Tào Long Báo hừ lạnh một tiếng:
- Giỏi cho một tên cao túc Không Động sơn, không chịu được thất bại sao, tức tối sao?
Triệu Dực Tông không dám tỏ ra càn rỡ trước mặt Tào Long Báo, vội vàng khom người nói:
- Vãn bối không dám, chỉ là có chút khó có thể tin lại có bốn người đã ra ngoài.
Tào Long Báo giơ tay chỉ vào thạch thất Vũ La:
- Vũ La là người thứ nhất ra ngoài, sau đó là Thương Điệp Lệ, Mạnh Liên Ẩn, Vương Cầm Hổ. Nếu ngươi không tin, có thể tới đó xem thử một chút, bọn họ đã sớm trở về.
- Vũ La ư, không thể nào, tu vi hắn kém cỏi như vậy, vì sao có thể là hắn được...
Triệu Dực Tông bật thốt lên, tuy rằng Lưu Thư Lương hiền lành đến mức nào cũng không nhịn được nữa, chợt cười lạnh nói:
- Tên bại hoại Trung Châu như ngươi làm sao có thể nhìn thấu tu vi của người ta được?
Triệu Dực Tông trợn tròn mắt, y vẫn còn có chút không thể tin được, bước nhanh tới cửa thạch thất, quả nhiên nhìn thấy bốn người Vũ La trong đó. Giữa thạch thất bày một chum rượu đá thật to, mùi rượu ngất trời. Chum rượu to như vậy bày giữa thạch thất vốn không rộng lắm, lộ ra vẻ hơi chật chội.
Bốn người Vũ La ngồi vây quanh chum rượu, ba nam nhân cầm bát lớn, Thương Điệp Lệ dịu dàng cầm chén rượu nhỏ bằng bạch ngọc, mọi người đánh chén vô cùng thoải mái, nói chuyện vui vẻ, xem ra bọn họ ra ngoài đã được một thời gian.
- Làm sao có thể!
Triệu Dực Tông gầm lên giận dữ:
- Vũ La, nhất định là ngươi gian lận!
Y đứng ở cửa quát to một tiếng, dang rộng hai tay vọt vào.
Một bàn tay to tướng từ sau lưng tóm lấy cổ y, giọng Tào Long Báo lạnh lùng vang lên:
- Triệu Dực Tông, nếu ngươi không phục, ngày mai sẽ là trường tỷ thí đầu tiên của Thiên Môn diễn võ, ngươi có thể khiêu chiến với Vũ La.
Vũ La gõ bát rượu cồm cộp vang dội:
- Đúng vậy, không phải là ngươi muốn dạy dỗ ta sao, đúng dịp rồi, ta cũng đang có ý đó! Xem ra trận chiến giữa hai ta ngày mai là không thể nào tránh khỏi.
Triệu Dực Tông bị Tào Long Báo ném ra ngoài, thở hồng hộc oán hận nói:
- Ngươi chờ đó, ngày mai ta nhất định đánh cho ngươi răng rơi đầy đất, ngay cả mẹ ruột ngươi cũng không nhận ra ngươi!
Y nói dứt lời vung mạnh tay áo, xoay người trở về thạch thất của mình.
Tào Long Báo cười lạnh một tiếng, nhìn theo bóng lưng y:
- Tiểu tử không biết trời cao đất rộng.
Chờ Triệu Dực Tông đóng cửa lại, Tào Long Báo mới đi vào thạch thất Vũ La, có chút lo lắng nói:
- Vũ La, tiểu tử kia không phải là kẻ tầm thường, tu vi cũng đã đạt tới cảnh giới Đan Thành trung cấp, hiện tại ngươi chỉ mới là Đan Thành sơ cấp... Hay là để ngày mai ta nói với Lưu trưởng lão một tiếng, không phân cho hai người các ngươi vào một tố. Chờ sau khi ngươi ra ngoài, muốn sửa trị y thế nào cũng được.
Tào Long Báo đã có thể nhìn ra hiện tại Vũ La đã đạt tới cảnh giới Đan Thành sơ cấp, nhãn quang quả thật bất phàm.
Vũ La mỉm cười khoát tay:
- Hảo ý của Tào trưởng lão, Vũ La xin tâm lĩnh, bất quá nếu ngày mai ta né tránh không chiến, chẳng phải là khiến cho bọn chuột nhắt này càng thêm kiêu căng phách lối sao?
- Nhưng tu vi của ngươi... Nơi này chính là Đông Hồ địa cung đó...
Tào trưởng lão không tiện nói rõ, ngươi kém người ta một cấp, trong Đông Hồ địa cung này so với nhau về tu vi chân chính.
Vũ La cười nói:
- Tào trưởng lão yên tâm, ta đã nắm chắc.
Tào Long Báo không tiện khuyên nữa:
- Vậy cũng được, tùy ngươi.
Sau khi Tào Long Báo đi rồi, ba người Vương Cầm Hổ kinh ngạc nhìn Vũ La:
- Không ngờ ngươi đã đạt tới cảnh giới Đan Thành!
Lúc trước tất cả mọi người cho là hắn tối đa cũng chỉ là cảnh giới Đạo Cảnh Đan Thai đỉnh phong.
- Nhưng... Vẫn không sánh bằng Triệu Dực Tông...
Thương Điệp Lệ có chút bận tâm lo lắng.
Không chỉ là Triệu Dực Tông, tất cả những người ra ngoài sau y cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ rằng người vô địch ảo cảnh tầng mê cung thứ nhất lại là Vũ La.
Về Thương Điệp Lệ, mọi người còn có thể hiểu được, dù sao nàng cũng là cao đồ của Côn Luân. Tuy rằng nhìn qua Thương Điệp Lệ cũng tầm thường, nhưng Côn Luân có rất nhiều bí thuật không cho người ngoài biết.
