Ba người Hướng Cuồng Ngôn về thẳng biệt viện Yên sơn, chỉ còn lại một mình Vũ La, hắn đến cửa Nhược Lô Ngục, không có đi vào mà bày chín vò rượu ra, cung kính hướng về phía hai pho tượng Bệ Ngạn lạy ba lạy:
- Đa tạ hai vị lão thúc.
Tượng Bệ Ngạn vẫn không nhúc nhích.
Vũ La cười khổ:
- Các ngài còn không chịu hiện thân ư?
Tượng Bệ Ngạn vẫn là bộ dạng đó.
Tròng mắt của Vũ La chợt đảo vài vòng:
- Hai vị lão thúc, mỹ tửu này chỉ có chín vò, không có khả năng chia đều, ai đi ra trước là có thể uống nhiều hơn một vò.
Hắn còn chưa nói xong, con Bệ Ngạn bên trái đã vù một tiếng vươn một trảo nắm lấy một vò rượu.
- Lão bất tử ngươi thật giỏi, dám xuống tay trước!
Con Bệ Ngạn bên phải cũng không chịu tỏ ra yếu kém, lập tức hiện hình, nắm lấy một vò rượu bắt đầu uống.
Vũ La nhịn không được mỉm cười, ngồi ngay ngắn một bên, cũng không nói nhiều.
Hai con Bệ Ngạn uống mạnh một hồi, một vò mỹ tửu đã thấy đáy. Hai con Bệ Ngạn mặc dù đã hiện hình nhưng cũng không nói nhiều, chỉ một mực uống rượu, rất nhanh trên mặt đất đã có sáu vò rượu không.
Đến lúc này, hai con Bệ Ngạn mới cùng thở dài, ngừng lại.
- Tiểu tử, Nhược Lô Ngục này, trăm ngàn năm qua là chỗ dơ bẩn, cũng chỉ có ngươi được hai người chúng ta thích.
- Chúng ta năm đó ẩn núp nơi này cũng là vì bất đắc dĩ, thế nhưng hôm nay đã hiện hình, cũng không ở đây được nữa rồi.
Vũ La sửng sốt:
- Hả?
Bệ Ngạn bên trái lắc lắc móng vuốt:
- Ngươi không cần tự trách, trong Nhược Lô Ngục này chỗ dơ bẩn rất nhiều, chỗ thần bí cũng nhiều. Hai người chúng ta ở nơi này cũng đủ rồi. Ngươi chỉ cần nhìn chúng ta một mực thủ đại môn không chịu đi vào là hiếu.
- Cũng may tiểu tử ngươi tiền đồ vô lượng, không giống những tên ngu ngốc của thế giới này, chúng ta nhất định còn có ngày gặp lại.
- Tiểu tử, ngươi phải cẩn thận, có một nữ nhân sẽ gây bất lợi với ngươi.
Trong lúc nói, Bệ Ngạn dùng linh lực huyễn hóa ra bộ dạng của một nữ nhân, thật sự giống như đúc, ngay cả vẻ mặt oán độc của Hồng Hạc lúc rời đi đều hiện ra rõ ràng.
Vũ La bừng tỉnh:
- Là nàng.
Vũ La lúc đó đánh đuổi Hồng Hạc đi cũng không suy nghĩ nguyên nhân, lúc này được Bệ Ngạn nhắc nhở, cũng đã hiểu được chỉ sợ mục đích của Hồng Hạc khi tiến vào Nhược Lô Ngục lúc đó không đơn thuần.
Hắn mặc dù không thèm để ý Hồng Hạc, cũng không dám bỏ qua ân tình của hai con Bệ Ngạn, cung kính cúi đầu:
- Đa tạ hai vị lão thúc.
Khi nói mấy câu nói đó, hai con Bệ Ngạn đã uống hết hai vò mỹ tửu trong ba vò còn lại. Bốn con mắt cực lớn nhìn chằm chằm một vò cuối cùng, thèm thuồng trần trụi.
Cuối cùng, vẫn là con bên trái kia thở dài một tiếng:
- Mà thôi, vò mỹ tửu này tiểu tử ngươi giữ lại, ngày khác khi chúng ta tạm biệt lấy ra cùng uống.
Con Bệ Ngạn bên phải cũng chỉ có thể gật đầu:
- Phải nên như vậy.
- Được rồi, nên nói đều đã nói rồi, tiểu tử, ngươi tự giải quyết cho tốt, hai ta cũng đi.
Một tiếng long ngâm thẳng lên chín tầng trời.
Trước đại môn Nhược Lô Ngục, một đôi hư ảnh quang vụ màu xám bay lên trời, tinh quang màu vàng chảy xuôi khắp bầu trời, chiếu rọi bầu trời đêm thành một mảnh mê huyễn, vô cùng mỹ lệ.
Trong quang vụ màu xám kia cũng lóe ra kim quang loang lổ bay vút lên, khi thì kéo dài khi thì co lại, biến ảo bất định trên bầu trời Nhược Lô Ngục, dường như cũng rất lưu luyến.
Cuối cùng hóa thành hai đạo quang long cực lớn, ở trong bầu trời đêm phát ra một tiếng long ngâm rung trời, thân hình uốn lượn chui vào trong hư không.
Mắt thấy hai con Bệ Ngạn sắp đi rồi, chợt có một long trảo thò xuống, trong ánh mắt sững sờ của Vũ La nhẹ nhàng nắm lấy vò mỹ tửu cuối cùng trước mặt hắn, vù một tiếng rụt trở về.
Trên chín tầng trời truyền đến tiếng rít gào phẫn nộ của con Bệ Ngạn bên phải:
- Hay cho lão bất tử nhà ngươi, lại đùa giỡn ta.
