Mặc dù mười tên kỵ binh này còn kém hai con rối mà Vũ La đánh bại trên Long Não Thạch Kiều một bậc, bất kể là khôi giáp hay là vũ khí cũng thấp hơn một bậc. Nhưng mười tên kỵ binh cộng thêm cự thú kinh khủng làm tọa kỵ, tuyệt đối không phải là Văn Nhân Hổ có thể ngăn cản.
Quả nhiên tiểu đội kỵ binh vừa ra tay, đòn thứ nhất đã đánh cho bản mệnh pháp bảo của Văn Nhân Hổ tan tành.
Văn Nhân Hổ điên cuồng hét lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, không còn quan tâm tới lời nói hùng hồn của mình lúc trước, nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.
Ma tu khác với tu sĩ phe Chính đạo, đám Ma tu tuyệt đối tuân theo sách lược “thức thời là tuấn kiệt”, đánh không lại lập tức bỏ chạy, cho dù lão tử là Đại Năng, giữ được mạng mình rồi hãy nói.
Nhưng y thôi thúc độn thuật của mình đến cực hạn, lại phát hiện ra mình đang chạy trên mặt đất bằng hai chân. Văn Nhân Hổ sợ hãi gần như vỡ mật, biết đây nhất định là tác dụng của không gian áp chế, hai chân y làm sao chạy thoát khỏi đám kỵ binh hung hãn phía sau?
Hơn nữa lúc này, dường như trong số kỵ binh có người đã không nhịn được nữa, lấy hộp sắt sau lưng ra vỗ mạnh một cái, lấy ra một thanh lao. Sau đó không thèm nhắm, ném mạnh về phía trước một cái.
Vù...
Trên thân lao có bảy cái lỗ hình dạng kỳ quái, trong quá trình phi hành, không khí chui qua những lỗ này phát ra tiếng rít khiến cho người ta sợ hãi. Thì ra pháp bảo này còn có hiệu quả công kích âm ba.
Một đạo ô quang kéo dài ngang qua không trung, Văn Nhân Hổ cảm giác được rõ ràng phía sau có một cỗ lực lượng hùng mạnh đáng sợ đang lao tới lưng mình với tốc độ cực kỳ nhanh chóng, nhưng y cũng đã đạt tới cực hạn.
Văn Nhân Hổ vội vàng thúc giục ma nguyên bên trong cơ thể, điên cuồng quát to một tiếng, sau lưng phun ra một đạo Ma Hỏa hình người. Vào thời khắc nguy cấp, thình lình đẩy thân thể của mình về phía trước thêm ba mươi trượng.
Lao rơi phập xuống mặt đất, từng vòng gợn sóng màu xám nhạt từ điểm rơi khuếch tán ra trên mặt đất.
Văn Nhân Hổ vừa nhảy ra xa ngoài ba mươi trượng, toàn thân bị chấn động, bất quá chút thương tổn này đối với y không thành vấn đề. Y đang cảm thấy mình may mắn tránh được một kiếp, nhưng trong lòng chợt cảm thấy chẳng lành, Lý Kình Thương bên ngoài cũng thét lớn một tiếng:
- Cẩn thận!
Y lại bạo phát lực lượng của mình lần nữa, Ma Hỏa bên ngoài cơ thể bao phủ khắp toàn thân, thân thể lướt sang bên trái mười lăm trượng. Gần như cùng lúc y di chuyên, một thanh thập tự phi phủ lướt sát qua thân thể y, bịch một tiếng đánh cho Ma Hỏa quanh người y tung bay tán loạn.
Hai lần liên tục thúc giục ma nguyên tới cực hạn, cho dù là Văn Nhân Hổ cũng cảm thấy có chút hư thoát. Nhưng y đã tránh thoát hai lần đánh lén, thắng lợi đang ở trước mắt, chỉ chừng trăm trượng nữa là có thể lao ra khỏi không gian quỷ dị này.
Y dùng cả tay lẫn chân bò dậy, phóng thật nhanh về phía trước. Đúng lúc này, một đạo hào quang màu vàng sẫm vẽ ra một đường sáng thăng tắp, bay vù một tiếng đâm vào lưng y.
Khi đầu mũi tên ló ra khỏi ngực, Văn Nhân Hổ vẫn còn cảm thấy khó tin, không ngờ rằng mình thật sự chết tại nơi này.
Mũi tên nhọn hoắt bay lên trong màn sương mù màu vàng sẫm, tan ra vào thân thể của y. Chỉ trong nháy mắt đã rút hết sạch sinh mệnh lực của y, ngay cả nguyên hồn cũng không bỏ qua.
Sau khi được năng lượng của những thứ này bổ sung, mũi tên màu vàng sẫm kia dường như càng thêm sáng chói.
Mũi tên rút trở về, thi thể không còn chút sinh cơ của Văn Nhân Hổ ngã ầm xuống đất.
Mười tên kỵ binh giục ngựa xông qua, thi thể Văn Nhân Hổ nhất thời bị dẫm đạp thành một đống thịt nát.
Bên ngoài cửa đá, đám Ma tu trợn mắt há mồm. Văn Nhân Hổ là Ma tu cảnh giới Đại Năng, thật không ngờ không chịu nổi một đòn. Một lúc lâu sau, tất cả mọi người mới phục hồi tinh thần lại, ai nấy không nhịn được khẽ rùng mình.
