Tiên Tuyệt

Chương 616: Vu Cổ Ký Hồn (Hạ)

- Rầm rầm rầm...

Cả vùng đất run rẩy, không trung cháy bừng bừng, cả thế giới phải thần phục dưới lực lượng đáng sợ này.

Vũ La dìu Thương Điệp Lệ trọng thương lên, tránh né cực kỳ chật vật giữa lưu tinh hỏa vũ. Lực lượng người nọ hùng mạnh tới mức đáng sợ, Vũ La chịu đựng cơn lưu tinh hỏa vũ này trong khoảng thời gian ăn xong bữa cơm, Đông Hồ xung quanh đã trở nên hoang tàn. Bất kể là ai tới đây cũng không thể nhận ra đây chính là Đông Hồ trước kia.

Lưu tinh hỏa vũ hoành hành một lúc, dường như người nọ cũng có chút mỏi mệt, tức giận thu hai tay lại, thở hồng hộc một hồi.

Vũ La bị lưu tinh hỏa vũ nện trúng nhiều lần, cũng thở hồng hộc. Tào Long Báo coi như mạng lớn, mặc dù hấp hối, nhưng nhất định còn sống sau kiếp nạn này. Bất quá theo như bộ dáng của y hiện tại, bất cứ phàm nhân nào tới đây cũng thừa sức giải quyết y.

Ngọn lửa chợt bùng lên trong đôi mắt người nọ, dường như y đang điều chỉnh cái gì, một lúc lâu sau mới từ từ mở miệng, thanh âm có chút kỳ quái:

- A...

Vũ La nhướng mày, người nọ ngậm miệng lại, lại điều chỉnh một chút, rốt cục phát ra một âm tiết có thể miễn cưỡng nghe được:

- Ta...

Y giơ tay lên chỉ vào Vũ La:

- Nói... Cho... Ta... Biết... Có... Chuyện... Gì...

Vũ La cất tiếng thở dài:

- Chẳng lẽ ngài không cảm nhận được, thế giới này đã không còn giống như mấy vạn năm trước hay sao?

Người nọ sửng sốt, ngọn lửa quay cuồng trong hai mắt. Y khẽ khoát tay, cả cánh tay lập tức tiêu tán, hóa thành từng con Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ, bay đi bốn phía.

Trong mỗi một con Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ đều ký sinh một tia nguyên hồn của người này. Cho nên y chỉ cần động niệm, hàng trăm vạn con Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ này lập tức hành động răm rắp, không chút sai lầm. Bởi vì về căn bản, tất cả Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ này vốn là một thể.

Một lúc lâu sau, những con Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ bay đi đều trở về, hợp lại thành một cánh tay như trước.

Thần sắc y cũng trở nên hết sức khó coi:

- Rốt... Cục... Đã... Xảy... Ra... Chuyện... Gì...

Khả năng phát âm của y còn khiếm khuyết, nhưng có thể biểu lộ ra nỗi giận và nóng nảy hết sức rõ ràng.


Vũ La lắc đầu:

- Ta cũng không biết, chuyện xảy ra vào vài ngàn năm trước, không ai biết được rõ ràng...

- A...

Thình lình y rống to một tiếng, bạo phát toàn bộ lực lượng, ngọn lửa vô cùng vô tận cũng theo đó bạo phát. Trong vòng ngàn dặm trở thành một biển lửa rợp trời.

Một tay Vũ La túm lấy Tào Long Báo kéo tới bên cạnh mình. Tào Long Báo chưa từng nghĩ đến mình sẽ có một ngày rơi vào tình cảnh tệ hại thế này, vừa có chút thê lương lại vừa hơi cảm động, có vẻ áy náy rơi xuống hai giọt nước mắt nam nhi:

- Cảm tạ...

Vu lực màu vàng sẫm phát động, đối kháng cùng ngọn lửa xung quanh, bảo vệ ba người Vũ La.

Ngọn lửa kéo dài không ngừng, cả vùng đất bị nướng đến khét lẹt, người nọ đi tới từng bước trong biển lửa:

- Không thể phi thăng! Làm sao có thể! Tại sao lại như vậy! Tại sao có thể như vậy! Ta bỏ bao công sức vài ngàn năm qua, không thể là kết quả này! Tất cả các ngươi, tất cả mọi người đều đáng chết, đáng chết!

Y luôn miệng rống giận, càng nói càng mau, từ ban đầu trúc trắc, rất nhanh đã trở nên quen thuộc, cuối cùng đã trở thành điên cuồng rống giận.

Y chộp ra một trảo về phía Vũ La, bàn tay khổng lồ dường như có thể bao trùm thiên địa.

Vũ La đã chuẩn bị tinh thần liều chết một lần, nắm chặt thần kiếm Thiên Tinh trong tay. Vừa thấy trảo khổng lồ kia chộp xuống không chút khách sáo lập tức đâm ra một kiếm.

Thần kiếm Thiên Tinh thình lình bạo phát khí thế mạnh mẽ, bắn ra hào quang vạn trượng chói sáng, khiến cho người ta không thể mở mắt.

Ngọn lửa thình lình ngưng tụ, thần kiếm Thiên Tinh phát ra một tiếng kiếm ngâm không cam lòng, tất cả hào quang đều bị ngọn lửa trói buộc, ngay sau đó bị áp chế vô cùng chặt chẽ.

Bàn tay khổng lồ do vô số Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ hợp thành vừa va chạm với thần kiếm Thiên Tinh, Vũ La kêu lên một tiếng đau đớn, mồ hôi đầy người bắn ra xung quanh tung tóe. Bàn tay khổng lồ kia chỉ nhẹ nhàng chuyển, đã nắm chặt được thần kiếm Thiên Tinh của hắn.

