Tiên Tuyệt

Chương 675-2: Tiên mộ kinh biến (Trung)

Vũ La cười, khoát tay nói:

- Được rồi, cần gì nói đường hoàng như vậy? Các ngươi kìm nén không được, vậy cứ việc đi đi. Ta chỉ muốn cho các ngươi biết, thật sự nguy hiểm vô cùng. Trong Tiên mộ rất nhiều bảo bối, ai cũng mơ tưởng, ta cũng hết sức thèm khát. Nhưng sao các ngươi không suy nghĩ, tại sao ta vẫn nhẫn nhịn không tiến vào lần nữa?

Những người đó sửng sốt một chút, Vũ La lại khoát tay:

- Ta nói tới đây là hết lời, mạng là của các ngươi, muốn đi chịu chết, cứ việc đi đi.

Hắn vừa dứt lời, những tu sĩ kia đã chạy ra ngoài.

Vũ La biết lời của mình không ngăn được những người này, nhưng hắn đã coi như làm hết sức mình rồi, còn biết phải làm sao nữa?

Một tháng trước vì cứu những người này, Vũ La đã để lộ Long Hồn của Cửu Long Thôn Nhật, chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn ngoại trừ Phong Thần Bảng. Không phải vạn bất đắc dĩ, Vũ La tuyệt đối không muốn thi triển Cương Sát Long Hồn trước mặt nhiều người như vậy. Nhưng mình mạo hiếm như vậy cứu những người này, bọn họ lại muốn vào Tiên mộ chịu chết, Vũ La cũng chỉ có thể cất tiếng thở dài.

Quả nhiên sau khi những người này ra ngoài, bên ngoài lập tức trở nên ồn ào huyên náo. Sau nửa canh giờ, đã có vài chục tên tu sĩ hung hãn không sợ chết xông ào vào trong hồ.

Sau đó từng đợt tu sĩ mạo hiểm tính mạng xâm nhập hồ, đi tìm cửa vào Tiên mộ.

Cốc Mục Thanh cùng Chu Cẩn theo bên cạnh hắn, hai nàng cũng biết tâm trạng Vũ La. Chu Cẩn tất nhiên tức giận bất bình, Cốc Mục Thanh không nói thêm gì, nàng biết Vũ La là người của hai thế giới, nhìn thấu triệt những chuyện này hơn xa mình.

- Vũ Đại nhân có ở đây không?

Bên ngoài nhà tranh ngoài vừa vang lên một thanh âm, Cốc Mục Th cùng Chu Cẩn đã đứng lên, ngoan ngoãn ngồi sang một bên. Vũ La đã nghe ra là người nào:

- Mời đạo trưởng vào.

Đẩy cửa đi vào là Cửu Ân đạo trưởng, phía sau còn có Hiên Viên Vấn Kính.

Cửu Ân đạo trưởng cười khổ nói:

- Chúng ta khuyên như thế nào cũng không được, có hơn sáu trăm người đã đi vào Tiên mộ. Bất quá số người còn lại cũng là người cẩn thận, hẳn là không liều mạng xông vào nữa.

Hiên Viên Vấn Kính trầm giọng nói:

- Xiêm trưởng lão phái ra hai tên võ sĩ, trà trộn cùng đi với những người kia rồi.

Ngọc Cửu Long mang đến tám tên võ sĩ, một tên áp tải thư đồng trở về Cổ Ngọc thế gia.

Lúc tên ma đầu Thiên Nghĩ cổ Hồn hoành hành tàn sát, có ba tên võ sĩ gặp nạn. Sau khi tất cả yên ổn lại, Xiêm trưởng lão dùng biện pháp của mình liên lạc với bốn người còn lại.

Vũ La khoát tay:


- Không cần quan tâm bọn họ làm gì cho mệt óc.

Hiên Viên Vấn Kính hỏi:

- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?

- Chờ!

Mãi cho đến đêm khuya, hơn sáu trăm người ra đi không có một người nào trở lại.

Lúc hoàng hôn, trên mặt nước vô cùng yên tĩnh, không có bất kỳ dấu hiệu nào là sẽ có người trở lại, lúc ấy mọi người cũng đã bắt đầu lo lắng.

Vũ La cau mày, bảo Cửu Ân đạo trưởng an bài một trăm tên tu sĩ trực đêm bên hồ. Các loại linh đan cùng pháp bảo cũng chuẩn bị đầy đủ hết, vạn nhất thật sự có người nửa đêm trọng thương chạy trở về, cũng có thể lập tức chữa trị.

Nói theo lời của Vũ La, “Cõi đời này luôn luôn có một s người ngu xuẩn, không coi mạng mình ra gì, nhưng người khác vẫn phải coi trọng mạng những người này”. Quả thật vô cùng bất đắc dĩ, nhưng sự thật có chuyện như vậy.

Một trăm tu sĩ này chia ra phân bố trên chu vi hơn phân nửa hồ, đến khi trời gần sáng chợt nghe một tràng tiếng nước chảy kỳ dị.

Rào... Rào... Rào...

Mặt hồ yên tĩnh, tại sao có thể có tiếng nước chảy như vậy?

Mục lực các tu sĩ cũng không tệ, mặc dù trời tờ mờ sáng, nhưng bọn họ vận hết mục lực nhìn kỹ, vẫn có thể nhìn rõ một chút tình huống.

Trên mặt hồ, xa xa xuất hiện một mớn nước màu trắng, theo mặt hồ lao ngang qua.

Tiếng nước chảy rào rào kéo dài không đầy một khắc, thình lình trở nên cao vút.

Ầm...

