Cửu Phẩm Chi Lan cứ chín mươi năm mới kết quả thành thục một lần, sau chín lần thành thục Cửu Phẩm Chi Lan mới tấn thăng thành Cửu Phẩm Chi Lan kim mạch. Đến lúc này, quả chính là ba trăm năm thành thục một lần, nghe nói một quả của Cửu Phẩm Chi Lan kim mạch có thể chế tạo ra một Đại Năng.
- Gốc Cửu Phẩm Chi Lan kim mạch này còn chưa từng kết quả, từ khi nó tấn thăng thành kim mạch đến giờ đã hai trăm sáu mươi năm rồi, sắp sửa sẽ kết quả.
Vũ La cẩn thận quan sát, quả nhiên chậu hoa và bùn đất kia cũng không phải vật phàm, chỉ riêng chậu hoa kia chính là một món pháp bảo nhất phẩm trung.
Hắn gật đầu một cái:
- Được, mâu thuẫn giữa La Phù Sơn và ta từ đây coi như bỏ qua.
- Chẳng qua, La Phù Sơn sau này có chuyện gì cũng không quan hệ với ta.
Biện Tây Lương cũng có cùng tâm tư với Mục Tuyền Dương: La Phù Sơn ta có thể có chuyện gì phiền đến ngươi? Chỉ cần ngươi không đến tìm phiền toái là được.
Biện Tây Lương ở Yên sơn đã trễ bảy ngày, Trung Châu đã có đại sự liên tiếp phát sinh.
Ma đầu Thiên Nghĩ cổ Hồn đã tiêu diệt ba môn phái, trong đó có hai nhà không có một người sống sót chạy thoát, toàn bộ đều bị ma đầu ăn thịt, mãi đến hai ngày sau đó mới có người phát hiện sơn môn của bọn họ đã thành một mảnh phế tích.
Mà một môn phái khác lại là Đăng Thiên Các rất nổi danh, một trong mười đại môn phái, thực lực ở trên Huyền Tiên Môn.
Trong lúc nhất thời các phái Trung Châu người người cảm thấy bất an, không ít người đã bắt đầu chạy, muốn kết thành liên minh bao vây tiễu trừ ma đầu. Thế nhưng những người này, phần lớn phân lượng không đủ, khó có thể triệu tập được lực lượng đầy đủ.
Mà người tinh ý đã nhìn ra, Cửu Đại Thiên Môn vững như Thái Sơn, dường như có tâm tư khác.
Trên mặt ngoài thoạt nhìn Cửu Đại Thiên Môn là sứt đầu mẻ trán, không lo được chuyện ma đầu. Thế nhưng suy nghĩ sâu xa, những môn phái này bị tiêu diệt đối với những môn phái khác của Trung Châu chưa hẳn là chuyện xấu.
Trung Châu tài nguyên hữu hạn, những môn phái này đã không còn, những động thiên phúc địa, quáng mạch của bọn họ chiếm cứ không phải đã thành vật vô chủ sao?
Một chuyện khác, đó là Chu Thanh Giang tuyên bố điều tra của Ám Vệ đối với sự việc Vũ La đồ diệt Trưởng lão hội. Kết luận tự nhiên là có lợi đối với Vũ La, lão “không thể vì tình riêng”, Vũ La bị phạt ba năm bổng lộc, chuyện này cứ như vậy trôi qua. Hiện tại Vũ La ngay cả bổng lộc một năm của mình là bao nhiêu cũng không biết, thế nhưng hắn có thể khẳng định rằng, bổng lộc ba năm cũng không đủ Ngọc Tủy bắn một phát Hồng Vũ tiên pháo.
Cho nên đã phạt thì chịu phạt đi.
Không ai dám dị nghị gì.
Sau đó, dưới sự chủ trì của Chu Thanh Giang, một lần nữa xây dựng lại Trưởng lão hội. Bốn người Đồng trưởng lão tự nhiên đều thành phái thực quyền của Trưởng lão hội.
