Những người đó nhìn thấy Tả Sư Dạ Vũ, cùng nhau nở một nụ cười như trút được gánh nặng. Nhiệm vụ sắp sửa hoàn thành, còn chuyện gì có thể khiến cho người ta vui vẻ hơn chuyện này?
Mười sáu người xuất hiện, khiến cho không gian này khẽ lay động một chút, nhưng ngay sau đó bọn họ lập tức ý thức được, nhanh chóng kìm chế lực lượng bản thân mình. Sau khi không gian dao động một trận, rốt cục dần dần yên tĩnh lại.
Người cầm đầu lộ vẻ hơi kinh ngạc:
- Không ngờ rằng đầu này lại là thế giới cấp thấp.
Tên thủ lĩnh vung tay lên:
- Đừng lo nhiều như vậy, giết chết tất cả những người chứng kiến, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Mười sáu người cùng nhau tiến về phía trước, Vũ La đang muốn thả ra Bách Vạn Nhân Đồ, Tả Sư Dạ Vũ đã giơ bàn tay trắng như ngọc vừa mới châm trà, lòng bàn tay hướng ra ngoài đẩy ra một chưởng.
Một đạo quang cầu không có gì là báo trước xuất hiện xung quanh những người đó, mười sáu người rơi vào trong quang cầu, nhất thời bị một cỗ lực lượng hùng mạnh phong ấn, không thể động đậy.
Sắc mặt Tả Sư Dạ Vũ vẫn như thường, ngón tay út của nàng khẽ búng một cái, Vũ La có thể nhìn thấy móng tay nàng sắc bén như dao.
Đầu mười sáu người rơi xuống một lượt, tuy rằng bên trong thi thể không có máu tươi phun ra, nhưng rõ ràng đã thành mười sáu cỗ thi thể. Vũ La không biết Tả Sư Dạ Vũ dùng thủ đoạn gì, thật không ngờ bá đạo tới mức như vậy.
Tả Sư Dạ Vũ cũng không thèm nhìn tới những thi thể kia, chậm rãi châm cho mình một chén trà, sau đó chậm rãi uống hết, lúc này mới thở dài sâu kín:
- Thương thế của ta vốn đã khỏi từ sớm, hơn nữa nhờ có Thần Huyết Thạch của ngươi, nên dù thời gian ngắn ngủi ta vẫn tiến thêm một bậc. Cho dù là trước kia, chỉ cần ta không bị thương, những người này cũng chỉ là một đám gà đất chó ngói, huống chi là hiện tại.
- Ngươi có thể ở lại với ta, ta thật hết sức vui mừng.
- Nhưng ngươi vẫn không hiểu rõ ta, ta không phải mềm lòng như ngươi nói. Đôi tay này nhìn rất sạch sẽ, nhưng dính đầy máu tươi, danh hiệu Ma Sát Thiên mỗ này cũng không phải là tự ta đặt, cũng không phải là muốn oai phong...
Nàng ảm đạm đứng dậy:
- Đã có người tìm tới, ta đây phải đi thôi. Nếu còn ở lại, sẽ mang tai họa tới cho thế giới này.
Nàng cất bước đi tới cánh cửa nhỏ kia, y phục lay động, bập bềnh giống như hồ nước dưới ánh trăng trong gió nhẹ.
Đến cửa nàng chợt ngừng một chút, không nhịn được xoay đầu lại, nở một nụ cười rạng rỡ với Vũ La.
- Nàng chờ một chút...
Vũ La hết sức chân thành lấy trong người ra một bình lá trà:
- Cho nàng cái này, chắc chắn nàng sẽ thích, đây là loại trà tốt nhất mà ta vẫn cất giấu từ trước tới nay.
Thần sắc trên mặt Tả Sư Dạ Vũ thoáng động:
- Ngươi đó, không thể để lại một ấn tượng tốt đẹp cuối cùng cho người ta sao?
Vũ La cười, sắc mặt rạng ngời như ánh dương quang. Tả Sư Dạ Vũ nhận lấy, xoay người đi vào trong cánh cửa nhỏ kia, biến mất không thấy.
Vũ La đứng ngây người ra trong chốc lát, trong lòng cũng cảm thấy khó tả vô cùng, rốt cục hất chân một cái, đóng cánh cửa nhỏ kia lại, quay lại tìm chén rượu của mình.
Chỉ thấy trên mặt đất ngổn ngang mảnh vỡ, Vũ La bất đắc dĩ nở một nụ cười khổ, ôm lấy chum rượu đá dốc thẳng vào miệng.
Mãi đến trưa hôm sau, Vũ La mới thức dậy, rượu trong chum đã với hơn phân nửa, tối qua hắn ngã lăn ra ngủ không biết khi nào. Hiện tại hắn tung mình ngồi dậy, nhìn qua ánh mặt trời bên ngoài cửa số sáng rực vô cùng. Tả Sư Dạ Vũ cũng như một luồng sáng chiếu vào căn phòng nhỏ tối tăm này, bất quá rốt cục cũng chỉ là thoáng qua.
Vũ La ngồi yên trong chốc lát, ổn định tâm trạng mình, ánh mắt chợt nhìn về phía cánh cửa nhỏ kia, miệng khẽ nhếch cười. Ở đó có mười sáu thi thế Tiên Nhân, tuy rằng muốn luyện thành Tiên Thi gì đó là không thực tế, nhưng trên thân thể những người này mang theo không ít bảo bối.
Vũ La tung mình bò dậy, lục ra tất cả giới chỉ, vòng tay trữ vật trên thi thể những người này.