Vu lực màu vàng sẫm phát động không hạn chế, thần kiếm Thiên Tinh cũng phát ra tiếng kêu không dám. Nhưng ngay sau đó thiên hạ đệ nhất hung phù Bách Vạn Nhân Đồ hiện thế, hung uy khôn cùng hơi ngăn cản được khí thế người này một chút. Vũ La nhân cơ hội này đột ngột phát lực, rốt cục cũng rút được thần kiếm Thiên Tinh thoát ra ngoài.

Hắn thối lui về phía sau năm bước, thần sắc ngưng trọng nhìn người nọ.

Người nọ tựa hồ cũng có vẻ bất ngờ, sau khi sửng sốt một chút lại tỏ vẻ hung hãn đánh về phía Vũ La.


Vũ La cơ hồ không cần suy nghĩ, lập tức xuất ra phù trận Tứ Đại Chinh, lấy Bách Vạn Nhân Đồ làm chủ phù, tổng hợp lực lượng của ba Thiên Mệnh Thần Phù Kỳ Lân Tý, Lực Bạt Sơn, Thái Thượng Kiếm Chú. Đạo phù trận độc nhất vô nhị từ cổ chí kim rốt cục khiến cho vẻ mặt người nọ trở nên ngưng trọng.

Bất quá y cũng không lùi bước, mà là toàn thân dấy lên ngọn lửa hừng hực, khí thế tăng thêm một bậc, chậm rãi bước ra một bước.

Khí thế mạnh mẽ mênh mông như bài sơn đảo hải, giống như một ngọn núi cao đang tiến tới gần. Phù trận Tứ Đại Chinh lay động kịch liệt, rốt cục vẫn không chịu nổi, hơi lui về phía sau một chút.

Vũ La ở phía sau, khẽ vung tay lên, Linh Long kêu lên một tiếng bay ra ngoài, không ngừng xoay tròn trên đầu Vũ La, cuối cùng quấn trên thần kiếm Thiên Tinh.

Một rồng một kiếm xuất hiện, khí thế Vũ La gia tăng lần nữa. Người nọ cũng phải ngẩn ra, mới vừa bước ra một bước đã bị Vũ La ép phải lùi về chỗ cũ.

Y có chút kinh ngạc nhìn Vũ La, thận trọng nhìn người trước mắt đang chống lại mình:

- Không ngờ rằng vài ngàn năm sau, vẫn còn có tu sĩ như ngươi vậy...

Vũ La không nói một lời, hai con rùa nhỏ lặng lẽ không tiếng động xuất hiện trên vai hắn. Dưới tình huống thông thường, Vũ La sẽ không chủ động yêu cầu hai con rùa hỗ trợ. Một khi thả bọn chúng ra, có nghĩa là tình huống vô cùng khẩn cấp.

Dĩ nhiên hai con rùa ngốc bẩm sinh hoàn toàn không hiểu nỗi khổ tâm của Vũ La hiện tại. Chúng vừa ra ngoài đã nghe được mùi Phệ Kim Thiên Hỏa Nghĩ, nhất thời nước miếng chảy dài, hai cặp mắt đen lúng liếng quét “nhìn” xung quanh, cố gắng sử dụng thị lực bằng không của mình tìm phương hướng phát ra mùi thơm.

Lần này sắc mặt người nọ khẽ biến:

- Hai tiểu gia hỏa này... Không phải là sinh vật trên thế giới này, ngươi gạt ta!

Y gầm lên giận dữ:

- Ngươi nói thế giới này Tiên Nhân tuyệt tích, nhưng hai tiểu gia hỏa này là từ đâu tới?

Vũ La lắc đầu không nói, hắn cũng không biết rõ lai lịch của hai con rùa này.

Hắn hoành ngang thần kiếm Thiên Tinh trong tay, Linh Long giương nanh múa vuốt, không ngừng bay lượn vờn quanh thân kiếm. Vũ La thản nhiên nói:

- Không cần nhiều lời, động thủ đi.

Người nọ cười ha hả như điên cuồng, trong tiếng cười của y, mưa lửa lại rơi ào ào xuống. Thình lình y thu tiếng cười của mình lại:

- Tốt! Vài ngàn năm rồi, lão phu cũng muốn nếm thử mùi vị người sống!

Y duỗi tay ra, bá đạo vô cùng, không có bất kỳ chiêu thức nào, chộp thẳng về phía Vũ La.

Thần kiếm của Vũ La vung lên, thình lình tiến vào cảnh giới kiếm ý huyền ảo. Trong cả thế giới lúc này chỉ có kiếm, chỉ có kẻ địch, không có sông núi cây cối, không có phi cầm tẩu thú, không có cả mặt đất lẫn bầu trời, không có cả mình.

Thiên địa vạn vật, bao gồm cả mình cũng sáp nhập vào trong thanh kiếm.

Mà kiếm tồn tại, chính là vì chém giết địch nhân!

Cảnh giới huyền ảo này không phải Vũ La muốn là có thể tiến vào, chỉ có lúc bị cường địch ép bức nặng nề mới được. Trong lúc hắn đang chuẩn bị liều mạng đánh cuộc một lần thình lình dị biến xảy ra, cảnh giới huyền ảo kia nhất thời tan vỡ, hắn không hiểu được vì sao. Cũng vào lúc này, từ mi tâm hắn trào ra một đạo hào quang màu trắng thần bí mà tinh khiết.

Đạo hào quang này giống như sương mù màu trắng trên dòng suối vào buổi sớm mai, bên trong có một tia sáng không ngừng xoay tròn.

Chính là Phù Cổ trong kén vẫn chưa sinh ra.