Cơ nhục trên mặt Quỷ Lệ Danh giật giật vài cái.
- Ta nói rồi, sẽ làm cho ngươi cùng Ma Diễm cốc trở thành trò cười, vốn ta định cắm thủ cấp của ngươi trên trường kiếm, sau đó treo trên vách núi, để ngươi có thể vĩnh viễn nhìn thấy hố sâu này.
- Nhưng ngươi lại bỏ thân thể mình, nguyên hồn dung hợp thành một thể với Ma Hỏa. Vậy cũng không sao, bản tọa còn có biện pháp khác.
Quỷ Lệ Danh cảm thấy không ổn:
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì...
Vũ La giơ tay điểm nhẹ lên miếng ngọc túy, một tia khí hung sát của Bách Vạn Nhân Đồ chui vào trong ngọc túy, bức lui đám Ma Hỏa, bức nguyên hồn Quỷ Lệ Danh ra ngoài.
Mức độ đau đớn trong quá trình này thậm chí vượt hơn nỗi đau Quỷ Lệ Danh luyện hóa thân thể dung nhập nguyên hồn vào trong Ma Hỏa. Nguyên hồn y bị bức ra liên tục kêu thảm thiết, đã bất thành nhân dạng:
- Thôi, Thôi Xán, ta... Ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi...
Vũ La phì cười:
- Ngươi sắp sửa hình thần câu diệt, làm sao có thể làm quỷ được?
Hắn khoát tay, thần kiếm Thiên Tinh rất nể tình xuất hiện. Vũ La vung kiếm xuống, mặt đất nổ vang, ngọn núi gãy dưới chân hắn bị chém từ giữa ra thành hai mảnh. Một mảnh rơi xuống, mảnh còn lại có một mặt cắt trơn nhẵn bóng loáng.
Vũ La lại vung tay điểm ra, nguyên hồn Quỷ Lệ Danh bị khảm lên mặt cắt kia, sau đó phóng đại, có thể thấy rõ một gương mặt hoảng sợ khắc sâu trên vách núi.
- A...
Quỷ Lệ Danh phát ra tiếng hét thảm cuối cùng, nguyên hồn tan thành tro bụi bên trong Vu lực màu vàng sẫm, ngoại trừ gương mặt này không còn lại gì khác.
Nhưng gương mặt này sẽ ở lại trên vách núi rất lâu, vĩnh viễn nhìn xuống Hoang Vân thành đã bị phá hủy.
Vũ La nhìn chăm chú bức khắc nguyên hồn Quỷ Lệ Danh một lúc, sau đó khe khẽ thở dài, xoay người lại. Dường như có thể thấy được bóng dáng Hoang Vân thành hùng vĩ ngày xưa trong hố sâu sau lưng hắn.
Hắn bỗng nhiên lắc lắc đầu, Hoang Vân thành, trong thành có Đế Quân Thôi Xán, có Đế Hậu Tống Kiếm Mi. Nhưng không có Vũ La, không có Cốc Mục Thanh, không có Chu Cẩn, không có Hướng Cuồng Ngôn...
Tiền kiếp, thân là Nam Hoang Đế Quân, có mỹ nhân làm bạn, mình có vui vẻ không?
Đúng vậy, mình vui vẻ.
Nhưng nếu so sánh với đời này, dường như còn thiếu một chút gì...
Ánh mắt Vũ La tỏ ra phức tạp, chăm chú nhìn hố to kia, thình lình nở một nụ cười cổ quái. Hắn không còn lưu luyến nơi này nữa, thân hình đột ngột vọt lên không bay về phía trước, sau đó hóa thành một đạo lưu quang chói sáng, bay về phía Lệ Vũ Chiểu.
Hắn đi về như vậy, cũng đã mất thời gian hơn nửa ngày. Trên thực tế bọn Hướng Cuồng Ngôn đợi bên ngoài Lệ Vũ Chiểu đã một ngày trời, ngay cả Chu Hoành cũng có vẻ nôn nóng, chỉ có Hướng Cuồng Ngôn vững như non Thái.
