Đôi mắt rồng khổng lồ kia bởi vì bằng đá cho nên cũng không tinh xảo lắm. Nhưng Chu Hoành vừa kêu lên như vậy, tất cả mọi người đều có một cảm giác cổ quái: Bởi vì tất cả mọi người đều cảm giác được dường như mắt rồng kia đang nhìn mình.
Vũ La đã gặp nhiều rồng, thiện lương giống như hai pho tượng Bệ Ngạn ở Nhược Lô Ngục, cố chấp giống như hài cốt Thần Long trong Thần Hoang hải, hung tàn giống như Ma Long ở Thiên Các quần sơn Bắc Cương.
Nhưng đầu rồng trước mắt này làm cho hắn có cảm giác rất kỳ quái. Trong lúc nhất thời hắn cũng không biết được rõ ràng, vật này đối với phe mình là thiện ý hay là ác ý. Chẳng qua hung danh của Đoạn Lạc Cát Liệt Đái không phải chỉ nói suông, e rằng vật kia quá nửa không có hảo ý gì.
Mọi người nhắc nhở lẫn nhau:
- Tất cả nên cẩn thận!
Vũ La xoay tay lại điểm vào mi tâm Chu Hoành một cái, một tia Mộc Thần lực rót vào trong cơ thể y. Mộc Thần lực sinh cơ bừng bừng, như nước cam lồ rót nguyên hồn y. Rất nhanh Chu Hoành tỉnh táo lại không ít, nhất thời run lên:
- Thật là lợi hại, Đoạn Lạc Cát Liệt Đái này quả nhiên là chỗ nào cũng có hung hiểm!
Vũ La nói với y:
- Theo sát ta, ngàn vạn lần không được đơn độc hành động.
Mọi người tiếp tục tiến về phía trước, nước đen trong hắc mạch dưới đất càng ngày càng nhiều. Vũ La nhắc nhở một câu, tự nhiên là mọi người cảnh giác gấp đôi.
Cũng không biết tại sao, dọc trên đường đi vẫn không gặp phải nguy hiểm gì.
Hướng Cuồng Ngôn lại nghĩ tới trước khi đến ảo cảnh, Đoạn Lạc Cát Liệt Đái dễ vào khó ra, mọi người vội vàng kiểm tra một chút. Kết quả phát hiện cũng không có ảo cảnh, thử vòng trở lại đi nửa dặm đường, vẫn không có gì là trở ngại.
- Chuyện gì xảy ra?
Vu Thiên Thọ nghi hoặc không giải thích được.
Sắc mặt Vũ La bỗng nhiên có chút khó coi, Vu Thiên Thọ kỳ quái hỏi:
- Sư tôn, người làm sao vậy?
Vũ La thở dài, trong mọi người, chỉ có Hướng Cuồng Ngôn có thể hiểu ý của hắn:
- Có lẽ là hắn nghĩ tới một khả năng xấu nào đó...
Vũ La gật đầu, ngẩng đầu nhìn ngọn núi hình đầu rồng phía trước cách đó không xa:
- Chỉ sợ nơi đó chính là chỗ nguy hiểm nhất, cho nên dọc theo con đường này mới có thể bằng phẳng thuận lợi như vậy.
Mọi người nghe như trong lòng chìm xuống: Lời Vũ La nói rất có khả năng!
Vũ La vung tay lên:
- Đi thôi.
Biết õ trong núi có hổ vẫn xông vào, có đôi khi cũng là bị ép buộc.
Quả nhiên vô kinh vô hiểm, mọi người thuận lợi tiến tới dưới chân ngọn núi khổng lồ kia. Sương mù màu xám vẫn tràn ngập như trước, mặc dù không có gió, nhưng sương mù màu xám này lượn lờ lãng đãng, giống như một lớp lụa che mặt mở ảo phủ trên đầu rồng.
Vũ La nhìn chăm chú đầu rồng kia một lúc, ở đây gần hơn rất nhiều, nhìn càng chân thật hơn.
- Ủa...
Hắn kêu lên một tiếng kinh ngạc, Hướng Cuồng Ngôn theo sát phía sau cũng nói:
- Ngươi cũng cảm thấy có gì không đúng ư?
Vu Thiên Thọ chen lời nói:
- Vật này không phải là tượng đá, mà là một bức họa!
Lúc trước bọn họ nhìn từ xa, cho rằng là cả ngọn núi được tạc thành một chiếc đầu rồng. Hiện tại tiến tới gần sát mới mơ hồ phân biệt được, thì ra mặt quay về phía bọn họ của ngọn núi này có vẽ một bức họa đầu rồng khổng lồ. Bức họa đầu rồng này phối hợp rất khéo với hình dáng của cả ngọn núi, từ xa nhìn lại thấy như ngọn núi chính là đầu rồng.
Vũ La càng nhìn lại càng mê hoặc, lúc này bước nhanh tới trước vách đá, quan sát tỉ mỉ. Đường nét bức họa trên vách vô cùng đơn giản, Vũ La lấy tay vuốt ve theo nét vẽ một cách say mê.
- Có chuyện gì vậy?
Những người khác theo kịp tới nơi, Lư Niệm Vũ hỏi.
Vũ La đáp đơn giản:
- Là linh văn.
Vu Thiên Thọ đưa mắt nhìn Hướng Cuồng Ngôn, Hướng Cuồng Ngôn trợn trắng hai mắt:
- Nhìn qua đã biết là thượng cổ linh văn, phương diện này Vũ La lợi hại hơn ta, ta cũng không cần hao tổn sức lực làm gì.
Vu Thiên Thọ cười hết sức vui vẻ:
- Ta biết, là ta cố ý hỏi như vậy. Bảo tự lão thừa nhận lão không chịu, lời này nghe vô cùng thoải mái.
