Trên thực tế tạo nghệ của Vũ La trên phương diện trận pháp tuyệt đối giỏi hơn rất nhiều so với tu sĩ bình thường. Kiếp trước hắn đã có thể tự nghĩ ra trận pháp bình thường, đời này càng thêm tinh thâm.
Quảng Hải Sơn ở trước mặt tu sĩ bình thường cũng có thể tính là đại gia trận pháp, thế nhưng ở trong toàn bộ Trung Châu nhiều nhất cũng chỉ có thể xếp trong hai mươi người đứng đầu, chênh lệch với Vu Thiên Thọ càng không thể lấy đạo lý mà tính toán.
Vũ La ở cùng một chỗ với Vu Thiên Thọ trong thời gian dài, trình độ trận pháp tự nhiên đề cao rất nhiều, đã vượt xa trên Quảng Hải Sơn. Trình độ của Quảng Hải Sơn cũng chỉ ngang với Nam Hoang Đế Quân kiếp trước.
Vũ La không nghĩ ra vì sao Quảng Hải Sơn lại không nhìn ra tầng bẫy rập thứ ba. Quảng Hải Sơn cũng không nghĩ ra Vũ La rõ ràng “không am hiểu” trận pháp, lại muốn bêu xấu trước mặt mình.
Sau khi Quảng Hải Sơn cười to một trận, vung tay lên nói:
- Nếu như Vũ đại nhân đã lựa chọn rồi, vậy hai người chúng ta ai xuất thủ trước?
Vũ La ngăn hắn lại:
- Đừng có gấp...
Hắn nhìn về phía mọi người:
- Hai người chúng ta đánh cuộc nhân số quá ít, không có ý nghĩa gì. Không biết mọi người có hứng thú hay không? Ta sẽ làm nhà cái, mọi người cảm thấy hai người chúng ta ai có thể thắng thì đem tiền đặt cược đặt vào người đó.
Mọi người sửng sốt, vừa làm con bạc, lại làm nhà cái, thật đúng là hiếm thấy.
Cửu Ân Đạo Nhân cảm thấy có chút không thích hợp:
- Vũ đại nhân, mọi người đều là Đại Năng, của cải vẫn là...
Vũ La mỉm cười:
- Ý tốt của đạo trưởng Vũ La tâm lĩnh, đạo trưởng có muốn chơi một phen không?
Cửu Ân Đạo Nhân có chút không vui, thế nhưng cân nhắc một chút vẫn lắc lắc đầu:
- Lão đạo vẫn thấy hay là thôi đi.
Hắn nói xong liền tránh sang một bên, không làm người hòa giải nữa.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Vũ La cười nói:
- Thế nào, lo rằng ta chung không nổi sao? Yên tâm đi, ta không được thì phía sau ta còn có người khác. Tỉ lệ là một ăn một, mau đặt đi.
Vừa nói như thế, trong mọi người mới có người chậm rãi đi tới lấy ra một chiếc giới chỉ trữ vật:
- Ta đặt năm mươi vạn Ngọc Tủy, mua Hải Sơn huynh thắng.
Có người dẫn đầu, mọi người dần dần trở nên sôi nổi.
- Ta đặt mười vạn Ngọc Tủy mua Hải Sơn huynh thắng.
- Ta sáu mươi vạn, Hải Sơn huynh thắng.
- Ta đặt một trăm vạn, mua Hải Sơn huynh thắng!
- Ta đặt...
Loại trò chơi này tiền đặt bao nhiêu chung bấy nhiêu, lợi nhuận cực lớn. Đã có sáu người đặt cược, lại không có một ai ủng hộ Vũ La, xem ra tình thế nghiêng về một phía, thế nhưng Vũ La lại vẫn nở nụ cười như trước, không để ý chút nào.
- Ta đặt năm trăm vạn Ngọc Tủy, mua Vũ La thắng.
