Tiên Tuyệt

Chương 635-2: Long Hô sơn diệt (Hạ)

Trận này trên dưới Long Hổ Sơn hao tổn hơn ba trăm người, chưởng môn Trương Thiên Tuyệt bị giết, Nhị trưởng lão Cổ Kế Chi thành phế nhân. Long Hổ Sơn linh mạch đoạn tuyệt, khí số tiêu tan, ngàn năm khó lòng quật khởi.

Dù Vũ La không diệt Long Hổ Sơn, trên thực tế cũng không kém là bao.

Trong Cửu Đại Thiên Môn, tiếp sau Thái Âm sơn, Long Hổ Sơn cũng chỉ còn danh nghĩa.

Sau đó Vũ La xông vào đạo tràng Long Hổ Sơn tìm kiếm khắp nơi. Dưới sự giúp đỡ của Vu Thiên Thọ, mở ra bảo khố của Long Hổ Sơn, kết quả vơ vét một phen chỉ tìm được năm mươi vạn miếng Ngọc Tủy. Chuyện này làm cho Vũ La nổi giận gầm lên như sấm, thóa mạ Long Hổ sơn nghèo mà bày đặt, bị diệt môn cũng đáng đời.

Quan Cốc khẩu là một địa phương vô cùng quan trọng ở bên ngoài Yên sơn.

Mặc dù là bên ngoài, nhưng nơi không có nguy cơ tứ phía như những nơi khác. Cả Quan Cốc khẩu rộng một ngàn sáu trăm trượng, nhưng có một ngàn năm trăm trượng đã là mặt nước, nơi đây chính là nơi mà Hoài Sơn hà chảy ra khỏi Yên sơn.

Lưu lượng của Hoài Sơn hà rất lớn, sâu không lường được. Trong Yên sơn thường có hung thú ẩn nấp dưới lòng sông, theo nước sông chảy ra khỏi Yên sơn, làm hại Trung Châu.

Vây quanh Quan Cốc khẩu phạm vi ba mươi dặm là hoang mạc, qua khỏi phiến hoang mạc này là vùng đồng bằng trù phú. Từ trên không nhìn xuống, chỗ giáp giới của dải đồng bằng này cùng hoang mạc là một đường nửa xanh nửa vàng, đan xen vào nhau vô cùng diễm lệ. Một tòa đạo quan ngói xanh gạch xanh tọa lạc trên đó.

Đạo quan này có kích thước không nhỏ, chiếm diện tích tối thiểu cũng trăm mẫu, thỉnh thoảng có tiếng chuông từ trong đạo quan truyền ra, ngân nga mà yên tĩnh.

Đây là Ngũ Trang Quan, một trong thập đại môn phái của Trung Châu.

Mạnh Liên Ân từ biệt viện Yên sơn trở về Ngũ Trang Quan từ hôm qua, nhưng cho tới bây giờ y vẫn còn ở trong Thiên Lang cung, vẫn chưa trở về chỗ ở của mình.

Thiên Lang cung là nơi nhốt đệ tử Ngũ Trang Quan phạm sai lầm. Hôm qua lúc Mạnh Liên Ân vừa trở về đã cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình có vẻ khác lạ. Sau đó sư tôn y cũng chính là Quan chủ Ngũ Trang Quan Ngũ Liễu đạo nhân tự mình đến trước mặt y, cất tiếng thở dài, lấy tay sờ đầu y, bất đắc dĩ dặn dò một câu:

- Con tới Thiên Lang cung trước chờ xem...

Cho nên Mạnh Liên Ân bị đưa vào trong Thiên Lang cung.

Từ đầu đến cuối, y cũng không hiểu chuyện gì: Rốt cuộc là vì sao?

Trong lần Thiên Môn diễn võ này, mình là người duy nhất trong đám đệ tử thập đại môn phái sống sót trở về, nhất định sẽ được điểm cao nhất. Theo như vậy, mình đã lập nên công lớn, vì sao lại bị nhốt vào Thiên Lang cung?