Vu Thiên Thọ đã có hơi gấp gáp:
- Hướng Cuồng Ngôn, chúng ta vào xem một chút đi, vạn nhất thật sự có chuyện gì xảy ra, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Gương mặt Hướng Cuồng Ngôn lạnh lùng như sắt thép:
- Có ta ở đây, đừng ai mơ tưởng tiến vào!
Chu Thanh Giang nghi hoặc nhìn lão:
- Hướng tiên sinh, lão dám khẳng định chắc chắn Vũ La không có chuyện gì sao?
Đây là nhạc phụ Vũ La, Hướng Cuồng Ngôn không thể không nể tình, giọng lão hơi dịu đi một chút:
- Nếu ta nói khi giết Lâm Tuyệt Phong, Vũ La chỉ xuất ra năm thành chiến lực, các ngươi có tin hay không?
Vũ La cùng Lâm Tuyệt Phong đánh một trận không có ai quan chiến, cũng không ai biết rốt cục là xảy ra chuyện gì. Trong mọi người, Hướng Cuồng Ngôn thân với Vũ La nhất, lời của lão có thể nói là hết sức đáng tin.
Mọi người nghe vậy giật mình kinh hãi, Chu Thanh Giang khó lòng tin được nói:
- Đó chính là Lâm Tuyệt Phong, Vũ La chỉ dùng năm thành chiến lực đã giết được lão sao?
Hướng Cuồng Ngôn nói:
- Hiện tại các ngươi đã hiểu vì sao ta có lòng tin như vậy đối với Vũ La chưa? Quỷ Lệ Danh đã là cái thá gì, dưới tay Vũ La, bất quá cũng là mười mấy chiêu mà thôi. Đánh lâu như vậy... Sợ răng có lẽ vì nguyên nhân Quỷ Lệ Danh quen thuộc địa hình nơi này.
- Nhưng bên trong yên tĩnh lâu như vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện...
Chu Hoành vội vàng nói:
- Hướng tiên sinh, chắc chắn là muội phu ta đã xảy ra chuyện, ta làm sao ăn nói với muội muội đây?
- Còn có thể xảy ra chuyện gì?
Giọng Vũ La thình lình vang lên, một đạo hào quang từ trên trời giáng xuống, trong hào quang có người khẽ cười, không phải là Vũ La còn ai nữa.
Chu Hoành mừng rỡ, ào tới ôm chầm lấy hắn:
- Ha ha, muội phu ngươi trở lại rồi.
Vũ La đẩy Chu Hoành ra, nói với Chu Thanh Giang:
- Nhạc phụ đại nhân, Quỷ Lệ Danh đã chết, sau khi trở lại Trung Châu, người có thể tuyên bố tin vui này rồi.
Chu Thanh Giang giật nảy mình:
- Đường đường Nam Hoang Đế Quân, chết đi đơn giản như vậy ư?
Vũ La cười, có vẻ hơi khổ sở:
- Mấy năm gần đây, Nam Hoang Đế Quân chết còn ít hay sao?
Hướng Cuồng Ngôn ảm đạm cúi đầu, không ai có thể thấy rõ thần sắc của lão.
Chu Thanh Giang khôi phục lại từ trong kinh ngạc, nhanh chóng nghĩ tới giá trị của tin này.
Hiện tại hẳn là tu sĩ Trung Châu đã biết mình mất tích, e rằng đã đưa ra đủ các suy đoán. Tình thế Trung Châu mới vừa bình định, có lẽ lại sắp đại loạn.
Lúc này mình chạy trở về Trung Châu, tuyên bố Quỷ Lệ Danh đã chết, chỉ sợ danh vọng Chung Nam sơn lập tức sẽ đạt tới một độ cao trước nay chưa từng có.
Lâm Tuyệt Phong có cái gì? Chiến công lớn nhất của lão chính là đối kháng Đế Quân Thôi Xán, hơn nữa cuối cùng liên thủ Quỷ Lệ Danh cùng Tống Kiếm Mi, giết Thôi Xán.