Một bàn tay già khô gầy nhẹ nhàng đặt một giới chỉ trữ vật phong cách cổ xưa ở trước mặt Vũ La. Vũ La sửng sốt, Xiêm trưởng lão thả chiếc nhẫn xuống, lại len lén nháy mắt mấy cái với hắn, lộ ra dáng tươi cười của một lão ngoan đồng.
Vũ La vẫn không biến sắc, nhưng lại ngấm ngầm đau lòng: Lão hồ ly này...
Xiêm trưởng lão chậm chạp đi trở về. Ngọc Cửu Long không hiểu được:
- Xiêm trưởng lão, sao ngài lại công khai ủng hộ Vũ La, chuyện này sẽ làm cho người khác sinh ra nghi ngờ đối với lập trường của chúng ta.
Xiêm trưởng lão nhìn khắp lượt:
- Tiểu tử kia rất giảo hoạt, ngươi xem đi, trận tỷ thí này hắn thắng chắc rồi.
Ngọc Nhị thoáng cái đã hiểu được, trên mặt lộ dáng cười hiểu ý:
- Tiền đặt cược của những người này lúc trước chẳng khác nào tặng tiền cho Vũ La. Nhưng nhiều người như vậy đặt cùng một cửa cũng không đủ chung cho ngài, Vũ La lần này thiệt thòi rồi.
- Hắc hắc!
Bản thân Xiêm trưởng lão cũng có chút đắc ý, một câu vuốt mông ngựa không chút vết tích này của Ngọc Cửu Long xem như là gãi đúng chỗ ngứa.
Trong lòng Vũ La cũng đang thầm mắng, đúng là lão cáo già, bản Đế Quân vất vả biểu diễn một phen kiếm chút tiền khổ cực, ngược lại tiện nghi cho lão già này.
Mọi người đều buồn bực, vì sao có người ủng hộ hắn như vậy, sắc mặt của hắn ngược lại trở nên khó coi?
Bọn họ không biết những người lúc trước mua Quảng Hải Sơn thắng chính là tặng tiền cho Vũ La, chỉ có lão già Xiêm trưởng lão này, chính là vươn móng vuốt móc tiền từ trong túi của Vũ La ra.
Mọi người phía sau lần lượt đi lên, tuyệt đại bộ phận đều mua Quảng Hải Sơn thắng, rất nhanh tiền đặt cược cửa Quảng Hải Sơn thắng đã vượt quá một ngàn năm trăm vạn Ngọc Tủy, quả nhiên những Đại Năng này đều có vẻ giàu có.
Mà ngược lại chỉ có bốn người ủng hộ Vũ La, một người tới từ Côn Lôn, ba người khác đều là Đại Năng của môn phái phụ thuộc vào Chung Nam Sơn và Côn Lôn Sơn.
Về phần đám người Miêu Ngọc Hành của Chung Nam Sơn lần này phái tới, không ai chịu đặt cược.
Trên thực tế trong lòng bốn người này cũng không cho rằng Vũ La có thể thắng. Thế nhưng địa vị quyết định suy nghĩ, dù bọn họ biết rõ đánh cuộc sẽ thua nhưng cũng phải biểu hiện lập trường của mình một chút, mua cửa Vũ La thắng.
Thế nhưng biết rõ sẽ thua, bảo người ta bỏ ra Ngọc Tủy, người ta tự nhiên cũng mặc kệ, trong đó có ba người chỉ bỏ ra hai mươi vạn Ngọc Tủy, coi như là chút tâm ý.
Chỉ có một vị trưởng lão của Côn Lôn Sơn, Hiên Viên Vấn Kính, khi đánh cuộc bỏ giới chỉ trữ vật xuống, thản nhiên nói:
- Một trăm vạn, mua Vũ La thắng.
Sau đó lại thấp giọng nói:
- Điệp nhi chính là hy vọng của Côn Lôn Sơn ta, đa tạ Vũ đại nhân che chở. Trên người ta chỉ có bao nhiêu đó, thực sự xin lỗi.