Y nghĩ đến vỡ đầu cũng không hiểu được, mãi cho tới hôm nay, vị sư thúc Ngũ Hồi đạo nhân mà ngày thường được các vãn bối hết sức kính yêu lặng lẽ tới thăm y, y mới biết được tất cả ngọn nguồn.

- Liên Ân này, theo lẽ thường mà nói, con là người có công, không phải chịu đối xử như vậy. Nhưng con cũng đừng trách sư phụ con, huynh ấy cũng không có cách nào khác.

- Con kết giao tình với Vũ La trong Đông Hồ địa cung, chuyện này vốn không có gì. Nhưng hiện tại sáu đại Thiên Môn và liên thủ cùng chín đại môn phái làm khó dễ, muốn bãi miễn Vũ La. Mặc dù Ngũ Trang Quan chúng ta không đếm xỉa tới, nhưng vì đối thủ quá sức hùng mạnh, e rằng Vũ La... Ôi...


Mạnh Liên Ân hiểu ra mọi chuyện, sắc mặt sa sầm:

- Lần này là do Ngũ Dong làm ra chuyện này ư?

Ngũ Hồi đạo nhân khoát tay nói:

- Tốt xấu gì bà ấy vẫn là sư cô của con, không thể bất kính như vậy được.

Nhưng trên thực tế, Ngũ Hồi đạo nhân cũng rất có thành kiến với vị sư tỷ Ngũ Dong này. Mặc dù nói như vậy, nhưng cũng không phải là thật tình cho lắm.

- Có lẽ Ngũ Dong sư tỷ đã xây dựng quan hệ với Long Hổ Sơn, gần đây càng ngày càng ép người quá đáng. Trong quan đã có không ít người được bà ấy âm thầm hứa hẹn, bà ấy được Long Hổ Sơn ủng hộ, mà Vũ La mắt thấy sắp sửa không được nữa rồi, cho nên những người kia mới ủng hộ Ngũ Dong sư tỷ, sư phụ con có vẻ không áp chế được.

Ngũ Hồi đạo nhân còn đang nói, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một tràng tiếng bước chân, đệ tử giữ cửa lên tiếng hỏi:

- Ai vậy?

- Phụng mệnh Ngũ Dong sư cô, thẩm vấn Mạnh Liên Ân!

Ngũ Hồi đạo nhân thở dài một tiếng:

- Đừng lo, ta cùng sư phụ con sẽ ra sức bảo vệ con.

Đồng thời cửa phòng mở ra, Ngũ Hồi đạo nhân cũng theo đó biến mất.

Bốn tên môn hạ đệ tử của Ngũ Dong đạo cô xông tới, thô bạo lôi Mạnh Liên Ẩn ra ngoài.

Bên trong nội đường Thiên Lang cung, Ngũ Liễu đạo nhân có chút tiều tụy ngồi ngay giữa, bên tay trái lão là một đạo cô gầy gò như que củi, hai má lõm vào, hốc mắt rất sâu, khiến cho người ta nhìn thấy lần đầu tiên có cảm giác đây là một bộ xương khô.

- Quỳ xuống!

Đệ tử phía sau quát to một tiếng chói tai, đá mạnh một cước vào sau gối Mạnh Liên Ân.

Mạnh Liên Ân quỵ xuống, đá xanh dưới đầu gối y kêu bốp một tiếng vỡ vụn, một trận đau đớn thấu tim lan ra.

- Mạnh Liên Ân, ngươi có biết tội của ngươi không?

Mạnh Liên Ân vẫn tỏ ra hết sức quật cường:


- Không biết! Ta chỉ biết ta sống sót ra khỏi Đông Hồ Địa Cung, vốn có công lớn!

- Càn rỡ!

Ngũ Dong đạo cô nổi giận quát một tiếng:

- Vũ La đã trở thành tội phạm bị Cửu Đại Thiên Môn truy nã, ngươi cấu kết cùng hắn, làm bại hoại môn phong Ngũ Trang Quan ta, còn nói mình không có tội ư!

- Truy nã?

