Hiện tại sống chết ngay trước mắt, Biện Tây Lương cũng không còn cốt khí. Nghĩ tới mình sẽ bị đám Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ này ăn thịt, bất kể là ai cũng sẽ cảm thấy nổi da gà.
Biện Tây Lương toàn thân ướt đẠmồ hôi, chật vật không chịu nổi, miệng không ngừng cầu khẩn:
- Vũ Đại nhân, Vũ Đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi, sau này cũng không dám đối địch cùng Đại nhân nữa. La Phù sơn ta có cơ nghiệp rất tốt, chỉ cần Vũ Đại nhân muốn, tiểu nhân bảo đảm cũng sẽ dâng cho Đại nhân...
Vũ La nhìn y, anh hùng mạt lộ chính là thế này sao?
Nhưng xung quanh vang lên tiếng kêu thảm thiết liên tiếp không ngừng, mà dám Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ xung quanh Biện Tây Lương có kích thước rất lớn, lại ở xa Vũ La. Trong nháy mắt Vũ La đã có quyết định, hàng chục đạo linh văn màu vàng sẫm bay ra, cứu được mấy chục tu sĩ, nhưng không thèm để ý tới Biện Tây Lương.
Tạm thời không kể tới ân oán giữa hai người lúc trước, tư cách của Biện Tây Lương như vậy, Vũ La khinh bỉ vô cùng.
Theo như trước mắt, cứu Biện Tây Lương tối thiểu cần có bốn đạo linh văn mới có thể xua đi đám Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ xung quanh y. Hơn nữa khoảng cách lại xa, hao phí thời gian nhiều hơn, thời gian cứu một mình y đủ cho Vũ La cứu được tám người khác.
Tính mạng Biện Tây Lương ngươi trân quý, chẳng lẽ tính mạng những người khác không đáng một đồng?
Vũ La quyết đoán bỏ qua Biện Tây Lương.
- Vũ Đại nhân, Vũ Đại nhân... Van xin ngài...
Biện Tây Lương liên tục khẩn cầu, linh nguyên của y đã không còn lại mấy. Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ bỗng nhiên ào lên một loạt, trong tiếng hét thảm, Biện Tây Lương bị dìm ngập trong đó.
Giữa đám Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ đông nghịt, gương mặt Biện Tây Lương dần dần biến mất, sau đó không thấy toàn thân y đâu nữa.
Chỉ chốc lát sau, đám Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ thối lui đi, trên mặt đất không còn lại chút tro tàn. Ma đầu kia ợ lên một cái, thanh âm lãng đãng như sấm động giữa đám hỏa vân.
- Ngươi chỉ phí công vô ích mà thôi!
Ma đầu chế giễu:
- Ngươi không cứu được bọn họ, nhìn lại những người mà ngươi vừa cứu xem, hiện tại có được bao nhiêu người sống?
Vũ La dùng Vu lực màu vàng sẫm bức lui đám Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ, nhưng một vùng thiên địa này cũng bị ma đầu ngăn lại. Vũ La chạy tới cứu người khác, Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ bèn xông trở lại, những tu sĩ vừa được hắn cứu lại có một nửa gặp phải độc thủ.
- Vũ sư huynh, Vũ sư huynh, mau cứu chúng ta!
Có một tràng tiếng kêu cứu truyền đến, chỉ thấy mấy mươi tên tu sĩ kết thành một trận pháp, phi kiếm tung hoành, pháp bảo đan xen, đang cực khổ đối kháng một đám Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ.
Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ giống như một đám mây đen hết sức nặng nề đè lên trên trận pháp kia. Trận pháp tràn ngập nguy cơ, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể bị đè sập.
Người kêu cứu chính là Miêu Ngọc Hành, trước kia ở Ngũ Trang Quan từng trách cứ Vũ La vì sao không cứu Hồ Thiên Trảm.
Là đệ tử của chưởng môn Chung Nam sơn Hoắc Liên Đông.
Miệng Miêu Ngọc Hành lúc trước bị Vũ La tát vỡ, hiện tại đã lành lại như thường. Y dẫn dắt các sư đệ cùng nhau tiến thoái, nhưng đông người mục tiêu lớn, chưa chạy được bao xa đã bị một đám Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ vây khốn.
Mặc dù nhờ có trận pháp sơn môn, bọn chúng chống chọi được một thời gian dài, nhưng tới bây giờ mắt thấy không còn chịu đựng được nữa.
Vừa lúc đó, Vũ La xuất hiện.
Miêu Ngọc Hành tự nhận mình là người có ngạo cốt có khí tiết, vì vậy lần đầu tiên gặp mặt, dù biết rõ mình không phải là đối thủ của Vũ La, vẫn dám “khiêu chiến cường quyền”, công khai trách cứ Vũ La.
Cho nên lúc ban đầu, y vẫn nghiến răng nghiến lợi, không hề cầu cứu Vũ La.
Nhưng đến lúc này thật sự là không kiên trì nổi nữa. Bên cạnh trận pháp cũng có tu sĩ khác đối kháng Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ. Trong số những tu sĩ này, có rất nhiều người thực lực trên xa bọn Miêu Ngọc Hành, thậm chí có vài người là nhân vật khai tông lập phái. Nhưng bị Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ vây công, bọn họ cũng kêu lên thảm thiết, bị ăn thịt sạch sẽ. Đám Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ vô cùng kinh khủng, ngay cả pháp bảo cứng rắn cũng có thể ăn được, tấm thân xương thịt của con người lại càng không cần phải nói.
