Tiên Tuyệt

Chương 598-2: Âm mưu (Hạ)

- Trước đây Cổ Phượng Ca cùng Tống Hiểu Vũ đều thắng một cách nhẹ nhàng thoải mái mười phần ngoạn mục, hiển nhiên Hồ Thiên Trảm ỷ tu vi mình không dưới Cổ Phượng Ca cùng Tống Hiểu Vũ, tự nhiên y cũng muốn thắng khiến cho người khác không có lời nào để nói. Chỉ là y đã quên rằng đối thủ của Cổ Phượng Ca cùng Tống Hiểu Vũ so ra kém Mạnh Liên Ân rất xa. Y càng muốn tốc chiến tốc thắng, càng khó có thể được như nguyện. Cường công toàn diện mãnh liệt như vậy nhìn qua đẹp mắt thật, thế nhưng y có thể chịu đựng được bao lâu? Đến khi linh nguyên y khô cạn, chính là lúc Mạnh Liên Ân phản kích.

Vương Cầm Hổ bán tín bán nghi, nhưng Thương Điệp Lệ không nhịn được gật đầu. Mà tình thế trong trường cũng dần dần phát triển theo phương hướng phân tích của Vũ La. Hồ Thiên Trảm càng ngày càng mạnh mẽ, linh quang trên đài cũng càng ngày càng nồng đậm, nhưng thịnh cực tất suy, xem ra khó có thể duy trì lâu được.

Ngược lại Mạnh Liên Ân phòng ngự giọt nước không lọt, mặc dù chật vật không chịu nổi, có đôi khi thậm chí phải dùng tới chiêu thức Lại Lư Đả còn ngay cả võ giả cũng khinh thường, nhưng y vẫn kiên cường không bị đánh ngã.

Khi khí thế Hồ Thiên Trảm đạt tới đỉnh phong, vẫn không thể nào đánh bại được Mạnh Liên Ân, lòng tin y cũng bắt đầu dao động. Bắt đầu từ lúc này trở đi, cán cân thắng lợi dần dần nghiêng về phía Mạnh Liên Ân.

Trận chiến này kéo dài cả một canh giờ, khí thế Hồ Thiên Trảm càng ngày càng yếu, Mạnh Liên Ân từ đầu vẫn bảo lưu thực lực rốt cục cũng tìm được cơ hội, thình lình bạo phát

Mạnh mẽ chưa từng có từ đầu tới giờ, năm đạo linh quang Ngũ Hành linh nguyên từ bốn phía bay tới, hội tụ vào lòng bàn tay y, hòa lẫn vào nhau ngưng tụ thành một Thái Cực đồ nho nhỏ.

Mạnh Liên Ân rống to một tiếng, đánh ra một chưởng, nhất thời một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, linh quang cuồn cuộn như nước thủy triều tầng tầng lớp lớp đánh về phía Hồ Thiên Trảm.

Hồ Thiên Trảm đã là nỏ mạnh hết đà, làm sao chịu nổi công kích hùng mạnh như vậy. Y vung tít hai tay ra sức ngăn cản, nhưng chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cường hãn đẩy y không ngừng lui về phía sau, khó khăn lắm mới dừng lại được.

- Mạnh Liên Ân chiến thắng!

Giọng Lưu Thư Lương tuyên bố kết quả truyền vào tai, Hồ Thiên Trảm giật mình kinh hãi, cúi đầu nhìn lại, phát hiện chân sau của mình đã bước ra khỏi lôi đài.

Trong khoảnh khắc này y chợt hiểu ra tất cả, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, cũng không nói gì, cô đơn thất thểu trở về thạch thất của mình.

Trận tỷ võ hôm nay đã kết thúc, nhóm bốn người Vũ La đều vượt qua thử thách lần này.

Trận đầu tiên của Vũ La hoàn toàn ra ngoài dự liệu của mọi người, nhưng trận cuối cùng Mạnh Liên Ân có thể đánh bại Hồ Thiên Trảm vốn có thực lực hùng mạnh hơn mình, cũng đã làm cho người ta phải nhìn y với cặp mắt khác trước.

Vốn tất cả mọi người cho là ba người bên cạnh Vũ La cũng chỉ là nịnh hót, dưới tình huống bình thường, người nịnh hót như vậy cũng sẽ không có bản lĩnh thật sự. Nhưng hôm nay Vương Cầm Hổ ác chiến một trận khiến cho người ta thấy được căn cơ của y hết sức vững vàng. Mạnh Liên Ân đánh bại Hồ Thiên Trảm, nói hơi khoa trương một chút chính là cơ trí cùng thực lực gồm đủ.


Mọi người không khỏi cảm thấy, có lẽ ba người bên cạnh Vũ La cũng không phải như bọn họ nghĩ lúc trước, tụ lại chỉ vì muốn nịnh bợ Vũ La.

Bốn người Vũ La tụ tập lại với nhau ăn mừng một chút, bất quá không uống rượu. Mạnh Liên Ân tiêu hao linh nguyên rất nhiều, Vương Cầm Hổ cũng bị ám thương, tối nay cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, rất nhanh mọi người đã giải tán.

Vũ La bố trí phong ấn trên cửa thạch thất cẩn thận, sau đó thả hai con rùa ra, mới bắt đầu tu luyện.

Mà lúc này bên trong thạch thất của Tống Hiểu Vũ có hai người.

Trong thạch thất mặc dù đơn sơ, nhưng có đủ giường đá ghế đá. Trên phiến đá xanh rất lớn dùng làm cửa thạch thất có một trận pháp màu vàng sẫm lóe ra tia sáng mơ hồ. Nếu có người dùng sức mạnh xông vào thạch thất giống như lúc trước Vũ La xông vào chỗ Triệu Dực Tông, trận pháp kia sẽ nổ tung, uy lực của nó đủ để gây trọng thương cho bất kỳ tu sĩ nào từ Đại Năng trở xuống.