Nhưng thủ đoạn này quả thật không quang minh chính đại chút nào.
Quỷ Lệ Danh chính là Nam Hoang Ma tu, Tống Kiếm Mi chính là Trung Châu phản đồ, hợp tác cùng hai người như vậy cũng khiến cho các tu sĩ Trung Châu cảm thấy xấu hổ trong lòng.
Nhưng mình không phải như vậy, âm thầm tiến vào Nam Hoang, sau đó Quỷ Lệ Danh chết đi. Cũng là Nam Hoang Đế Quân, nhưng bị mình giết quang minh chính đại.
Về phần Quỷ Lệ Danh thật ra là do Vũ La giết, Chu Thanh Giang không có chút ý muốn tham công, là ai giết không quan trọng, quan trọng là người phe mình giết.
Chu Thanh Giang hít sâu một hơi:
- Chúng ta lập tức trở về đi thôi.
Đúng như Chu Thanh Giang dự liệu, tin lão mất tích đã không thể nào giấu diếm, đủ các loại giả thuyết được đưa ra. Đến khi bọn lão từ Nam Hoang trở về tuyên bố tin này, lập tức cả Trung Châu chấn động.
Căn bản không cần nghiệm chứng tin tức này là thật hay giả, bởi vì Nam Hoang đã trở nên hỗn loạn ngay tức khắc.
Ma Diễm cốc bị hủy diệt hoàn toàn, đại biến bên trong Lệ Vũ Chiểu, Quỷ Lệ Danh mất tích. Nam Hoang một lần nữa lâm vào một mảnh hỗn loạn.
Sau khi Chu Thanh Giang trở về, lập tức cùng Hoắc Liên Đông mặt nghị một phen, sau đó triệu tập hội nghị chưởng môn Cửu Đại Thiên Môn.
Lúc này không ít tu sĩ Trung Châu cho rằng hiện tại Nam Hoang quần long vô thủ, chính là cơ hội tốt nhất để tiến vào Nam Hoang, nhất cử đạp bằng sào huyệt Ma tu, cho nên rục rịch muốn xuất binh.
Nhưng Cửu Đại Thiên Môn lại án binh bất động.
Chu Thanh Giang hiểu rất rõ ràng, lúc này xuất binh Nam Hoang, ngược lại sẽ làm Nam Hoang Ma tu vốn đang chia rẽ năm bè bảy mảng đoàn kết lại, nói không chừng dưới áp lực nặng nề, sẽ tái xuất hiện một Đế Quân Thôi Xán khác.
Để cho bọn họ loạn trước, người người mơ ước ngôi bảo tọa Đế Quân, nội đấu với nhau, nhất định thực lực sẽ tổn hao không ít.
Ba người Hướng Cuồng Ngôn về Yên sơn trước, Vũ La ở lại sơn trang Chu gia vui vẻ cùng Chu Cẩn ba tháng, sau đó quay đầu về phía Bắc, đi Hạc Ẩn sơn.
Hắn ở ngoài Hạc Ẩn sơn do dự mấy lần, rốt cục hạ quyết tâm đi gặp Cốc Mục Thanh, lại được Cốc mẫu báo cho biết Cốc Mục Thanh ra ngoài phá án, vẫn chưa trở về.
Vũ La thở dài một tiếng, cáo từ rời đi.
Cốc Mục Thanh giết Tống Kiếm Mi, trong lòng Vũ La có cảm giác vô cùng khó tả. Chính hắn cho tới bây giờ cũng không biết rõ đó là cảm giác gì, cảm giác này tác oai tác quái, khiến cho hắn tránh né Cốc Mục Thanh, dường như cảm thấy sợ hãi phải gặp gỡ Cốc Mục Thanh.
Nhưng sau khi giết chết Quỷ Lệ Danh, dường như cảm giác này nhạt đi không ít. Nhưng hắn cũng phải lấy hết can đảm mới tới đây được, không ngờ lại có kết quả này.
Vũ La cười khổ dọc đường, chạy trở về Nhược Lô Ngục.