Tiên Tuyệt

Chương 632: Thần chiến (Thượng)

Phải biết rằng dù là Hướng Cuồng Ngôn cũng chỉ có thể nhằm vào đệ nhị nguyên hồn Cổ Kế Chi để trừng phạt, mặc dù Cổ Kế Chi sẽ rất đau đớn, nhưng cũng không có thương tổn gì nhiều đối với bản thể.

Tiếng hét thảm trong sơn cốc, tất cả mọi người có chút đạo hạnh trong Long Hổ Sơn đều nghe thấy. Tiếng kêu thảm thiết dường như từ sâu trong Cửu U Minh Ngục truyền ra khiến cho ai nấy không khỏi rùng mình, lông tóc dựng đứng, lập tức có thể tưởng tượng ra Cổ Kế Chi gặp phải chuyện gì.

Lúc trước vẻ mặt Vũ La vẫn tỏ ra lạnh nhạt, rất khó làm cho người ta nghĩ tới hắn có liên quan với loại ác ma hành hạ người khác, lòng dạ độc ác.

Nhưng nếu bọn chúng biết Vũ La quen biết Chu Cẩn trong tình cảnh thế nào, chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy.

Nếu có Mã Hồng ở chỗ này, nhất định sẽ cười nhạo những tu sĩ này vừa ngu xuẩn vừa ngây thơ.

Vũ La là kế thừa bản lĩnh thẩm vấn phạm nhân của Mã Hồng truyền ở Nhược Lô Ngục, hành hạ người tuyệt đối đạt tới cảnh giới đại tông sư. Ma nhãn kia hiển nhiên có một lực lượng thần bí có thể trực tiếp tác dụng tới nguyên hồn. Lúc trước Vũ La cùng Tả Sư Dạ Vũ có thân thể bảo vệ, còn cảm thấy hết sức không thoải mái, với tu vi nguyên hồn thấp kém của Cổ Kế Chi lại bị ném thẳng vào, có kết quả thế nào hẳn có thể tưởng tượng được.

Thế nhưng ma nhãn kia không thể ra ngoài, cho nên mặc dù rất kinh khủng, nhưng e rằng mức độ tổn thương nguyên hồn cũng chỉ có hạn mà thôi. Nhất định là Cổ Kế Chi sẽ phải chịu đựng hành hạ đủ điều, chết trong đau đớn.

Tiếng hét thảm kia đã hoàn toàn phá vỡ cảm quan tốt của mọi người về Vũ La. Lúc này mọi người mới nhớ ra lúc Vũ La vừa đánh vào sơn môn, chỉ một lời không hợp đã giết chết Ôn Tây Lăng.

Sau tiếng hét thảm kia chừng năm lần hô hấp, mười mấy món pháp bảo vốn đang đối kháng với ba người Hướng Cuồng Ngôn, toàn bộ nhanh chóng rút lui trở về.

Hướng Cuồng Ngôn dở khóc dở cười, lực uy hiếp của sáu đạo linh phù nhất phẩm của mình so ra còn kém cả một tiếng hét thảm của người ta...

Thình lình một tiếng vù rất lớn vang lên, khí Huyền Hoàng vốn đã tan đi một lần nữa trở nên nồng đậm, Cửu Đại Thần Đàn lại mở ra lần nữa.

Trong màn sương mông lung mờ mịt hai màu đen vàng, mơ hồ có thể thấy được có vật gì đó đang nổi lên.

Vật kia cao mười trượng, có hình như một chiếc kén, ba lên không cao ba mươi trượng, lơ lửng trên thần đàn.

Bên trong thần đàn, Thái Cực đồ chậm rãi chuyển động, Bát Quái bên ngoài cũng phóng xuất hào quang nhàn nhạt.

Từng tia khí Huyền Hoàng trào ra từ trong Thái Cực Bát Quái, giống như suối phun.


Mà cái kén mơ hồ khổng lồ kia trông giống như một cái trứng gà nằm trên ngọn suối phun.