Nhưng Vũ La vốn bị mọi người choà tu vi kém cỏi lại là người đầu tiên ra ngoài, làm cho người ta khó có thể tiếp nhận. Thậm chí Quách Lãnh Nguyệt lớn tiếng quát hỏi Lưu Thư Lương, trực tiếp chất vấn tính cách công bằng của Lưu Thư Lương chủ trì Thiên Môn diễn võ.
Lưu Thư Lương là một trưởng lão Trưởng Lão Hội, quả thật không có lực uy hiếp là bao đối với những đệ tử kiệt xuất của Cửu Đại Thiên Môn.
Người hiền lành như Lưu Thư Lương bị miệng lưỡi bén nhọn của Quách Lãnh Nguyệt khiến cho không nói nên lời, nét mặt già nua tức tối đỏ bừng. Cuối cùng Tào Long Báo phải ra mặt, lạnh lùng ném ra một câu: Sắp tới còn có tỷ võ, nếu không phục có thể cùng lên lôi đài nói chuyện.
Lúc này mới xem như đè ép bất mãn của mọi người lại.
Đến tối, ba người Vương Cầm Hổ cáo từ, Thương Điệp Lệ tự nhiên là trở về thạch thất của mình, Vương Cầm Hổ cùng Mạnh Liên Ân cũng đi tới gian thạch thất cuối cùng, để dành không gian cho Vũ La mài gươm trước khi lâm trận.
Vũ La cũng không cự tuyệt, hắn dùng cự thạch che cửa, đánh ra bốn đạo linh văn phong ấn, lại đem hai con rùa nhỏ ra. Nếu ai dám xông tới, vậy sẽ làm điểm tâm cho hai con rùa ngu ngốc tự nhiên, nhưng cũng giết chóc tự nhiên này.
Chuẩn bị xong hết thảy, Vũ La lấy ra Thần Huyết Thạch, bắt đầu tu luyện Cửu Long Thôn Nhật.
Trước khi tới Đông Hồ, Vũ La đã tu luyện giai đoạn này tới ngày thứ tư, Thần Huyết Thạch vẫn một mực cải tạo huyết mạch của hắn. Tả Sư Dạ Vũ không có ở đây, Vũ La cũng không biết rõ huyết mạch của mình đã đạt đến trình độ nào.
Hôm nay chính là ngày thứ năm, dựa theo kinh nghiệm lúc trước, hôm nay hẳn là thời cơ đột phá.
Năng lượng cổ xưa của Thần Huyết Thạch bao trùm Vũ La, thấm vào huyết mạch của hắn từng tia từng tia, vẫn còn tiếp tục cải tạo. Nhưng vẫn không thấy cảm giác thăng tiến cảnh giới đâu cả.
Vũ La cần cù tu luyện suốt đêm, mãi đến khi hồ nước bên trên xuất hiện một luồng sáng vàng rực rỡ, Cửu Long Thôn Nhật vẫn không có dấu hiệu đột phá.
Vũ La không khỏi có chút kỳ quái, nhưng cũng không quá coi trọng chuyện này.
Trong một đêm, linh lực vận chuyển chín đại chu thiên, Vũ La có thể cảm giác được huyết mạch của mình xảy ra một chút biến hóa kỳ diệu, lúc trước chưa từng có tình huống như thế.
Vũ La ngừng công pháp, muốn tìm hiểu rốt cục có thay đổi gì, nhưng hắn lại không tra xét, chỉ có thể cười khổ lắc đầu. Vốn tưởng rằng trong một đêm này mình có thể tấn thăng Đan Thành trung kỳ, cảnh giới vượt hơn Triệu Dực Tông, nhưng vẫn không thành công. Nhưng Vũ La thật sự không coi trọng chuyện này, Triệu Dực Tông không phải là uy hiếp với hắn.
Vũ La cho hai con rùa đang ngủ say vào trong Thiên Phủ Chi Quốc, giải khai linh văn phong ấn ở cửa. Vừa mới mở cửa đá ra, Triệu Dực Tông ở sát vách cũng đi ra, tinh khí thần mười phần sung túc. Nhìn thấy Vũ La, y cười lạnh một tiếng:
- Cần cù tu luyện một đêm ư? Đáng tiếc, thăng tiến cảnh giới không thể nào chỉ trong một ngày một bữa là được, trong một đêm bất kể thế nào ngươi cũng không thể vượt qua ta. Hãy chờ đó, ta sẽ tuyệt không hạ thủ lưu tình!
Vũ La không nhịn được lắc đầu, là người của hai thế giới, hàm dưỡng của hắn đã là rất tốt. Nhưng lại có một số người khiến cho hắn hận tới nỗi không thể nện cho một trận nên thân ngay tại chỗ. Nếu là lúc trước hắn đã đánh rồi, nhưng hiện tại làm như vậy là không tuân theo quy định. Hiện tại Thiên Môn diễn võ đã bắt đầu, không phải là thời điểm dạy dỗ Lý Phong Mậu giống như ngày hôm qua.
Vũ La cố nén lửa giận trong lòng, trong khoảng thời gian này, Triệu Dực Tông dương dương đắc ý đi về phía những người khác. Đến khi Vũ La tiến ra, hắn đã là người cuối cùng.
Truyền thống của Thiên Môn diễn võ, một ngày thăm dò mê cung, một ngày tỷ võ.
Vốn là Cửu Đại Thiên Môn mỗi môn phái ra một tên tuyển thủ, cộng thêm ba người của Trưởng lão Hội, tổng cộng mười hai người.