Thậm chí Miêu Ngọc Hành có thể nghe được thanh âm một đám Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ ăn thịt người nghe rau ráu, thanh âm này khiến cho y dựng đứng lông tóc toàn thân.
Thật sự không nhịn được, Miêu Ngọc Hành mới cầu cứu Vũ La.
- Sư huynh?
Ma đầu cười lạnh một tiếng, nhất thời đầy trời Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ cuồn cuộn nổi lên một đạo cuồng phong, xông về phía đám đệ tử Chung Nam sơn:
- Những người này có quan hệ với ngươi ư? Nói vậy ăn càng ngon miệng, ha ha ha!
- Vũ sư huynh, cứu mạng!
Thấy đám Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ đầy trời đánh tới, dám Miêu Ngọc Hành sợ hãi tới nỗi mặt cắt không còn chút máu, ai nấy cất tiếng kêu cứu thê lương.
Hàng chục vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ đè xuống, hào quang của trận pháp cơ hồ xuống tới mức thấp nhất. Chỉ cần xuống thấp hơn chút nữa, Phệ kim Thiên Hỏa Nghĩ đã có thể gặm đầu những đệ tử này.
Vũ La ngửa mặt lên trời thở dài:
- Miêu Ngọc Hành, theo ngươi ta có nên cứu ngươi hay không?
Miêu Ngọc Hành xấu hổ đến cực độ.
Vũ La nói:
- Sở dĩ ta không cứu Hồ Thiên Trảm, là bởi vì trong Đông Hồ địa cung y muốn hại ta. Lúc trước ta không muốn nói, chính là không muốn bởi vì y mà phá hư danh tiếng của Hoắc Liên Đông tiền bối. Nhưng các ngươi không phân tốt xấu, lại tới hưng sư vấn tội. Chỉ là Hoắc tiền bối là người quang minh lỗi lạc, là người mà ta vô cùng kính trọng. Hôm nay các ngươi nhân số đông đảo, nếu ta không cứu các ngươi, ngày sau không mặt mũi nào gặp lại Hoắc sư thúc. Miêu Ngọc Hành ngươi nhớ kỹ, ta xuất thủ cứu giúp không phải là vì các ngươi, mà vì Hoắc sư thúc! Các ngươi, không xứng đáng được ta xuất thủ!
- Ha ha ha!
Ma đầu cười điên cuồng, lại có hàng chục vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ từ bốn phương tám hướng xông lại, chuẩn bị đè ép đám người Miêu Ngọc Hành.
- Ngươi cứu bọn chúng, sẽ làm trễ nải không cứu được người khác, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?
Giọng ma đầu vang dội trầm hùng.
Vũ La lắc đầu:
- Lần này, ta sẽ cứu hết tất cả!
Ma đầu tỏ vẻ khinh thường:
- Ngươi còn chưa từ bỏ ý định? Cho dù là ta không làm gì được ngươi, nhưng thể lực ngươi cũng chỉ có hạn. Vừa rồi ngươi đã thử nhiều lần như vậy, nếu thật sự có thể cứu được tất cả mọi người, cần gì chờ tới bây giờ?
Vũ La đang nhìn hỏa vân trên trời, vẫn không nói gì.
Trong mi tâm hắn chậm rãi dâng lên một luồng ngân quang mờ mờ. Ngân quang bỗng nhiên bộc phát, bắn lên trời cao vạn trượng, ngân quang như rồng, sáng chói làm cho người ta không thể mở mắt ra.
Trong đạo ngân quang này, một đạo Long Hồn màu vàng sẫm bay lên, tiếng long ngâm to rõ chấn động thiên hạ. Vu lực màu vàng sẫm cuồng bạo tạo thành một trận cuồng phong cường hãn giữa thiên địa, lực lượng kinh khủng nháy mắt quét về phía hai bờ Hoài Sơn hà.
Ầm...
Hỏa vân vốn cứng rắn không gì phá nổi, hiện tại vỡ tan thành nhiều mảnh. Từng đạo ánh dương quang xuyên qua tầng mây chiếu xuống, sau đó mai một trong Vu lực màu vàng sẫm.
Ma hỏa đầy trời chỉ trong thoáng chốc đã bị Vu lực màu vàng sẫm dập tắt. Cơ hồ toàn bộ Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ cũng bị Vu lực màu vàng sẫm dưới sự điều khiển của Long Hồn bao phủ.
Vu lực màu vàng sẫm gây ra thương tổn cho nguyên hồn cực kỳ to lớn, nhưng sau khi ma đầu đã trải qua lần bị thương trước, đã có sức chống cự nhất định đối với Vu lực màu vàng sẫm.
Vốn Ma đầu cho là mình còn có thể đánh một trận, nhưng y lại cảm giác được mình không thể vận lực lượng nổi. Bởi vì trên bầu trời, có một thứ quá mức hùng mạnh đang gắt gao áp chế mình.
Long Hồn.
Rốt cục tác dụng cường hãn của Long Hồn đã thể hiện ra. Cho dù là ở thời thượng cổ, ma đầu kia cũng là cường giả một phương, chỉ vì chút bất ngờ mà không thể phi thăng Tiên giới. Nhưng đã trải qua vài ngàn năm nghỉ ngơi, ngủ đông, nguyên hồn ký sinh trong cơ thể mấy trăm vạn Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ, có thể nói nguyên hồn y đã trở nên hùng mạnh độc nhất vô nhị. Dù là một ít Tiên Nhân cũng chưa chắc có thể so sánh được với y.