cũng không phải là lo lắng cho mình, hắn phải lo cho thân nhân của mình.
Huống chi, những người này sẽ không tới khiêu chiến một cách quang minh chính đại, mà rất có khả năng sử dụng âm mưu quỷ kế, hết sức phiền phức.
Về phần Hiên Viên Vấn Kính căn bản không cần căn dặn, y nhất định sẽ hồi báo cho chưởng môn Côn Luân, dựa vào giao tình giữa Côn Luân cùng Chung Nam sơn, nhất định sẽ giữ bí mật cho Vũ La.
Cửu Ân đạo trưởng lại ôm quyền thi lễ Vũ La:
- Chuyện này đã xong, Cửu Ân xin cáo lui trước.
Liên tục xảy ra nhiều chuyện như vậy, chết gần hai ngàn tu sĩ, chính là lần tổn thất nặng nề nhất của Trung Châu trong ba ngàn năm qua. Cho dù là bỏ đi chuyện Tiên Nhân rơi xuống, Cửu Ân đạo trưởng vẫn muốn hồi báo chi tiết tình huống về ma đầu Thiên Nghĩ cổ Hồn kia.
Vũ La gật đầu, Cửu Ân đạo trưởng lập tức phóng xuất pháp bảo, hóa thành một đạo thanh quang bay về phía Nga Mi sơn.
Hiên Viên Vấn Kính cũng nói lời từ biệt cùng Vũ La, trở về Côn Lôn Sơn. Chỉ trong thoáng chốc chỉ còn lại Vũ La, Mạnh Liên Ẩn cùng nữ tử Doanh nhi.
Mạnh Liên Ẩn giới thiệu với Vũ La:
- Đây là Thực Nguyệt Doanh.
Họ này rất kỳ quái, Vũ La chưa từng nghe qua, Mạnh Liên Ẩn bèn giải thích:
- Nàng là tộc nhân Đồ Long tộc vào thời thượng cổ...
Vũ La khoát tay ngắt lời Mạnh Liên Ẩn, không chút khách sáo giơ tay về phía Thực Nguyệt Doanh:
- Cho ta hai món pháp bảo.
Hành động của Vũ La hết sức thẳng thắn, khiến cho một nữ tử tính cách cương cường như Thực Nguyệt Doanh cũng phải sửng sốt một chút. Vũ La ra vẻ đây là chuyện đương nhiên:
- Ta cứu nàng, nhất định trong lòng nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, không muốn thiếu nợ nhân tình của ta. Vừa lúc ta cần hai món pháp bảo cho nữ nhân của ta hộ thân, nàng có vật gì tốt cứ việc ném cho ta, coi như giữa chúng ta không còn nợ nần gì nữa.
Hắn đoán thật không sai, chuyện thiếu Vũ La một món nợ nhân tình khiến cho Thực Nguyệt Doanh cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Đồ Long tộc chính là một chủng tộc vào thời kỳ thượng cổ, chủng tộc này vô cùng kỳ lạ, trong huyết mạch của bọn họ có lực lượng hết sức đáng sợ. Nhưng không biết tại sao chủng tộc này có mối thù bất cộng đái thiên cùng Long Tộc, giống như là thiên địch vậy, cho nên bọn họ dứt khoát tự xưng là Đồ Long tộc.
Mà bên trong thân thể Nhân tộc có huyết mạch Long tộc, chuyện này khiến cho Đồ Long tộc cũng không có hảo cảm gì với Nhân tộc. Hôm nay được một Nhân tộc cứu mạng, tự nhiên Thực Nguyệt Doanh cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Lực lượng phong ấn chiếc vòng Cửu Trủng Liên Hoàn của nàng đã được giải trừ, giơ tay điểm vào một hạt châu màu đỏ máu trên đó, hai đạo hào quang lập tức bay ra.
Hai đạo hào quang bay tới trước mặt Vũ La, hóa thành hai thanh ngọc kiếm toàn thân trong suốt, hàn khí bức người.
- Ta có Cửu Trủng Liên Hoàn, ngoại trừ ngôi mộ cuối cùng, tám ngôi mộ trước là mai táng vũ khí đắc ý nhất của đời ta: Thuẫn, kiếm, đao, thương, giáp, bảo, pháp, binh. Đây là hai thanh kiếm quý giá nhất trong Kiếm Trủng, năm xưa chính là Tiên Khí cực phẩm, hiện tại theo ta rơi xuống. Bất quá có thể luyện hóa nó hay không, vậy phải xem bản lĩnh của ngươi rồi.
Vũ La bĩu môi một cái:
- Nữ nhân tự đại.
Thực Nguyệt Doanh trong lòng tức giận, nhưng người ta mới vừa cứu mạng của nàng, nếu không nhờ Vũ La, nàng nhất định phải chịu nhục ba mươi năm mới có thể chết đi. Mặc dù Vũ La nói là “không còn nợ nần gì nữa”, nhưng hai món pháp bảo làm sao so được với tính mạng của mình?
Cho nên Vũ La ngoài miệng không khách sáo, nàng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, huống chi là chính bản thân nàng không khách sáo trước.
Vũ La thoáng động niệm, Linh Long bay ra nuốt chửng lấy hai thanh phi kiếm, sau đó vù một tiếng chui trở vào mi tâm hắn.