Vu Thiên Thọ cười lạnh một tiếng, cao giọng nói:

- Trương Thiên Tuyệt, lão miễn cưỡng mời ra Cửu Đại Thần Tướng, tiêu hao khí Huyền Hoàng của địa mạch Long Hổ Sơn, nhất định làm cho khí số Long Hổ Sơn phải trầm luân thêm ba trăm năm nữa. Tám trăm năm sau, Long Hổ Sơn nhất định chưa gượng dậy nổi, lão chỉ biết nghĩ cho mình, chẳng lẽ không suy nghĩ thay hậu nhân Long Hổ sơn một chút được sao?

Vu Thiên Thọ chính là Trung Châu đệ nhất khí sư, đại hành gia về trận pháp. Lão nói như vậy, mặc dù hai bên đang đối địch, nhưng trong Long Hổ Sơn cũng có không ít tu sĩ rất tin tưởng mà không nghi ngờ. Long Hổ Sơn vốn yên tĩnh lập tức dấy lên một mảng náo loạn.

Nếu thật sự Long Hổ Sơn ngủ say tám trăm năm, đến lúc đó còn ai nhớ tới Long Hổ Sơn nữa? Đường đường môn phái thượng cổ truyền thừa, chỉ sợ đến lúc đó sẽ biến thành trò cười của cả Tu Chân Giới.

Vốn địa vị của Trương Thiên Tuyệt trong Long Hổ Sơn cũng không phải là nhất ngôn cửu đỉnh. Mặc dù Cổ Kế Chi đã phế đi, nhưng người âm thầm bất mãn đối với lão vẫn không ít.

Vừa rồi đồ đệ tin tưởng nhất của lão là Ôn Tây Lăng hành sự lỗ mãng, làm cho Vũ La phá đi hộ sơn đại trận Long Hổ sơn, lại càng dẫn tới không ít người trong lòng bất mãn, cảm thấy lão sủng ái tiểu nhân.

Giọng Trương Thiên Tuyệt từ sau núi truyền tới, vững vàng mà xa xăm, tràn ngập khí độ đại hành gia. Mặc dù là giả vờ nhưng cũng làm cho mọi người Long Hổ Sơn an tâm một chút:

- Vu Thiên Thọ, lão đường đường là Trung Châu đệ nhất khí sư, cũng là người có thân phận không nhỏ, vì sao lại đặt điều bịa chuyện, cố ý làm loạn lòng mọi người Long Hổ Sơn ta? Hành động như vậy không cảm thấy thẹn sao?

Vu Thiên Thọ cười ha hả, chỉ vào phía sau núi nói:

- Trương Thiên Tuyệt, ta và lão người nào không thẹn với lương tâm, người nào trong lòng chột dạ, chỉ có hai ta tự mình biết được. Lão tử không tranh miệng lưỡi với lão làm gì, nếu lão đã mang cả khí số của Long Hổ Sơn ra đánh cuộc, chắc chắn cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, trận chiến hôm nay không thể nào tránh khỏi. Bất quá hôm nay lão tử ta cũng nói rõ cho lão biết, mục tiêu của chúng ta chính là lão, không liên quan gì tới Long Hổ Sơn. Sư phụ ta đã đáp ứng với Tào Long Báo, sẽ không động tới Long Hổ Sơn. Chỉ cần những người khác ở Long Hổ Sơn không trêu chọc chúng ta, chúng ta tuyệt sẽ không xuất thủ đối với bọn họ.

Giọng nhàn nhạt của Trương Thiên Tuyệt lần nữa truyền đến:

- Trương Thiên Tuyệt chính là Long Hổ Sơn, Long Hổ Sơn chính là Trượng Thiên Tuyệt. Ta cùng với Long Hổ Sơn là một thể Cửu Đại Thần Tướng cùng Long Hổ Sơn là một thể, chẳng lẽ lão thật sự cho là có thể giết ta, diệt Cửu Đại Thần Tướng mà rời đi Long Hổ Sơn bình yên được sao? Trung Châu đệ nhất khí sư quả thật quá ngây thơ.

