Tiên Tuyệt

Chương 597: Âm mưu (Thượng)

- Không tiễn!

Hồ Thiên Trảm cũng chỉ nhạt nhẽo thốt một câu.

Vũ La xoay người đi ra ngoài mấy bước, sau lưng liền truyền đến một trận cười vang, Vũ La chỉ lắc đầu, không nói gì.

Sau khi trở lại chỗ ba người Vương Cầm Hổ, Vũ La mới biết được đối thủ Vương Cầm Hổ là một tên đệ tử trong thập đại môn phái, Vương Cầm Hổ không coi đối thủ ra gì. Thương Điệp Lệ vô cùng may mắn, vòng đầu tiên được miễn, trực tiếp lên cấp.

Vương Cầm Hổ đang xắn tay áo khoác lác cùng Thương Điệp Lệ:

- Nàng cứ chờ xem, ta chỉ cần ba hiệp... À, mười hiệp, chắc chắn sẽ hạ được y...

Thương Điệp Lệ che miệng, đôi mắt đẹp cũng lộ vẻ nhiệt tình, không hề có ý khinh thường.

Vũ La thấy tâm trạng Mạnh Liên Ân không tốt, bèn vỗ vỗ vai y:

- Ngươi cũng không phải là không có cơ hội.

Mạnh Liên Ẩn cười một tiếng:

- Ta không phải bi quan, ta đang suy nghĩ làm sao thắng được y.

Lưu Thư Lương thống kê đối thủ của tất cả mọi người một lượt, sau đó đứng lên nói:

- Được rồi, chuẩn bị bắt đầu.

Hai vị trưởng lão kia lập tức lấy ra sáu cây cọc trận bằng kim loại to bằng bắp đùi, có hình tam giác.

Hiển nhiên cọc trận này là do danh gia chế tạo, công phu vô cùng tỉ mỉ, trên đó khắc đường nét trận pháp chi chít, nhiều mà không loạn. Trong ánh kim loại sáng bóng của cọc trận có pha lẫn ánh ngọc, không biết có phải pha lẫn Ngọc Tủy trong đó luyện chế hay không. Nếu thật sự là như vậy, sáu cây cọc trận này cũng là pháp bảo nhất phẩm hạ rồi.

Hai vị trưởng lão do đạc một chút, sau đó bố trí sáu cây cọc trận cách nhau chừng mười trượng. Cọc trận vừa cắm xuống đất, chỉ trong thoáng chốc một vầng sáng từ dưới đất bay lên, lấp đầy khu vực bên trong sáu cây cọc trận.

Lôi đài này được sáu cây cọc trận phong ấn, cho dù là Đại Năng dốc hết toàn lực chiến đấu bên trong cũng không để lọt lực lượng ra ngoài.

Lưu trưởng lão nhìn bảng kê đối trận trong tay, vừa định lên tiếng nói, Triệu Dực Tông đã nhảy tới, ngoắc ngoắc ngón tay với Vũ La, giọng âm dương quái khí:

- Vũ Đại nhân, xin mời!

Lưu trưởng lão mặc dù có chút bất mãn, nhưng vẫn nói:

- Tự động lựa chọn đối thủ có thể ưu tiên tỷ võ, cũng phù hợp quy củ, bắt đầu đi.

Vũ La cũng có vẻ nôn nóng không chờ được, hai chân khẽ nhích, đã xuất hiện trên lôi đài nằm trong hào quang bao phủ.


Quách Lãnh Nguyệt ở dưới ra sức vỗ tay:

- Dực Tông, cố lên, nhất định phải đánh cho hắn ngã xuống với tư thế như chó gặm bùn...

- Triệu sư huynh không cần hạ thủ lưu tình!

- Triệu sư huynh phải báo thù cho Lý Phong Mậu sư đệ!

- Dạy cho tên khốn ngông cuồng này một trận đi...