Hướng Cuồng Ngôn giận tím mặt, lập tức nhắc tới vết thương lòng của lão:
- Lão là kẻ mất đi bản mệnh pháp bảo, còn không biết xấu hổ nói ta sao?
Chỗ ích lợi duy nhất của kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng là do số lượng phi kiếm quá nhiều, ngoài ra bản mệnh pháp bảo này cũng không có liên hệ quá mật thiết với bản thân lão, cho nên dù đã mất đi, lão cũng không bị thương quá nặng.
Đây rốt cục cũng là chuyện đau lòng của lão, Vu Thiên Thọ đang định tìm cách phản kích, chợt thấy Vũ La đang mò mẫm tiến tới theo một đường nét khắc trên vách đá.
- Linh văn này phong ấn thứ gì vậy...
Linh văn ẩn trong đường nét của bức họa, nếu không nhìn kỹ đúng là không thể phát hiện. Mà Hướng Cuồng Ngôn cũng không nghĩ tới chuyện linh văn phong ấn những gì, mọi người vội vàng đi theo. Vũ La vừa sờ vừa đi, dần dần đi vòng quanh ngọn núi non nửa vòng, đi sang mặt bên.
Vũ La bỗng nhiên bị một cánh tay kéo lại, hắn đang đắm chìm trong những linh văn này, lần này thình lình bị đánh thức, quay đầu nhìn lại là Hướng Cuồng Ngôn.
- Có chuyện gì vậy?
Lúc này mắt Chu Hoành đã đỏ ngầu, kêu lên một tiếng thảm thiết xông về phía trước:
- Cha...
Lư Niệm Vũ nhanh tay lẹ mắt vung tráo chộp được y:
- Cẩn thận, không thể qua đó...
Vũ La quay đầu nhìn lại, trước đường nét bức họa mà hắn đang lần tới có một đống đá kỳ quái. Đống đá này do vô số đá vụn hợp lại mà thành, nói là đống đá nhưng lại có hình cầu rất to, đường kính khoảng chừng một trượng.
Trong đó có hắc quang mờ nhạt lấp loáng, khe hở trên đống đá rất lớn, nhìn qua giống như một quả cầu màu đen thu hút đá vụn xung quanh tụ tập lại.
Mà Vũ La vì đắm chìm trong những linh văn kia, còn vài bước nữa là xông vào đống đá.
Xuyên qua khe hở của đống đá có thể nhìn thấy được tình hình bên trong. Chu Thanh Giang mặt mày tái nhợt, đang khoanh chân ngồi trên một khe nứt chỉ to bằng ngón tay cái, trong khe toát ra từng đạo hắc phong nhỏ li ti.
Vũ La có thể khẳng định, đó chính là cương phong của thế giới dưới lòng đất!
Chu Hoành thấy Chu Thanh Giang hiển nhiên đã sắp sửa chịu đựng không được bao lâu nữa, y liều mạng muốn xông qua, lại bị Lư Niệm Vũ giữ chặt. Chu Hoành bỗng nhiên thông suốt, vội vàng khóc kêu cầu Vũ La:
- Muội phu, muội phu, mau cứu phụ thân ta, ta van xin ngươi...
Thần sắc Hướng Cuồng Ngôn tỏ ra ngưng trọng:
- Vũ La không nên hành động thiếu suy nghĩ, ở trong đó có điều cổ quái, ngay cả Chu Thanh Giang cũng bị vây khốn.
Vũ La nhìn mọi người nở một nụ cười:
- Đừng lo cho ta...
Vu Thiên Thọ chợt bước tới tranh trước:
- Để ta thử một chút trước đã...
Vũ La hơi bất ngờ, không khỏi nhìn lão một cái. Vu Thiên Thọ sải bước tiến tới, giơ tay lên điểm ra, một điểm tinh quang màu đỏ bay ra, vừa mới tới gần đống đá, cương phong màu đen trong đó đã bắn ra, quấn lấy điểm tinh quang này.
Trong hắc quang, điểm tinh quang màu đỏ này giống như cây đuốc đang cháy bị tưới nước, kêu lên xèo xèo nhanh chóng mờ đi, chỉ sau vài lần hô hấp đã hoàn toàn tắt mất.
Sắc mặt Vu Thiên Thọ đại biến:
- Cấm chế thật là lợi hại! Mặc dù Xích Tinh Thứ này là do ta tiện tay luyện chế trong lúc rảnh rỗi, nhưng cũng đạt tới trình độ pháp bảo tam phẩm, không ngờ rằng chạm phải hắc quang kia, ngay cả vụn sắt cũng không còn.
Chu Hoành càng tỏ ra nôn nóng hơn nữa:
- Vậy phải làm sao bây giờ, cha ta chắc chắn sắp sửa không chịu được nữa, muội phu, muội phu, ngươi mau nghĩ biện pháp đi, ta van cầu ngươi...
Hướng Cuồng Ngôn đứng bên cạnh Vũ La, khuyên nhủ hắn:
- Chúng ta còn chưa hiểu rõ tình hình nơi này, ngàn vạn lần không nên vọng động. Bốn người chúng ta đều ở đây, hẳn là có thể nghĩ ra biện pháp...
Vũ La đã khoát tay ngăn lại, đi về phía đống đá kia.
Lư Niệm Vũ cũng luôn miệng nói:
- Tiểu La, ngươi đừng hành động theo cảm tính, cấm chế kia lợi hại thế nào, ngươi cũng đã nhìn thấy, lỗ mãng tiến vào đó tức là đi chịu chết. Ngươi muốn cứu lão, cũng không thể hiến dâng mạng mình...