Tuy rằng miệng lưỡi Vu Thiên Thọ không hiền, nhưng lại không thể đấu võ mồm cùng người khác. Lúc này lão bị người châm chọc vài câu tức giận gầm lên như sấm, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Hướng Cuồng Ngôn lúc nào cũng lấn lướt lão. Trương Thiên Tuyệt mới mắng mấy câu, Vu Thiên Thọ đã lập tức không nhịn được:

- Lão già khốn kiếp này...


Vũ La khoát tay, Vu Thiên Thọ ấm ức lui xuống.

Thần kiếm Thiên Tinh trong tay Vũ La nhẹ nhàng vung lên, vẽ ra một vòng sáng bạc, sau đó lại là một vòng, một vòng nữa...

Giống như một con chim én nhẹ nhàng lướt qua mặt hồ yên tĩnh, móng vuốt linh xảo lướt trên mặt nước để lại từng cơn sóng gợn.

Chín vòng sáng bạc rung động, phương vị của nó cũng đối ứng với Cửu Đại Thần Đàn của Long Hổ Sơn.

Vũ La vung thần kiếm lên điểm ra một cái, chỉ bằng vào khí tức từ xa nhắm ngay Trương Thiên Tuyệt phía sau núi:

- Trương Thiên Tuyệt, lão có dám đánh một trận chăng?

- Trương Thiên Tuyệt, lão có còn là trượng phu không?

- Trương Thiên Tuyệt, lão có từng lỗi lạc không?

Vũ La hỏi liên tiếp ba câu, giọng trong trẻo lạnh lùng của hắn chẳng khác nào cánh đồng băng ở Bắc Cương, hồi âm quanh quẩn. Đám môn nhân Long Hổ Sơn mơ hồ đoán ra có điểm gì là lạ, dường như Vũ La muốn ám chỉ điều gì...

Rốt cục có giọng nói vang lên từ trong một sơn cốc nào đó:

- Vũ La, lời này của ngươi là có ý gì?

- Chưởng môn Đại nhân đã nói như vậy, ngài chính là Long Hổ Sơn, đây là ngươi chất vấn cả Long Hổ Sơn ta!

Giọng người này ra vẻ bất thiện.

Vũ La lạnh lùng nói:

- Chuyện này phải hỏi chưởng môn Đại nhân tôn quý của các ngươi.

Tinh quang bắn ra trong mắt Vũ La, giống như ánh mặt trời chói rực, giọng hắn đột nhiên cao lên mấy lần, quát hỏi:

- Trương Thiên Tuyệt, phải chăng là lão đã bắt Cốc Mục Thanh? Nếu Cốc Mục Thanh bị tốn thương chút gì, cho dù ta tự nuốt lời hứa, cũng phải tiêu diệt Long Hổ sơn các ngươi! Vũ La ta nói được là làm được, Long Hổ Sơn trên dưới tổng cộng một ngàn ba trăm sáu mươi chín người, cả đệ tử cộng thêm người hầu, nếu giết thiếu một người, ta sẽ vĩnh viễn đọa Cửu U Minh Ngục, không được siêu sinh!

Trên dưới Long Hổ Sơn tính cả môn nhân đệ tử trưởng lão, thêm cả người ở trong hạ viện, vừa đúng một ngàn ba trăm bảy mươi mốt người. Trừ đi Tào Long Miêu cùng Ôn Tây Lăng đã chết, vừa khéo còn đúng một ngàn ba trăm sáu mươi chín người, Cổ Kế Chi hôn mê tán công đã tính vào, đếm chính xác như vậy, hiển nhiên Vũ La đã có chuẩn bị mà đến, thật sự đã động sát cơ.

Long Hổ sơn ồ lên:

- Chưởng môn, ngài thật sự bắt giữ Cốc Mục Thanh rồi sao?