Dưới sự bố trí nghiêm mật như vậy, trên giường đá bên trong thạch thất có hai bóng người lõa thế đang quấn chặt lấy nhau, một người cường tráng, một người thon thả.

Cơ bắp trên người nam nhân vô cùng vạm vỡ, nổi vồng trên lưng thành hình vòng cung

Trông vô cùng bắt mắt. Nữ nhân khẽ rên hừ hừ, thanh âm quanh quẩn trong thạch thất càng làm tăng thêm vẻ mê hoặc chết người.

Hai người sát phạt cùng nhau, kéo dài như vậy trong nửa canh giờ, nữ nhân mới thét lên một tiếng chói tai, toàn thân thình lình trở nên mềm nhũn. Nam nhân rống to một tiếng như hổ gầm, ra sức nhún mạnh vài cái mới chịu nằm yên trở lại.

Nam nhân dùng hai tay đẩy nữ nhân lăn khỏi người mình, lúc này mới thấy thì ra chính là chủ nhân thạch thất này, đệ tử kiệt xuất của Trường Bạch sơn Tống Hiểu Vũ. Nếu như nữ nhân này bị người nhìn thấy, nhất định phải giật mình: Là nhân tình Quách Lãnh Nguyệt của kẻ vừa thất bại dưới tay Vũ La là Triệu Dực Tông.

Bình thường sắc mặt Quách Lãnh Nguyệt vô cùng khó chịu, gặp người khác không bao giờ chịu nở một nụ cười. Lúc này ý Xuân dào dạt, hết sức hài lòng, ánh mắt ôn nhu như nước, ngón tay vẽ vẽ trên ngực Tống Hiếu Vũ vài vòng, sẵng giọng nói:

- Thật là đáng chết, lần nào cũng hành hạ người ta mệt tới nỗi thở không ra hơi.

Sắc mặt Tống Hiểu Vũ tỏ ra ngưng trọng, nhìn lên nóc thạch thất:

- Tên phế vật Triệu Dực Tông này, không ngờ rằng không chịu nổi một đòn. Lão tử mạo hiếm chịu bị cắm sừng, cho nàng đi theo y, xúi giục y dò xét Vũ La, không ngờ rằng kết quả lại là như vậy.


Quách Lãnh Nguyệt cũng có chút lo lắng, chống tay nghiêng người nhìn Tống Hiểu Vũ:

- Sao hả, rốt cục ngươi có nắm chắc hay không?

Tống Hiểu Vũ lắc đầu:

- Có chút phiền phức, hắn giết chết Triệu Dực Tông trong nháy mắt, ta cũng chỉ nhìn ra tu vi hắn là Đan Thành sơ cấp, rốt cục thực lực của hắn thế nào, vẫn không có cách nào kết luận.

Quách Lãnh Nguyệt thở ra một hơi thật dài, tỏ ra bất mãn:

- Chỉ là Đan Thành sơ cấp ư? Ngươi đã là Đan Thành đỉnh phong, thừa sức vững vàng áp chế hắn, ngươi còn lo lắng gì nữa?

Tống Hiểu Vũ nắm tay nàng đưa tới chỗ kín của mình, Quách Lãnh Nguyệt hiểu ý lập tức hầu hạ. Tống Hiểu Vũ nhắm mắt lại:

- Lần này có vẻ khó khăn, cho dù đánh bại Vũ La, còn có tên Cổ Phượng Ca kia...

Quách Lãnh Nguyệt cúi đầu thở hổn hển:

- Theo ta thấy tuy rằng Vũ La hùng mạnh thật, nhưng cảnh giới của hắn quá thấp, cho dù phát huy vượt hơn sức mình, cũng không thể đánh thắng ngươi vốn cao hơn hắn hai cảnh giới.

- Cổ Phượng Ca mới là địch nhân cuối cùng, có cần ta...

Tống Hiểu Vũ tung mình đè nàng xuống:

- Chờ xem rồi hãy nói.

Triệu Dực Tông xem Cổ Phượng Ca cùng Tống Hiểu Vũ như kình địch, nhưng người ta cũng không xem y ra gì. Bất kể là Cổ Phượng Ca hay là Tống Hiểu Vũ, cũng đã sớm nhìn ra cảnh giới Triệu Dực Tông kém hơn mình. Chỉ bất quá hành động của Tống Hiếu Vũ âm hiếm hơn một chút, âm thầm sai sử nhân tình Quách Lãnh Nguyệt của mình qua lại cùng Triệu Dực Tông, xui khiến Triệu Dực Tông làm quân chốt thí.

Nhưng quân chốt thí Triệu Dực Tông cũng không hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có thể dò xét được Vũ La là cảnh giới Đan Thành sơ cấp.

Bất quá theo Tống Hiểu Vũ thấy, Triệu Dực Tông bị Vũ La giết chết trong nháy mắt, đó là vì bản thân Triệu Dực Tông không có bản lĩnh. Tu sĩ chiến đấu với nhau thường là như vậy, người có thể giết chết Triệu Dực Tông ngay tức khắc, chưa chắc có thể đánh thắng một tu sĩ khác cùng cấp bậc với Triệu Dực Tông. Bởi vì trong chuyện này còn liên quan tới vấn đề thuộc tính của công pháp tu hành tu luyện tương khắc với nhau.

Tống Hiểu Vũ coi trọng Vũ La hơn trước, nhưng y cũng cho rằng địch nhân lớn nhất của mình vẫn là Cổ Phượng Ca.

Trong lúc này Cổ Phượng Ca cũng có suy nghĩ y như vậy.