Vũ La nhìn y chăm chú, nhưng Mạnh Liên Ân lại không hề phát giác, vẫn ung dung bay tới trên đường đá.
- Đi thôi.
Vũ La gọi mọi người một tiếng, cùng nhau đi tới.
Ngọc Cửu Long cùng Xiêm trưởng lão theo ở sau cùng.
Khoảng cách sáu trăm trượng cũng không quá dài, b đi ở nơi này có thể quan sát rừng đá ở cự ly gần. Hoa văn điêu khắc trên cột đá vô cùng sinh động, vừa rồi lúc phá trận, tất cả mọi người cũng nhìn thấy được thú hồn bay ra. E rằng mỗi cây cột đá này cũng đại biểu cho một con hung thú thượng cổ.
Mỗi hung thú nơi này cũng vô cùng đáng sợ, mà chủ nhân Tiên mộ có thể chém giết nhiều hung thú, bắt lấy sinh hồn bọn chúng như vậy, hiển nhiên càng đáng sợ hơn.
Vũ La cố ý đi tụt lại phía sau một chút, chờ Xiêm trưởng lão tiến lên bèn hỏi:
- Lão nói ta nghe thử một chút, Cửu Trủng Liên Hoàn là gì?
Xiêm trưởng lão biết bây giờ là giờ phút đồng tâm hiệp lực cho nên cũng không giấu diếm, thẳng thắn nói:
- Ta biết cũng không nhiều, cũng chỉ là một chút tin đồn thượng cổ Tiên giới.
- Ngươi cũng biết, lúc trên thế giới này tu sĩ còn có thể phi thăng, thượng giới cùng hạ giới vẫn còn lui tới. Cho nên một ít bí mật trên Tiên Giới mới có thể lưu truyền tới thế giới này.
- Nhưng kể từ khi tiên tuyệt thiên hạ, đã nhiều năm như vậy Tiên giới có hình dáng ra sao, cũng không ai biết được, có phải giống như trước đây hay không lại càng không biết.
Vũ La gật đầu:
- Mặc dù ta biết bình thường lão nhân gia hay nói lảm nhảm một chút, nhưng dù sao ngài cũng là cường giả đỉnh cấp, chẳng lẽ không có chỗ nào bất phàm sao?
Xiêm trưởng lão cười hắc hắc:
- Được, đi thẳng vào vấn đề. Cửu Trủng Liên Hoàn là một loại quy cách của phần mộ, giống như Tu Chân Giới chúng ta, Tiên giới cũng có phân ra cao thấp. Quy cách cao nhất của phần mộ Tiên giới chính là Cửu Trủng Liên Hoàn này. Nghe nói nếu không phải là Tiên Nhân cao cấp nhất, vậy tuyệt đối không thể hưởng thụ quy cách đãi ngộ này.
Vũ La hỏi:
- Như vậy thấp hơn một cấp chính là tám mộ, sau đó là bảy mộ, theo thứ tự giảm dần hay sao?
Xiêm trưởng lão lắc đầu nói:
- Chuyện này ta cũng không rõ. Ta đã nói rồi, những chuyện này toàn là lưu truyền lại cho tới ngày nay, ta chỉ nghe nói rằng quy cách cao nhất chính là Cửu Trủng Liên Hoàn, ngoài ra không biết những chuyện khác.
Hỏi xong cũng như chưa hỏi, Vũ La buồn bực vô cùng, gật gật đầu định rời đi, chợt nghe Xiêm trưởng lão nói:
- Ngoài ra còn có một điểm, đây là Thanh Trủng.
- Thanh Trủng ư, có nghĩa gì vậy?
Xiêm trưởng lão nói:
- Thanh Trủng chính là hung trủng, hơn nữa mức độ hung tàn của nó gần với Huyết Trủng đáng sợ nhất.
Vũ La sững sờ:
- Hung trủng?
- Vì sao Tiên Nhân lại chết?
Trên mặt Xiêm trưởng lão chợt lộ vẻ châm chọc:
- Tiên Nhân đã thọ ngang trời đất, vì sao lại chết?
Vũ La chợt bừng tỉnh ngộ:
- Không sai, e rằng sau chuyện mỗi Tiên Nhân chết đi là một đoạn cố sự thảm thiết. Có lẽ sau khi chết chấp niệm không tiêu tan, tạo thành hung trủng cũng không có gì là kỳ quái.
Cho dù là phàm nhân nơi thế tục, nếu quá oan ức, sau khi chết đi chấp niệm không tiêu tan, còn có thể tạo thành cương thi, lệ quỷ đáng sợ, huống chi là Tiên Nhân?
Xiêm trưởng lão thấy hắn đã hiểu ra, lúc này mới chậm rãi nói:
- Cẩn thận một chút là hơn, lần thăm dò Tiên mộ này không hề đơn giản như vậy.
Ngọc Cửu Long ở một bên lặng thinh không nói, khó trách lúc vị thượng tiên kia tìm tới mình, cố ý ban thưởng một món Tiên KhíThì ra là vị Tiên Nhân ấy biết nơi này chính là một hung trủng.
Vũ La gật đầu, trong lòng suy tư, từ từ đuổi theo bọn Cốc Mục Thanh phía trước.
Khoảng cách sáu trăm trượng sắp sửa vượt qua, bọn họ rời khỏi phạm vi rừng đá.
Cuối con đường lát đá này không dẫn tới một mặt phẳng, mà là hướng chếch lên trên. Hai bên lại là hư không vô tận, bóng tối thăm thẳm vô cùng.