Sắc mặt Thực Nguyệt Doanh đại biến, giơ tay chỉ vào Vũ La, cả ngón tay và môi nàng đang run rẩy:
- Vừa rồi là... Là...
Nàng hít sâu một hơi khí lạnh, lắc lắc đầu:
- Không thể nào, không thể nào như vậy được...
Lẩm bẩm vài câu, dường như nàng cảm thấy đã khá hơn nhiều, coi như đã trấn tĩnh trở lại. Nàng lại nhìn Vũ La lần nữa:
- Cho ta xem lại vật vừa rồi một lần nữa.
Vũ La nhướng mày, nhưng làm như không nghe thấy lời nàng.
Thực Nguyệt Doanh lại hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Xin cho ta xem lại vật vừa rồi một lần nữa.
Vũ La vẫn không có phản ứng gì.
Thực Nguyệt Doanh giận dữ, khí thế băng hàn lạnh lẽo tro, dường như có thể đông Vũ La lại thành một khối băng.
Nhưng chuyện này quan trọng, nàng đành phải cố đè nén lửa giận của mình, dùng sự nhẫn nại lớn nhất khom mình mỉm cười nói với Vũ La:
- Xin cho ta xem lại một lần.
Vũ La hừ lạnh một tiếng:
- Thái độ như vậy mới là tạm được.
Hắn rất ghét thái độ của Thực Nguyệt Doanh. Là lão tử cứu mạng nàng, nàng còn làm ra vẻ như lão tử thiếu nợ nàng vậy... Cho dù là tính cách vốn có, cũng nên sửa đối mới phải. Nếu nàng không muốn sửa đổi, vậy Vũ La rất vui lòng giúp nàng sửa đổi.
Linh Long lại chui ra khỏi Minh Đường Cung lần nữa, lần này Thực Nguyệt Doanh đã nhìn rõ, sắc mặt nàng càng khó coi hơn:
- Quả thật là... Cửu Long Thôn Nhật đại pháp!
Vũ La nghe vậy giật mình kinh hãi:
- Vì sao nàng biết?
Thực Nguyệt Doanh lắc đầu liên tục:
- Không thể nào, vì sao Nhân tộc có thể tu luyện pháp môn này, đây rõ ràng là xúc phạm pháp môn Long tộc...
Dường như nàng gặp phải câu đố cực kỳ nan giải, cho nên hoàn toàn không nghe Vũ La hỏi lại, chỉ mãi cúi đầu trầm tư. Nàng càng nghĩ càng không hiểu, không hiểu lại muốn tiếp tục nghĩ cho ra.
Một lúc lâu sau, Thực Nguyệt Doanh mới thình lình ngẩng đầu lên, nhìn Mạnh Liên Ân bên cạnh hỏi:
- Chúng ta ở đâu đây?
Mạnh Liên Ân cũng hoàn toàn ngơ ngác.
Cơ nghiệp Ngũ Trang Quan đã bị ma đầu phá tan tành, ngay cả di tích hiện tại cũng đã chìm sâu đáy nước.
Vũ La thở dài nói:
- Lúc chúng ta đi ra cũng không nhìn thấy Ngũ Khác đạo nhân, e rằng bọn họ...
Ngũ Trang Quan đã bị phá hủy, đám đệ tử có thể có được kết quả tốt sao?
Mạnh Liên Ân cất tiếng thở dài, quay đầu sang phía khác, hai hàng nước mắt lăn dài. Y đi tới bờ hồ nhìn về phía Ngũ Trang Quan, dập đầu ba cái thật mạnh:
- Sư phụ, xin người hãy chờ xem, con nhất định giết chết ma đầu kia, báo thù cho các vị. Thực Nguyệt Doanh chờ cho tâm trạng bi thương của y chìm xuống, lúc này mới nói:
- Không phải chàng nói hắn có một biệt viện Yên sơn sao, chúng ta tới đó ở đi.
- Khụ khụ!
Vũ La lớn tiếng ho khan:
- Nơi mà các ngươi muốn ở là địa bàn của ta, hẳn là phải hỏi ta trước mới đúng...
Một cái gai nhọn như vậy ở lại biệt viện Yên sơn của mình, Vũ La chỉ cần dùng đầu gối cũng có thể đoán được, chắc chắn nàng sẽ đánh nhau với Hướng Cuồng Ngôn.
Thực Nguyệt Doanh nhìn hắn một cái, thái độ biến chuyển rất nhiều, không biết có phải nhờ tác dụng “xúc phạm Long tộc” của Cửu Long Thôn Nhật hay không:
- Ta có thể trông nhà cho ngươi.
Điều kiện này có sức hấp dẫn rất lớn. Thực Nguyệt Doanh ở lại biệt viện Yên sơn, chỉ cần người tới không phải là Tiên Nhân, vậy tới một người giết một người, tới một đôi giết một đôi.
Vũ La sờ sờ cằm:
- Nhưng lực phòng ngự của biệt viện Yên sơn ta đã đủ...
Quả thật như vậy là đủ rồi, còn hùng mạnh hơi quá mức cần thiết. Nếu thêm vào Thực Nguyệt Doanh, cả bọn tụ lại với nhau muốn quét ngang Ngũ Phương giới, vậy cũng chỉ là chuyện thương lượng buổi sáng, đến chiều là có thể thực hiện.
Thực Nguyệt Doanh không có cách nào, tỏ ra hết sức không cam lòng.