Tiên Tuyệt

Chương 591: Đông Hồ địa cung (Thượng)

Mọi người vội vàng xem xét một phen, rốt cục có người nói:

- Không thấy Long Hổ Sơn Trương huynh!

Lưu trưởng lão cùng Vũ La cảm thấy tim mình như chìm xuống.

Long Hổ sơn là một trong những minh hữu kiên định nhất của Chu Thanh Giang, tương lai quật khởi mạnh mẽ là chuyện có thể đoán trước. Không ngờ rằng đã chết đi một cách không minh bạch như vậy, Lưu trưởng lão rối loạn trong lòng, trong lúc nhất thời không có chủ ý gì cả.

Trong lòng Vũ La đã nhận định Côn Luân và Long Hổ Sơn là minh hữu của mình, hiện tại xuất sư bất lợi, tổn thất một đồng minh, mặc dù hắn không sợ hãi, nhưng trong lòng cũng cảm thấy bứt rứt.

Chẳng qua hắn cũng không ngờ rằng, quái vật này thế tới rất mạnh, trước khi công kích cơ hồ không có chút gì là báo trước, chỉ là mặt nước khẽ nhộn nhạo một chút. Hơn nữa còn có thể ẩn tàng khí tức cơ hồ không thể tìm ra.

- Lưu trưởng lão, mọi người vẫn nên cẩn thận một chút, quái vật kia hẳn là ẩn núp dưới nước, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh lén chúng ta lần nữa.

Vũ La nhắc nhở.

Lưu trưởng lão gật đầu:

- Mọi người hãy theo ta thối lui lên trên bờ đi. Các ngươi đi trước, ba lão già chúng ta đoạn hậu!

Mọi người chậm rãi thối lui, mặt hồ sau cơn náo loạn vừa rồi đã khôi phục yên tĩnh trở lại, nhìn qua dường như chưa từng xảy ra một màn chí mạng như vừa rồi. Nhưng mọi người nhìn xuống mặt nước kia, ai nấy đều có cảm giác không rét mà run.

Thuyền đá rộng bốn mươi trượng lại bị một cái cắn đứt đôi như vậy...

Sau khi bước lên nền đất cứng, dường như trong lòng mọi người cảm thấy vững vàng hơn. Lưu trưởng lão triệu tập tất cả lại:

- Chư vị cũng là cao túc của Cửu Đại Thiên Môn, bình thường khẳng định cũng từng nghe các trưởng bối nói về Đông Hồ, tất cả mọi người thử nghĩ xem, quái vật này có thể là thứ gì?

Mọi người còn đang trầm tư, Vũ La thình lình dang rộng hai tay, trong phút chốc sát khí đáng sợ phóng lên cao, hung uy kinh khủng, sóng sau cao hơn sóng trước, giống như ngọn lửa bốc cao, bức tới chín tầng trời.

- Ngươi nổi điên làm gì vậy?

Ngự Trảm Đài Vương Cầm Hổ có chút bất mãn:


- Dù muốn biểu hiện thực lực của ngươi, cũng không cần làm như vậy...

Vũ La đang cản trước mặt mọi người, mặt quay về phía Đông Hồ.

Vương Cầm Hổ vừa mới dứt lời, mọi người chợt thấy bờ hồ bỗng nhiên nổi vồng lên một đường dài, nhanh chóng tiến về phía mọi người.

Lưu trưởng lão hét lớn một tiếng:

- Thứ kia xông tới rồi!

Đường nổi lên kia có tốc độ cực nhanh, chỉ trong thoáng chốc đã tới trước mắt. Nhưng gặp phải hung uy mang theo sát ý ngập trời của Vũ La, nhất thời dừng bước không tiến nữa, chỉ uốn éo vài cái, rốt cục chìm xuống lòng đất trở lại.

Mọi người hết sức khẩn trương, cũng cho là phản ứng không kịp nữa rồi. Vừa rồi đường kính của đường đất nổi lên kia đạt đến hai mươi trượng, e rằng quái vật dưới lòng đất phải to chừng bốn mươi trượng. Nếu là quái vật loại mãng xà, há miệng ra chí ít cũng to trăm trượng, cắn một cái đứt đôi thuyền đá rộng bốn mươi trượng quả thật là chuyện rất dễ dàng.

Trong những người ở đây, người nhát gan sau lưng đã toát mồ hôi lạnh ướt đẫm, kẻ gan lớn cũng toàn thân cứng ngắc, một lúc lâu sau vẫn chưa buông lỏng được. Lưu trưởng lão thản nhiên nhìn Vương Cầm Hổ một cái, không nói gì, Vương Cầm Hổ cũng đỏ bừng mặt mũi.

Bốp!

Ra ngoài dự liệu của Vũ La, Vương Cầm Hổ đột ngột tát mạnh vào mặt mình một cái, sau đó sải bước đi tới trước mặt Vũ La, ôm quyền hổ thẹn nói:

- Vũ Đại nhân, lúc trước đắc tội đã nhiều, là lỗi của Cầm Hổ. Kính xin Vũ Đại nhân khoan hồng độ lượng, lượng thứ cho Cầm Hổ một phen!

Vũ La thấy má y sưng phồng đỏ ửng cũng không khỏi bật cười:

- Cũng không phải là chuyện lớn lao gì, không cần để trong lòng.

Vương Cầm Hổ lại xá một xá, lui về cúi đầu không nói thêm lời nào, dường như trong lòng đã có quyết định nào đó.

Nếu Vũ La không nhìn lầm, người như Vương Cầm Hổ vô cùng thẳng thắn, một là một, hai là hai. Nếu y đã không thích ai, làm sao cũng không thích, nếu y cảm thấy y đã sai, vậy có nghĩa là chân tâm thật ý với mình.