Phía dưới gào thét một mảng, Vương Cầm Hổ giận dữ, điên cuồng quát to một tiếng:

- Vũ Đại nhân đánh cho y không còn manh giáp đi...

Mọi người sững sờ một chút, ngay sau đó phát ra một tràng cười rộ:

- Đồ ngu, ngươi chờ xem Vũ Đại nhân của ngươi bị người ta giày xéo đi, ha ha!

Triệu Dực Tông nhìn Vũ La tự tin cười một tiếng:

- Vũ Đại nhân chuẩn bị xong chưa?

Vũ La gật đầu, Lưu trưởng lão kêu to một tiếng:

- Bắt đầu.

Thân hình Triệu Dực Tông hóa thành một đạo hư ảnh, trong nháy mắt đã xông tới bên cạnh Vũ La. Tay trái y vỗ hờ một cái, trong vòng ba trượng xung quanh Vũ La, một mảng linh quang chớp động. Đây cũng chỉ là hư chiêu, chỉ nhoáng lên một cái trước mặt Vũ La, sau đó quyền phải của y thình lình ngưng tụ một luồng hào quang chói sáng, giống như nộ long xuất hải, xuất quyền như pháo oanh tạc đánh tới.

Lần này y đã đánh thật sự, hoàn toàn không hề thăm dò. Chỉ chiêu đầu tiên đã dùng tới tám phần thực lực, muốn với một quyền đánh bay Vũ La ra khỏi lôi đài.

Vũ La có vô số loại thủ đoạn có thể hóa giải chiêu này của y, nhưng Vũ La thật sự không giỏi nhẫn nại cho lắm.

Một quyền này vừa xuất ra, thanh thế kinh người, phía dưới Quách Lãnh Nguyệt hưng phấn vừa kêu la vừa nhảy nhót:

- Dực Tông giỏi quá, đánh hay lắm, lên đi, nện cho hắn mềm xương...

Binh!

Quyền này giống như đại pháo khai sơn, đánh thật mạnh vào giữa ngực Vũ La. Vũ La không né tránh không chống đỡ, đứng yên hứng chịu một quyền này của y.

Triệu Dực Tông mừng rỡ:


- Chết đi...

Còn chưa dứt lời, y chợt phát hiện ra quyền kình của mình đợt sau cao hơn đợt trước, vừa đánh trúng người Vũ La thình lình bị bắn ngược trở lại. Dường như một quyền này của y vừa nện vào một ngọn núi khổng lồ sừng sững, không thể nào lay chuyển.

Lực lượng phản chấn đánh tới, Triệu Dực Tông không nhịn được lùi lại ba bước liên tục, cổ tay cũng cảm thấy ngấm ngầm đau.

Chỉ trong thoáng chốc, tiếng hoan hô xung quanh ngưng bặt. Mọi người mở to hai mắt nhìn chăm chú, làm sao cũng không ngờ được kết quả lại là như vậy.

Vũ La phủi ngực, vuốt thẳng y phục nhăn nhúm:

- Xuất toàn lực đi thôi, lực lượng như vậy ngay cả nhục thể của ta cũng không đả thương được.

Thân thể Vũ La trải qua cương phong rèn luyện, vốn đã hết sức cường hãn, pháp bảo thông thường cũng khó lòng công phá. Gần đây hắn lại được Thần Huyết Thạch cải tạo huyết mạch, càng cường hãn hơn so với trước kia.

Triệu Dực Tông nhanh chóng ổn định lại tinh thần, cười lạnh một tiếng:

- Được, ngươi chờ đó!

Y cũng thận trọng hẳn lên, hai chân dạng ra, đứng không ra chữ Đinh cũng không ra chữ Bát. Hai đạo linh quang giống như du long từ dưới chân chậm rãi dâng lên, vờn quanh toàn thân y, chậm rãi đi tới hai tay, lúc này đã to như vại nước.

Triệu Dực Tông nắm chặt hai quyền, hai luồng linh quang kia lại càng thêm mãnh liệt.