Nghe nói La Phù Sơn đi theo con đường của Mạnh Liên Ân Ngũ Trang Quan, đã hòa hoãn quan hệ với Vũ La, các Thiên Môn khác cũng đều trở nên động tâm, về phần tám đại môn phái khác càng không cần phải nói, chen chúc mà tới đã gần muốn đạp đổ cánh cửa của Ngũ Trang Quan.
Lần trước ở Nhược Lô Ngục, Vũ La đã dặn dò Mạnh Liên Ân, sau này bất kể là môn phái nào tới cũng không cần tới tìm mình, thu lễ vật lại là được. Lễ vật phải trân quý, ba đại Thiên Môn khác không thể kém hơn so với Cửu Phẩm Chi Lan kim mạch, tám đại Thiên Môn có chút không biết làm sao.
Chuyện tình cụ thể Mạnh Liên Ân cân nhắc là được, người này ổn trọng, Vũ La rất yên tâm.
Gốc Cửu Phẩm Chi Lan kim mạch trân quý kia đã được Vũ La nhổ trồng vào trong Thiên Phù Chi Quốc. Thiên Phù Chi Quốc đã có rừng cây Bồng Kinh Thần Mộc, rừng Ngọc Trúc và Độc Long mạch Bích Ngọc Đằng, hôm nay lại thêm Cửu Phẩm Chi Lan kim mạch, vô cùng vui sướng hân hoan.
Chỉ là Cửu Phẩm Chi Lan kim mạch này quá nửa không có khả năng lớn thành một cánh rừng, có vẻ có chút lẻ loi hiu quạnh.
Động Động còn đang ngủ say, trong hô hấp mơ hồ có hai cỗ kim vụ hình cổ long ở trong lỗ mũi tiến ra thụt vào. Hai con tiểu quy vốn chui vào trong bộ lông dài của nó ngủ say nghe được động tĩnh của Vũ La, uể oải chui ra, sau khi phát hiện không có gì ăn, nhắm mắt làm ngơ đối với Cửu Phẩm Chi Lan kim mạch trân quý, tiếp tục trở lại ngũ.
Vũ La di chuyển Cửu Phẩm Chi Lan kim mạch xong cũng đi ra ngoài. Hắn gọi Kiều Hổ tới, bảo hắn phát một phong văn thư cho Thẩm Phán Đình, mời thiên hạ đệ nhất nữ thần bộ Cốc Mục Thanh tới một chuyến.
Giọng điệu của công văn này tự nhiên là bộ dạng giải quyết việc chung, hắn nói như thế nào thì Kiều Hổ viết như thế. Nếu là Mã Hồng, chỉ sợ nhất định sẽ vừa viết vừa cười trộm, ngươi muốn gặp lão bà của mình, ai mà không biết, còn làm ra vẻ giống như thật sự có việc công.
Công văn phát đi, Vũ La thở phào nhẹ nhõm, đuổi Kiều Hổ đi, một mình bắt đầu suy tư, cho Cốc Mục Thanhpháp bảo phòng thân thế nào.
Cốc Mục Thanh đã có Thiên Mệnh Thần Phù, tuy rằng cấp bậc không cao, thế nhưng cũng không cách nào sử dụng Thiên Mệnh Thần Phù khác nữa. Pháp bảo Vũ La ngược lại không thiếu, thế nhưng pháp bảo có thể làm cho nhân vật giống như Trương Thiên Tuyệt kiêng kỵ đều là bản thân hắn đang sử dụng, đã không có cách nào đưa cho Cốc Mục Thanh rồi.
Trong lúc nhất thời hắn cũng không có chủ ý gì hay, thực sự không được, thì để Cốc Mục Thanh sống ở trong Nhược Lô Ngục một thời gian, gần đây Trung Châu đang loạn, giữ vợ ở bên cạnh mình Vũ La mới có thể yên tâm.