Một tiếng nổ tung, bọt nước trong nháy mắt hóa thành một bức tường nước cao chừng ba trượng, lao thật nhanh về phía bờ hồ. Hơn nữa độ cao bức tường càng ngày càng cao, rất nhanh đã đạt đến năm trượng. Tiếng nước chảy nổ vang, giống như thiên quân vạn mã ào ào xông đến.

Những tu sĩ kia sợ hết hồn, quay đầu chạy trở về.

- Vũ Đại nhân, Vũ Đại nhân...

Một trăm tên tu sĩ cùng nhau chạy trở về, vừa chạy vừa la. Vũ La đã sớm đứng trên ngọn núi bên cạnh, mặt trời sắp sửa dâng lên, ánh đỏ như máu nhuộm nửa bầu trời phía Đông.

Sóng trên mặt hồ đã cao như núi, giữa những tiếng ầm ầm liên tục đáng sợ, hung hăng vỗ vào bờ.

Rầm rầm rầm...


Thậm chí Vũ La có thể cảm nhận được ngọn núi dưới chân bị sóng nước khổng lồ vỗ vào, lay động một trận.

Xiêm trưởng lão là người thứ nhất chạy tới, Vũ La tỏ ra lo lắng:

- Bắt đầu rồi...

Có lẽ cũng chỉ có Xiêm trưởng lão có thể hiểu lời hắn là có ý gì, Cửu Ân đạo trưởng cùng Hiên Viên Vấn Kính chạy tới sau đó cũng không hiểu ra sao.

Xiêm trưởng lão hiểu rất rõ ràng Tiên mộ Hoài Sơn hà hung hiểm tới mức nào, nhưng lão cũng không quan tâm đến chết sống của hai tên võ sĩ kia. Chỉ cần tìm được món đồ mà vị Tiên Quan kia cần, tổn thất này hoàn toàn có thể chấp nhận được. Cho dù không tìm được, chút tổn thất này đối với lão cũng không thành vấn đề.

Vũ La bay lên bầu trời, từ xa nhìn lại, trong một vùng nước mênh mông, nước quay cuồng nổi lên chín ngọn núi nước khổng lồ. Tiếng nước chảy ầm vang, sóng nước từ bốn phương tám tuôn trào bốc lên, sau đó chảy trở về bốn phương tám hướng.

Trong hồ sóng nước ngập trời, phảng phất như ngày tận thế.

Lúc chín ngọn núi nước lên tới độ cao trăm trượng, lớp màng nước bên ngoài cùng rốt cục chảy ào xuống dưới, để lộ ra bên trong là chín ngôi mộ khổng lồ.

Theo hình thức những ngôi mộ này, rõ ràng là Cửu Trủng Liên Hoàn bên trong Tiên mộ Hoài Sơn hà.

Thế nhưng sắc mặt của Vũ La và Xiêm trưởng lão đều biến, bởi vì chín ngôi Tiên mộ khổng lồ này hiện tại không còn là màu xanh nữa. Hoặc nói chính xác, không còn hoàn toàn là màu xanh.

Đỉnh chóp mộ vẫn là màu xanh, giống như một cái mũ màu xanh khổng lồ gắn lên trên đỉnh mộ.

Mà phần dưới đang dần dần biến thành màu đỏ.

Phần đáy hiển nhiên là biến thành màu đỏ trước nhất, màu sắc đậm nhất. Lúc này nhìn lại giống như được thoa một lớp huyết tương nồng đậm. Trên nữa có màu sắc hơi nhạt một chút, giống như màu của nền trời phía Đông.

Màu đỏ này không ngừng nhuộm chín ngôi Tiên mộ từ dưới lên trên. Cái mũ màu xanh càng ngày càng nhỏ, rốt cục chín Tiên mộ hoàn toàn hóa thành màu đỏ.

Màu đỏ càng ngày càng trở nên nồng đậm, khi mặt trời lên, chín ngôi Tiên mộ này đã hoàn toàn hóa thành Huyết Trủng hung hiểm nhất.

Mọi người nhìn tới nỗi trợn mắt há mồm, chín ngôi mộ màu đỏ máu cùng mặt trời dâng lên, giống như chín ngọn núi khổng lồ đứng sừng sững trên mặt nước.

Nhưng chỉ có người tiến vào Tiên mộ Hoài Sơn hà mới có thể chân chính hiểu được, chuyện này kinh khủng quỷ dị tới mức nào.

Mặc dù Ngọc Cửu Long nắm Tiên Khí trong tay, nhưng lúc này cũng không còn nắm chắc, lặng lẽ hỏi Xiêm trưởng lão:

- Trưởng lão, có... Có chuyện gì xảy ra vậy? Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Bản thân Xiêm trưởng lão cũng không có chủ ý gì, nuốt nước bọt một cái, chậm rãi lắc đầu.

Ầm... Ầm...

Chín tiếng nổ vang lên liên tiếp, kèm theo mỗi một tiếng vang thật lớn, mặt hồ cũng vọt lên một cột nước khổng lồ đường kính trăm trượng. Cột nước khổng lồ cuồn cuộn bọt nước màu trắng, cao lên tới một trăm năm mươi trượng.

Sau đó rầm một tiếng, rất nhiều nước rơi xuống dưới hồ, để lộ ra trong cột nước là một người khổng lồ hoàn toàn do nước trong hồ tạo thành, thân cao một trăm hai mươi trượng. Mọi người ở trước mặt của chúng, quả thật nhỏ bé không đáng kể.

Tất cả người từng tiến vào Tiên mộ Hoài Sơn hà đều giật mình, bởi vì những người khổng lồ nước này rõ ràng là bản phóng đại của những con rối bên trong Tiên mộ.

Rầm rầm rầm...

Tiếng nước nổ vang, chín người khổng lồ nước kia sải bước lao về phía bờ hồ.

Các tu sĩ sợ hết hồn, ầm một tiếng quay đầu bỏ chạy.