Giữa linh quang sáng chói, hai quyền của y đối diện với nhau, linh quang của quyền trái bị quyền phải hấp thu hết sạch. Lúc này quyền phải y đã bành trướng to bằng đầu người, linh quang không ngừng nén ép, giống như một hòn bi phát ra hào quang sáng rực.

Y đi tới từng bước một, Vũ La vẫn đứng yên nhìn y tụ lực, dường như còn muốn đỡ thêm một quyền nữa.

Triệu Dực Tông đã đến trước mặt Vũ La, vung quyền lên ầm ầm giáng xuống thật mạnh.

Bùng!

Hào quang bạo phát, Triệu Dực Tông lại nện mạnh một quyền vào giữa ngực Vũ La. Nhưng Vũ La vẫn bình yên vô sự, Triệu Dực Tông lại bị lực phản chấn bắn ngược về phía sau.

Mọi người thấy vậy lấy làm kinh ngạc: Không ngờ Vũ La không hề động thủ, chỉ bằng vào nhục thể đã hất bay Triệu Dực Tông ra ngoài? Không ngờ rằng hắn chiến thắng bằng cách này!

Nhưng bọn họ đã hiểu lầm rồi, Vũ La cũng cảm thấy Triệu Dực Tông hết sức phiền phức, bám lấy hắn chẳng khác nào một con ruồi. Nếu đánh bại y như vậy chẳng phải là quá dễ dàng cho y hay sao?

Vũ La đuổi theo trong nháy mắt. Thân thể Triệu Dực Tông còn ở giữa không trung, Vũ La đã xuất ra liên tục mấy trăm quyền, từng quyền đều sử dụng Vu lực màu vàng sẫm. Mọi người chỉ nghe thấy thanh âm bịch bịch vang lên như mưa bấc, dưới quyền kình của Vũ La, thân thể Triệu Dực Tông trong nháy mắt biến hóa vô số hình dạng.

Đến khi Triệu Dực Tông giống như một thi thể rơi xuống bên ngoài lôi đài, mọi người mới biết Triệu Dực Tông đường đường cao thủ Đạo Cảnh Đan Thành trung cấp, không ngờ rằng dưới tay Vũ La lại không chịu nổi một đòn.

Vũ La đánh bại Triệu Dực Tông xong, không thèm nhìn một lần nào, lập tức xoay người rời đi, vừa đi vừa thở ra một hơi thật dài: Chuyện trong Đông Hồ địa cung tuyệt đối sẽ giữ lại trong Đông Hồ địa cung.

Lưu Thư Lương vội vàng tiến lên kiểm tra Triệu Dực Tông. Triệu Dực Tông đã sớm bất tỉnh hôn mê, kinh mạch, xương cốt toàn thân đã vỡ nát, nội tạng lẫn lộn với nhau thành một đống thịt vụn, bất quá vẫn còn một hơi thở mỏng như tơ.

Lưu trưởng lão vội vàng vẫy vẫy:

- Mau mau cứu chữa.

Hai vị trưởng lão kia vội vàng động thủ, vừa rót linh lực, vừa cho uống linh đan.

Vũ La biết rõ Triệu Dực Tông không thể sống quá ngày mai, Vu lực màu vàng sẫm đã hủy diệt tất cả sinh cơ của y.

Hắn không đánh chết Triệu Dực Tông ngay tại chỗ là vì không muốn để lại tiếng xấu cho mình. Bị đánh chết ngay tại chỗ và trọng thương bất trị sau khi tỷ võ mà chết, tuy rằng kết quả của hai chuyện này giống nhau, nhưng tính chất hoàn toàn khác.

Tào Long Báo nhìn Vũ La một cái thật sâu, tại đây ngoại trừ Vũ La cũng chỉ có Tào Long Báo có thể nhìn ra, Triệu Dực Tông sinh cơ đã tuyệt.