Một trăm vạn này chẳng khác nào Hiên Viên Vấn Kính báo đáp Vũ La, từ vẻ mặt của y có thể thấy rằng, y thừa biết một trăm vạn Ngọc Tủy này sẽ ra đi không trở lại, nhưng y vẫn lấy ra một trăm vạn Ngọc Tủy để chia sẻ tổn thất giúp Vũ La.
Hán tử này vóc người vạm vỡ cường tráng, râu quai nón xồm xoàm, đôi mắt báo to bằng chiếc chuông nhỏ. Nhìn qua có thể biết là loại người ngay thẳng, ruột để ngoài da.
Có lẽ nếu trên người y còn gì nữa cũng đã lấy hết mang ra.
Hiện tại xem ra chỉ có Xiêm trưởng lão là ủng hộ Vũ La nhiều nhất, với năm trăm vạn Ngọc Tủy.
Vũ La mỉm cười gật đầu với Hiên Viên Vấn Kính, như vậy tính sơ qua, tiền đánh cuộc bên mình cũng có sáu trăm sáu mươi vạn. Tổng cộng tiền mua Quảng Hải Sơn chiến thắng, thêm vào tiền đánh cuộc của bản thân Quảng Hải Sơn có chừng một ngàn sáu trăm bảy mươi vạn. Tính ra Vũ La cảm thấy mình có thể “kiếm được một khoản nhỏ”, lúc này mới hài lòng gật đầu, nhưng còn không quên hung hăng trợn mắt nhìn Xiêm trưởng lão một cái.
Minh đang nghèo khổ rách áo ôm, lão quỷ này lại muốn cướp đi chén cơm của mình...
- Hiện tại có thể bắt đầu được chưa?
Quảng Hải Sơn cười lạnh một tiếng:
- Bất kể trì hoãn thời gian thế nào, cũng phải có lúc bắt đầu.
Vũ La đưa tay ra hiệu mời:
- Vậy mời ngươi lên trước đi, nếu ngươi phá trận thành công, ta cũng coi như thua.
Quảng Hải Sơn hừ một tiếng, suy nghĩ một chút, nếu để cho Vũ La động thủ trước, bảy mươi hai đạo Băng Phách Thiên Lôi kia cũng không phải là trò đùa, cho nên gật đầu, tiến lên một bước chuẩn bị động thủ phá trận.
Lúc này Vũ La lại nói:
- Khoan động thủ, chờ bọn ta thối lui trước đã.
Quảng Hải Sơn bất mãn dừng tay lại:
- Vũ Đại nhân, ngài càng tỏ ra giằng co lề mề như vậy, ta càng cảm thấy khinh thường.
Vũ La không để ý, nhìn sang bốn người Hiên Viên Vấn Kính nói:
- Các vị, theo ta cùng đi đi.
Suy nghĩ một chút, hắn lại nói với Cửu Ân đạo trưởng:
- Chi bằng đạo trưởng cũng theo chúng ta...
Cửu Ân đạo trưởng xuất thân Nga Mi, vốn không muốn đứng chung một chỗ cùng Vũ La, nhưng nghĩ lại người ta cũng đã mở miệng mời mình rồi, không đi cũng hơi khó coi, bèn gật đầu đi theo hắn.
Bốn người Hiên Viên Vấn Kính lại nghi hoặc khó hiểu: Thối lui ra xa như vậy làm gì?
Đúng là rất xa, Vũ La dẫn theo bọn họ mãi cho đến đầu kia của quảng trường. Quảng Hải Sơn đã cực kỳ không nhịn được, xa xa hét lớn một tiếng:
- Xong chưa?
Vũ La khoát tay:
- Chờ một chút.
Hắn bố trí một chút, lúc này mới gật đầu, tựa hồ như đang lẩm bẩm: Hẳn là vấn đề không lớn rồi.