Tiếng cười không dứt vang vọng phía chân trời.
Bầu trời chậm rãi trở nên ảm đạm, hai con Bệ Ngạn đi rồi. Vũ La kinh ngạc một chút, trong lòng phiền muộn. Năm xưa mới vào Nhược Lô Ngục, một mình lẻ loi, cũng chỉ có đôi Bệ Ngạn này âm thầm chiếu cố mình, giống như thân nhân.
Lúc này hai đại Thần Thú vừa đi, trong lòng hắn dù sao cũng có vẻ trống vắng.
Thế nhưng nghĩ đến vò mỹ tửu trước khi chia tay kia, Vũ La cũng không nhịn được lộ ra một tia mỉm cười, dáng tươi cười này giống như gió xuân thổi qua mặt đất, giống như phá băng, khóe miệng nhanh chóng hé ra, cuối cùng đã thành cười to không thể áp chế.
- Ha ha ha...
Ngày thứ hai, hắn vốn muốn ngủ thêm một lúc, thế nhưng sáng sớm đã bị Mã Hồng vội vàng gọi dậy, Tào Long Báo tới rồi.
Đối với Tào Long Báo, ít nhiều gì hắn cũng cảm thấy có chút hổ thẹn. Lúc trước đã đáp ứng Tào Long Báo chỉ giết Trương Thiên Tuyệt, không diệt Long Hổ Sơn, thế nhưng hiện tại Long Hổ Sơn cũng chỉ là tồn tại trên danh nghĩa.
Mặc dù đây là Long Hổ Sơn gieo gió gặp bão, nhưng dù sao cũng là Vũ La thất tín với người.
Hắn vốn tưởng rằng Tào Long Báo chính là tới hưng sư vấn tội, lại không ngờ rằng Tào Long Báo nhìn thấy hắn sắc mặt như thường, chỉ là than thở một phen tiếc nuối cho Long Hổ Sơn, liền mời Vũ La đi xem biệt viện, dường như thỏa mãn.
Nếu là người khác, vô luận như thế nào cũng không thể tha thứ cho Vũ La, thế nhưng tính tính của Tào Long Báo lại không như vậy. Giống như hắn ở trong Đông Hồ, vào thời điểm mấu chốt không chút do dự bỏ lại mấy người Lưu Thư Lương một mình chạy trốn, mặc dù Tào Long Báo đau lòng nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ Vũ La mà đi thật sự.
Chẳng những không có như vậy, ngược lại hắn còn xây dựng rầm rộ ở trong Yên sơn, kẻ canh cửa này tự bỏ tiền túi xây dựng biệt viện Yên sơn lớn thêm mấy phần.
Hướng Cuồng Ngôn, Lư Niệm Vũ, Vu Thiên Thọ và Vũ La, bốn người đều có một chỗ biệt viện không nhỏ của mình.
Trong lòng bản thân hắn biết rõ ràng, hắn tuy là Đại Năng, thế nhưng Long Hổ Sơn mới là vốn liếng lớn nhất của hắn. Long Hổ Sơn ngã rồi, Vũ La lại là một chỗ dựa lớn hơn. Nếu như hắn không dựa vào Vũ La, những cừu nhân trước đây tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
Tào Long Báo tốt xấu gì cũng là người đã làm Đại trưởng lão Thiên Môn, hơi có chút kiến thức, cẩn thận suy đoán tâm tư của bốn người, biệt viện này xây dựng thật ra rất hợp sở thích của mọi người.
Khi tòa biệt viện rộng lớn ở trong Yên sơn hoàn thành, ngay cả bản thân Tào Long Báo cũng không dự đoán được, biệt viện Yên sơn đã là một thế lực hết sức quan trọng của Trung Châu xuất hiện ở trong ý thức của tất cả tu sĩ.
Mục Tuyền Dương khổ khổ sở sở chạy đến Nhược Lô Ngục, thầm than mình xấu số, chuyện mỗi lần bôn ba, xuất lực không có ích lợi gì, tất cả đều thuộc về mình.
Nhược Lô Ngục giống như một con cự thú tiền sử khổng lồ dựa vào trong Yên sơn hung hiểm vô tận. Mục Tuyền Dương từ phía xa nhìn lại, sửa sang lại quần áo, dựa theo quy củ sớm từ trên đụn mây hạ xuống, đi vào.
Khi Mục Tuyền Dương được mời tiến vào, Vũ La vừa mới xuất quan.
Lần này từ Long Hổ Sơn trở về đã trải qua một phen đại chiến, trong lòng hắn có cảm ngộ, sau khi xử lý chuyện của biệt viện Yên sơn trở về liền chuyên tâm tư luyện. Thế nhưng rõ ràng cảm giác được mình gần đột phá, lại hết lần này đến lần khác luôn luôn kém một chút, vẫn bị trói buộc ở cảnh giới hiện tại.
Lần này bế quan ba ngày, vẫn như trước không có thu hoạch.
Nhìn thấy Mục Tuyền Dương, Vũ La lộ ra bộ dáng tươi cười:
- Tiền bối đại giá quang lâm, Nhược Lô Ngục cảm thấy vô cùng vinh hạnh!
Nhược Lô Ngục chính là một cơ cấu thuộc Trưởng lão hội, Trưởng lão hội chính là con rối của Cửu Đại Thiên Môn. Vũ La nói như vậy vốn cũng không có vấn đề gì, thế nhưng Vũ La hôm nay còn ai dám ra vẻ ở trước mặt hắn.
Mục Tuyền Dương cười khổ một chút:
- Vũ Đại nhân ngươi đừng làm ta tổn thọ. Vì sao ta đến, chẳng lẽ ngươi còn không biết sao?