Trong Ngũ Trang Quan, Mạnh Liên Ân vừa tiễn chân một trưởng lão của Cửu Hoa Sơn trong tám đại môn phái. Cửu Hoa Sơn cũng đã hạ vốn gốc, đã tặng cho Vũ La một mạch khoáng Ngọc Tủy.
Mạnh Liên Ân biết Vũ La thiếu tiền tự nhiên là chiêu đãi tốt vị trưởng lão này, bảo hắn an tâm mà đi.
Hắn dự định lập tức đi Nhược Lô Ngục đem chuyện mạch khoáng Ngọc Tủy nói cho Vũ La, lại không lường được có người hô to:
- Sư huynh, sư huynh...
Từ bên ngoài quan bay tới một gã đệ tử Ngũ Trang Quan, vô cùng lo lắng:
- Sư huynh đi nhanh, Ưng Tê Nhai báo động, có hung thú nhất phẩm xâm phạm quan!
Hắn vừa nói vừa không ngừng chạy vào trong Ngũ Trang Quan, vừa lớn tiếng kêu:
- Ưng Tê Nhai báo động, hung thú nhất phẩm!
Toàn bộ Ngũ Trang Quan loạn cả lên, liền lập tức có tu sĩ độn quang bay ra khỏi Ngũ Trang Quan thẳng đến Quan Cốc Khẩu.
Ưng Tê Nhai ở bên sườn Quan Cốc Khẩu, Hoài Sơn Hà mênh mông cuồn cuộn từ Quan Cốc Khẩu chảy ra Yên sơn. Trên Ưng Tê Nhai một bên cửa cốc có chín chiếc gương đồng cực lớn đường kính ba trượng, sắp xếp theo kết cấu Cửu Cung, trên mặt kính khắc đầy các loại phù văn, mỗi một mặt gương đồng đều có một góc độ, toàn bộ mặt kính nhắm ngay Hoài Sơn Hà bên dưới.
Vô luận trong Hoài Sơn Hà có hung thú gì tiềm tàng đều khó thoát khỏi sự giám thị của những gương đồng này.
Trên Ưng Tê Nhai, Ngũ Trang Quan đã mở một tòa thạch động, thạch động không lớn, chỉ có thể để một người ở, cửa động là một bình đài, trên mặt có một chiếc cổ chung.
Khi chín chiếc gương đồng phát hiện hung thú, đệ tử thay nhau trực ở trong thạch động sẽ lập tức gõ cổ chung.
Tên đệ tử lúc trước chạy vào trong Ngũ Trang Quan không lâu, Mạnh Liên Ân cũng lập tức nghe được tiếng chuông vang lên liên tiếp.
Hắn không khỏi sửng sốt: Làm sao vị sư đệ kia còn phát hiện hung thú sớm hơn Cửu Cung Kính Trận?
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Mạnh Liên Ân cũng bay lên, sau lưng sáu điểm quang diễm lấp lánh sáng rực, bay thẳng đến Hoài Sơn Hà. Hoài Sơn Hà cách Ngũ Trang Quan vốn cũng không xa, hắn lại toàn lực phi hành, mấy nhịp hô hấp đã đến bờ sông. Hơn mười sư huynh đệ đến trước hắn đều đứng ở bờ sông, tất cả đều ngây như phòng nhìn Hoài Sơn Hà.
Mạnh Liên Ân lại kỳ quái:
- Vì sao còn chưa động thủ, ngây ngẩn cái gì?
Hắn xông lên phía trước, sáu điểm quang diễm sau lưng vừa lóe, phân biệt hóa thành sáu món pháp bảo linh đang (lục lạc), bảo kiếm, lư hương, gương đồng, ngọc ấn, cổ thu, đang định động thủ, nhưng lúc thấy rõ tình hình trong Hoài Sơn Hà, cũng phải sững sờ tại chỗ.