Vũ La vừa cảm ứng được quái vật kia đột kích, lập tức đứng chắn trước mặt mọi người, lấy khí thế hung hãn của mình bức lui quái vật. Nếu không nhờ hắn, e rằng quái vật kia chui từ dưới lòng đất lên bất thình lình, nhất định trong số mọi người sẽ có người phải chết.

Lưu trưởng lão vội vàng dẫn người rút lui về phía sau, cũng hết sức nghi hoặc không giải thích được: Đông Hồ địa cung đã mấy lần cử hành Thiên Môn diễn võ, mỗi một lần tụ hội cũng ở trên bờ hồ chỗ này, cũng chưa bao giờ nghe nói có người thấy qua hung thú đáng sợ như vậy. Quái vật này cũng không phải chỉ trưởng thành trong ngày một ngày hai, ít nhất cũng có trăm năm đạo hạnh, vì sao xuất hiện thình lình như vậy?


Một mực thối lui ra ngoài ba mươi dặm, mọi người mới dừng lại. Nơi này là một mảnh hoang nguyên, gió đêm xào xạc thổi khiến trong lòng mọi người lạnh lẽo như băng.

Ba vị trưởng lão tụ lại một chỗ thương lượng một phen, rốt cục quyết định lập tức hồi báo chuyện này cho Cửu Đại Thiên Môn. Người Long Hổ sơn đã chết, chuyện này không thể nào che giấu được.

Lưu trưởng lão viết thư cả đêm, dùng bí pháp liên lạc Trưởng lão Hội, những người khác đả tọa điều tức xung quanh. Bất quá lần này mọi người đặc biệt an bài người gác đêm.

Dường như quái vật kia cũng không thể rời khỏi hồ nước quá xa, phần đêm còn lại bình an vô sự.

Xế chiều ngày hôm sau, người của Long Hổ Sơn đã tới. Kẻ xấu số duy nhất hôm qua là Trương Thạc, nghe nói là con riêng của chưởng môn hiện nhiệm Long Hổ Sơn, tư chất rất tốt, thân mang Phong Mậu Tuệ Căn, một trong Nhị Thập Đại Tuệ Căn, là nhân vật thiên tài chân chính được Long Hổ Sơn dốc lòng bồi dưỡng. Hiện tại y đã chết đi một cách bất minh bất bạch như vậy, lẽ nào Long Hổ sơn lại bỏ qua?

Người Long Hổ Sơn tới đây là Đại Trưởng lão Tào Long Báo, có địa vị trong môn gần với chưởng môn Trương Thiên Tuyệt. Y và Trương Thiên Tuyệt là sư huynh đệ nhất mạch, tình cảm rất tốt. Chuyện gió trăng của Trương Thiên Tuyệt năm xưa, y biết rất rõ ràng, cho nên cũng hiểu Trương Thạc có ý nghĩa thế nào với Trương Thiên Tuyệt.

Lưu trưởng lão nhìn thấy Tào Long Báo từ xa, lập tức quỳ gối nghênh đón, liên tục khấu đầu xin lỗi. Tào Long Báo không nể mặt chút nào, vung tay hừ lạnh:

- Lưu Thư Lương, chúng ta giao đệ tử Long Hổ Sơn cho lão, kết quả còn chưa tiến vào Đông Hồ địa cung, người đã không còn, lão ăn nói thế nào với chúng ta đây?

Lưu Thư Lương toát mồ hôi trán:

- Tào Đại nhân, chuyện này... Thật sự xảy ra vô cùng đột ngột, ngài có thể hỏi tất cả mọi người, cũng không phải là Lưu mỗ không hết lòng chiếu cố, thật sự là... Ôi...

Tào Long Báo cười lạnh một tiếng:

- Lão muốn nói rằng đệ tử Long Hổ Sơn ta xui xẻo mắc phải tai kiếp ư? Thế nhưng Trương Thạc sư diệt ta Thiên Đình đầy đặn, tướng mạo đường đường, không giống như một kẻ yếu mệnh chút nào.

Lưu Thư Lương bất đắc dĩ:

- Tào Đại nhân, chuyện này Lưu mỗ cũng thật bất ngờ, nhưng quả thật không thể trách ta tất cả được...

Tào Long Báo lại vung tay lên:

- Nhiều lời vô ích! Trước hết dẫn ta đi xem quái vật kia là thứ gì, đợi sau khi ta giết chết nó báo thù cho đệ tử Long Hổ Sơn, hãy nói tới những chuyện khác.

Lưu Thư Lương vẻ mặt đau khổ:

- Tào Đại nhân, vật kia thật sự vô cùng lợi hại, ngài nên cẩn thận..

- Lưu Thư Lương lão thực lực không đủ, không đối phó được một con súc sinh, làm liên lụy đệ tử Long Hổ Sơn ta chịu khổ, đó là sự bất lực của lão...

Tào Long Báo không chút khách sáo:

- Nhưng không có nghĩa là thần thông Long Hổ Sơn ta không chém giết được một con yêu nghiệt!

Lưu trưởng lão lập tức im lặng, lão có lòng tốt nhắc nhở, lại bị cho là trốn tránh trách nhiệm, cố ý khuếch đại thực lực hung thú.

Vũ La ở bên cạnh thấy hết chuyện này, thật lòng hắn cảm thấy đồng tình với Lưu trưởng lão. Trưởng lão Trưởng lão hội do những môn phái khác chọn ra như lão, nhìn qua hết sức oai phong, trên thực tế nếu so với những trưởng lão có thực quyền chân chính của Cửu Đại Thiên Môn không bằng con chó, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người đánh chửi, chẳng khác nô tài.