Mạnh Liên Ân cười ha hả:

- Đạo mệnh lệnh nào nói rằng Vũ La bị truy nã? Chính là ngươi không biết xấu hổ, cho là bợ đỡ được Long Hổ Sơn là có thể muốn làm gì thì làm!

Ngũ Dong vỗ án, giận tím mặt:

- Tiểu tử thật là cuồng vọng, Ngũ Liễu sư đệ, đây là đồ đệ bảo bối mà đệ dạy bảo đó sao, dám nói chuyện với trưởng bối như vậy?

- Ta là vì Ngũ Trang Quan chúng ta. Đồ đệ của đệ cấu kết với Vũ La, đến lúc sáu đại Thiên Môn Long Hổ Sơn liên thủ diệt hắn, kẻ đầu tiên xui xẻo chính là Ngũ Trang Quan chúng ta!

Mạnh Liên Ân chỉ cảm thấy trong lồng ngực bị một thứ gì đè nén vô cùng khó chịu, không phun ra không được. Hai cánh tay y chấn mạnh, hất văng hai tên đệ tử áp giải mình, đứng bật dậy cao giọng quát to:

- Vũ La sẽ không thua!

- Sẽ không thua?

Ngũ Dong đạo cô cười lạnh một tiếng chẳng khác nào tiếng quạ kêu đêm:

- Hắc hắc hắc, Long Hổ Sơn Cửu Đại Thần Tướng vây khốn, ngươi cho rằng Vũ La còn đường sống hay sao?

Mạnh Liên Ân trợn mắt nhìn, đang định lên tiếng nói, phía ngoài bỗng nhiên có một tên tiểu đạo sĩ nhanh chóng chạy tới, miệng thở hồng hộc, cũng không kịp quỳ xuống làm lễ ra mắt, đã luôn miệng nói:

- Đại chiến Long Hổ Sơn đã kết thúc, Vũ La giết chết cả Cửu Đại Thần Tướng cùng Trương Thiên Tuyệt của Long Hổ Sơn, đệ tử Long Hổ Sơn hao tổn ba thành, linh mạch bị hủy, khí số cũng tận. E rằng... E rằng sẽ bị xóa tên khỏi Cửu Đại Thiên Môn!

A...

Người của Ngũ Dong đạo cô nhất mạch đều trợn mắt há mồm.

Chỉ có Mạnh Liên Ân cảm thấy mắt mình đỏ ngầu, ánh mắt cay xè, không nhịn được lệ nóng doanh tròng, lẩm bẩm:

- Ta biết mà, ta biết mà, hắn nhất định sẽ làm được!

Trọng Tôn Nộ Đạt để miếng ngọc trong tay xuống, khe khẽ thở dài, trên khuôn mặt già nua dày dạn phong sương hiện lên một chút tiếc nuối. Trong đại điện rộng rãi, trong một chiếc cự đỉnh ba chân hai quai bề ngoài phủ đầy linh văn, hỏa diễm thiêu đốt hừng hực, ngọc túy thuộc tính Hỏa mà các tu sĩ vô cùng quý trọng ở nơi này lại bị coi như củi đốt.

Gió lạnh gào thét ở bên ngoài điện, trong điện lại mười phần ấm áp. Thế nhưng vị Đại Năng Trọng Tôn Nộ Đạt này lại không nhịn được rùng mình một cái. Hắn suy nghĩ một chút thả miếng ngọc vào trong đại đỉnh, miếng ngọc lập tức nhanh chóng hòa tan giống như giấy thả vào trong lửa.

Hắn vươn tay hơ một hồi, trên người đã ấm hơn nhưng trong lòng vẫn phát lạnh. Hắn xoay người đi ra cửa lớn, sau một tiếng kéo cửa dài vang lên, gió lạnh bên ngoài gào thét cuốn vào.

Đại diện xây trên một đài cao, ngoài cửa có lan can khắc rồng màu vàng, Trọng Tôn Nộ Đạt đứng cạnh lan can phóng mắt nhìn lại, toàn bộ Trường Bạch Sơn đều là một mảnh trắng xóa, tuyết lớn bay tán loạn, sơn môn cũng bao trùm dưới một mảnh tuyết trắng dày.