Vũ La không cất lời đả kích bọn chúng, ngược lại tỏ ra nghiêm nghị:
- Các ngươi cũng biết nơi này chính là Tiên mộ, nhưng có lẽ trong lòng các ngươi cũng không chân chính ý thức được mối nguy trong Tiên mộ, không chân chính ý thức được chênh lệch giữa chúng ta cùng Tiên Nhân.
- Hiện tại đã thấy tận mắt chênh lệch này, những thứ này bất quá chỉ là con rối thú hoặc người mà thôi. Bất quá chúng chỉ là kẻ canh giữ Tiên mộ, đã có thể giết chết một Đại Năng hết sức dễ dàng.
- Tính mạng của Văn Nhân Hổ đổi lấy sự thức tỉnh của các ngươi, coi như cái chết của y cũng không phải là vô ích.
Lần này Lý Kình Thương cũng không phải muốn ám toán Vũ La, mà là trên bản đồ quả thật không có đánh dấu qua khỏi cửa đá này sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa còn là nguy hiểm rất lớn.
Văn Nhân Hổ là Ma tu, nếu Lý Kình Thương biết nơi này gặp nguy hiểm, tuyệt sẽ không để cho y đi mạo hiểm. Nhưng bất kể thế nào, nhìn qua Lý Kình Thương đã đuối lý rồi, giọng nói của lão cũng không khỏi hạ thấp hơn ba phần:
- Vũ Đại nhân, hay là chúng ta thương lượng một chút làm sao vượt qua cửa này.
Vũ La nói rất đơn giản:
- Chúng ta cùng nhau đi vào.
Những con rối thú hay người này cũng chỉ có chiến lực Đại Năng, nhiều người như vậy cùng nhau xông vào, thắng lợi nhất định thuộc về tu sĩ Nhân tộc.
Lúc trước Lý Kình Thương đã đuối lý, lúc này không tiện tranh cãi với Vũ La. Sau khi gật đầu đồng ý với Vũ La, bèn đi đầu dẫn người phe mình tiến vào.
Vũ La cũng đuổi theo sau.
Trên đầu Lý Kình Thương treo lơ lửng một viên bảo châu màu đỏ giống như con ngươi. Chỉ cần tay lão điểm ra, bên trong viên bảo châu này lập tức có một đạo điện quang màu đỏ bắn ra. Mà hai bên thân lão mỗi bên lơ lửng một chiếc giáp như mai rùa vô cùng tinh xảo, trên giáp có khắc từng đạo trận pháp, là pháp bảo phòng thân của lão.
Mà Vũ La lại sử dụng thủ đoạn đơn giản nhất, hai bàn tay không ngừng tung bay, mỗi một chưởng đều đánh ra một đạo linh văn màu vàng mờ mờ, uy lực mỗi chưởng cũng không kém gì điện quang của Lý Kình Thương.
Trước mặt bọn Ma tu, Vũ La không muốn để lộ linh phù pháp bảo của mình, cho nên mới sử dụng thủ đoạn tác chiến mà hắn chưa quen thuộc mấy.
Hắn không ngờ rằng thủ đoạn này có hiệu quả không tưởng tượng được, sử dụng linh văn như vậy khiến cho hắn hiểu sâu thêm một chút về lực lượng tương quan của linh văn.
Đáng tiếc chính là mười tên kỵ binh nhân số quá ít, Vũ La còn chưa kịp kiểm nghiệm thành quả lĩnh ngộ của mình, chiến đấu đã kết thúc. Mọi người quét dọn chiến trường, đem thi thể mười tên kỵ sĩ cùng kia mười pho tượng tượng đá cự thú chất đống chung một chỗ. Mà cách đó không xa chính là hài cốt Văn Nhân Hổ.
Đám Ma tu xót thương đồng loại, ánh mắt nhìn Vũ La lộ vẻ oán hận.
Ngươi biết rõ bên trong có nguy hiểm, vì sao không ngăn cản Văn Nhân Hổ?
Bất kể là Ma tu hay phe Chính đạo đều có Đại sư tinh thông luyện khí, những người này bắt đầu bận rộn phân giải thi thể những kỵ binh và cự thú kia.
Công việc này mới vừa bắt đầu, đã có người phát ra một tiếng thét kinh hãi, mọi người lập tức vây lại.
Người chịu trách nhiệm phân giải bên phe Chính đạo là Cửu Ân đạo trưởng. Lão chính là Đại sư luyện khí đệ nhất Nga Mi. Mà bên phe Ma đạo phái ra hai người, Vũ La cũng biết hai người này.
Một người là Lôi Sơn Long tinh thông Cửu Kiếp Ma Hòa, người kia là Quỷ Hỏa đạo nhân của Nhiên Hồn cốc.
Lúc này Quỷ Hỏa đạo nhân đang giơ lên một miếng giáp dày nặng, vẻ mặt kinh ngạc. Dưới chân lão là một con rối đã bị tốn hại, khôi giáp trên vai đã bị tháo ra, hiện đang nằm trên tay Quỷ Hỏa đạo nhân.
- Có chuyện gì vậy, phát hiện cái gì?
Cửu Ân Đạo trưởng trầm giọng nói:
- Thật không ngờ rằng lại là Cửu Luyện Hợp Kim.
- Cửu Luyện Hợp Kim!
Vũ La cũng hết sức bất ngờ, đồ đệ hắn là Trung Châu đệ nhất khí sư, tự nhiên hắn hiểu rất rõ ràng Cửu Luyện hợp Kim là vật gì.