Vũ La đã biết nơi này là một hung trủng cực kỳ đáng sợ, lúc này thấy xung quanh tăm tối, nhất thời càng cảm thấy dáng sợ hơn. Ai mà biết được trong bóng tối kia ẩn giấu bao nhiêu mai phục đáng sợ?
Chỉ là một tế đàn giữ của đã sử dụng tới Vân Thượng Niệm Hỏa, chỉ là cọc buộc ngựa ở đại môn đã bố trí ba tầng mai phục, một trăm lẻ tám đạo Thông Thiên Thần Lôi, dễ dàng giết hết gần hai mươi tên Đại Năng.
Vũ La vốn có lòng tin mười phần có thể dẫn mọi người đi ra ngoài an toàn, nhưng hiện tại cũng có chút hoài nghi.
Con đường lát đá hướng lên trên dài hơn hai ngàn trượng, nối liền chín ngôi mộ liên hoàn, giống như một chiếc thang trời dẫn thông lên trời.
Đến nơi này, Vũ La nhìn lại không khỏi giật mình kinh hãi.
Những người bên cạnh cũng nhìn ra điểm khác thường, những tiếng kêu kinh ngạc vang lên không dứt. Thậm chí Hiên Viên Vấn Kính không nhịn được cất bước chạy trước, đứng trên con đường lát đá quan sát:
- Quả thật là Thần Long...
Thì ra trên con đường lát đá này điêu khắc rất nhiều Thần Long, dày đặc trên mặt đá lát đường, mỗi con như vậy chỉ to như cánh tay, dài ba thước. Từ xa nhìn lại chẳng khác nào một đám nòng nọc.
Vũ La hết sức bất ngờ.
Thần Long chính là thượng cổ Thần Thú, bất kể ở địa phương nào cũng được cung phụng, thậm chí hưởng thụ hương hòa. Nhưng ở nơi này lại bị điêu khắc trên con đường lát đá, để cho người ta tùy tiện dẫm đạp lên như vậy.
Hơn nữa không chỉ là một vài con, rất nhiều Thần Long được khắc trên đó chi chít dày đặc như một đám nòng nọc, chẳng lẽ là muốn chà đạp cả Long Tộc?
Vũ La vô cùng nghi hoặc, lại nghĩ tới đây là hung trủng chỉ xếp sau Huyết Trủng, trong lòng lại càng thêm hồi hộp căng thẳng.
Không biết Xiêm trưởng lão đứng ở bên cạnh Vũ La từ lúc nào, gương mặt gầy gò chợt sáng:
- Ngươi cũng cảm thấy có cái gì không đúng ư?
Vũ La gật đầu, không nói gì. Đưa mắt nhìn vô số Thần Long khắc trên con đường lát đá này, thình lình dường như có cảm ngộ trong lòng, trong mắt Vũ La tất cả Thần Long này như sống lại. Phảng phất từng con đang phải chịu đau đớn cùng cực, ra sức giãy dụa rống giận, muốn giãy thoát ra khỏi con đường lát đá này.
Nhưng con đường lát đá này lại giống như một đầm lầy, càng giãy dụa càng chìm sâu xuống dưới, những Thần Long này nhất định trọn đời không được siêu sinh.
Vũ La kinh hãi, không nhịn được lui về phía sau một bước. Đến lúc bình tĩnh nhìn lại, con đường lát đá vẫn y như trước, những hình khắc Thần Long không nhúc nhích, không có chút sinh khí nào.
Xiêm trưởng lão ngẩng đầu nheo mắt, nhìn về phía cuối con đường lát đá:
- Dường như ở nơi đó có thứ gì...
Bên dưới Cửu Trủng Liên Hoàn là một mảng xanh biếc dày đặc, dường như trong đó có cất giấu thứ gì. Vì cách xa hơn hai ngàn trượng, khiến cho mục lực cả Xiêm trưởng lão và Vũ La không thể nhìn thấu.
Vũ La cũng đã nhìn ra, dường như cuối con đường lát đá này cất giấu thứ gì đó.
- Đi thôi.
Đã đến nơi này, bất kể Tiên mộ Hoài Sơn hà này hung hiểm tới mức nào, mọi người cũng sẽ không lùi bước.
Vũ La đi trước, mọi người theo thứ tụ tiến lên. Bất quá chân dẫm lên trên những hình khắc Thần Long, trong lòng mọi người đều có cảm giác là lạ, nhất là Vũ La, hắn cảm thấy đây là hành động xúc phạm.
Cũng chính là vì cảm giác kỳ quái này, khiến cho Vũ La đi được một lúc lâu mới phát hiện thiếu một người.
Đây không phải là chuyện đùa, hắn vội vàng tìm khắp nơi, vừa quay đầu lại chợt nhìn thấy Mạnh Liên Ân đang đứng ngẩn ngơ xuất thần ở đầu con đường lát đá mà không chịu tiến tới.
Mạnh Liên Ân ngây người đứng đó, nhìn chín ngôi mộ màu xanh xa xa, thần sắc tỏ ra đau khổ.
Xiêm trưởng lão cũng cảm thấy không được bình thường:
- Tên tiểu tử này có chuyện gì vậy?
Vũ La khoát khoát tay, nói với mọi người:
- Xin các vị chờ một chút, ta trở về gọi y tới.
Vũ La quay trở lại, nhẹ nhàng vỗ vai Mạnh Liên Ân:
- Ngươi làm sao vậy?
Dường như Mạnh Liên Ân vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, quay đầu nhìn lại Vũ La. Một lúc lâu sau thần sắc đau khổ mới chậm rãi rút đi, trở lại là Mạnh Liên Ân như bình thường.
Vũ La cau mày hỏi:
- Rốt cục là có chuyện gì?