Hắn vừa ném những thi thể này vào trong nhẫn trữ vật chứa khối Thần Huyết Thạch hình chuông, còn chưa kịp xem xét thu hoạch của mình, bên ngoài Vọng Sơn các chợt vang lên giọng của Kiều Hổ:
- Đại nhân, Trưởng lão Hội phái người đến.
Hiện tại Vũ La không coi Trưởng lão hội ra gì, nhưng ngoài mặt cũng không thể coi thường. Huống chi Trưởng lão Hội bây giờ là Đồng trưởng lão làm chủ, dù sao là người quen cũ, cũng phải nể mặt một chút.
Hắn không thể làm gì khác hơn là nén lại kỳ vọng trong lòng, ra cửa gặp người đưa tin.
Lần trước Mã Hồng bị Vũ La cảnh cáo, không dám tới Vọng Sơn các sợ gặp nữ nhân kia, cho nên lần này mới để Kiều Hổ tới.
Người của Trưởng lão Hội cũng rất khách sáo, thấy Vũ La mở miệng kêu một tiếng “Vũ Đại nhân”, sau đó lấy ra một miếng ngọc.
Vũ La nhìn lướt qua, có chút nghi hoặc:
- Hội diễn võ của Cửu Đại Thiên Môn ư?
- Đúng vậy, là hội diễn võ của Cửu Đại Thiên Môn diễn ra ba mươi năm một lần, sẽ khai mạc vào ba ngày sau, trong Trưởng lão hội có người đề cử ngài tham gia.
Vũ La không phải là đệ tử Cửu Đại Thiên Môn, nhưng bản thân Trưởng lão Hội chính là cơ cấu nằm dưới quyền Cửu Đại Thiên Môn, cho nên Vũ La cũng được coi là người của Cửu Đại Thiên Môn.
Hắn cũng từng nghe qua về Thiên Môn diễn võ này, trong lòng nhớ lại một chút, dường như quả thật đã tới lúc.
Có người muốn mình tham gia Thiên Môn diễn võ này, người khác còn cơ hội gì nữa? Trong lòng hắn không giải thích được, cũng chỉ có thể khoát tay:
- Ta biết rồi, ngươi về trước đi.
Người nọ có vẻ khó xử:
- Vũ Đại nhân, ngài có đi hay không, kính xin cho một lời chắc chắn.
Vũ La nhìn y một cái, ngửi được trong đó có chút mùi vị âm mưu, chợt bật cười to một tiếng:
- Đi, ta nhất định đi!
Người đưa tin của Trưởng lão hội vừa đi khỏi, Chu Hoành đã tới.
- Muội phu, ngươi không cần phải để ý đến quy củ Thiên Môn diễn võ cái rắm gì cả, nếu có người dám thách thức trước mặt ngươi, cứ việc tát cho y một cái chết tươi. Bất kể chuyện gì, cha ta cũng có thể gánh vác.
Vũ La cười cười không nói gì, cho dù Chu Thanh Giang không dặn dò, chẳng lẽ mình chịu thiệt thòi mà không ra tay?
Hắn cũng có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ là lực khống chế của Chu Thanh Giang đối với Trưởng lão Hội vẫn chưa đủ? Gần đây Đồng trưởng lão làm gì, vì sao hạ mệnh lệnh như vậy?
Vũ La nói ra nghi vấn của mình, Chu Hoành tỏ ra bất đắc dĩ, dang rộng hai tay:
- Ngươi cũng biết Cửu Đại Thiên Môn, cho dù là Lâm Tuyệt Phong đã ngã, cũng không có khả năng bền vững như một khối thép. Khoan nói tới người khác, lẽ ra Cửu Nghi sơn và Thái Âm sơn phải sợ hãi mới đúng, nhưng Hứa Sơn Dương căn bản không nghe cha ta. Tiểu tử này vô cùng khó chịu, chúng ta cũng không thể phái người giết chết y.
- Tình huống của Trưởng lão hội cũng không khác là bao, hiện tại chính là lúc thiên hạ đại loạn, ai nấy đều lo kéo bè kết đảng. Chúng ta nhất định là người được lợi lớn nhất, nhưng nếu chèn ép tất cả những thế lực khác đang thừa cơ quật khởi, như vậy cũng không phải là chuyện tốt.
Chu Hoành gãi gãi đầu:
- Đây là nguyên văn lời phụ thân ta, thật ra rốt cục vì sao, ta cũng không hiểu.
Y không hiểu nhưng Vũ La hiểu.
Hứa Sơn Dương không phải là nhân vật chịu ở dưới người khác. Ban đầu y hợp tác cùng Vũ La, đương nhiên có nguyên nhân là y không thích cách hành sự của Lâm Tuyệt Phong. Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là y muốn liều mình đánh cuộc một phen, để có thể kiếm phú quý.
Lâm Tuyệt Phong vừa chết đi, hợp tác cũng đã kết thúc. Mặc dù Vũ La hùng mạnh thật, nhưng dù sao Hứa Sơn Dương cũng là đường đường chưởng môn Cửu Nghi sơn. Vũ La đã giết Lâm Tuyệt Phong, cũng không tiện không e ngại gì cả giết thêm một người nữa.
Về phần những thế lực mới vừa quật khởi gần đây, đã diệt trừ những thế lực thật sự mang lại uy hiếp. Nhưng nếu thật sự không còn thế lực đối lập, sẽ là một chuyện không tốt đẹp gì. Thịnh cực tất suy, như vậy có nghĩa phe Chu Thanh Giang cách ngày sử dụng không còn xa nữa.