Tiên Tuyệt

Chương 565: Không phá thì không xây được (Thượng)

Bao nhiêu năm qua Vu Thiên Thọ chưa từng vuốt mông ngựa, trình độ của lão quả thật không dám khen tặng, hết sức trần trụi. Rốt cục còn nói thêm một câu, để lộ ý định thật sự trong lòng:

- Sư tôn nhất định phải truyền cho đồ nhi phương pháp luyện chế pháp bảo này mới được...

Sắc mặt Vũ La lại không thoải mái như mọi người, hắn khẽ cau mày nhìn hố sâu kia:

- Các ngươi nhìn xem...

Hố sâu kia có đường kính chừng hai trăm trượng, sâu sáu mươi trượng.

Nhiều tia sương mù màu đen từ dưới đáy bốc lên, bất quá hết sức mỏng manh, không nhìn kỹ thật sự là khó có thể phát hiện.

Nhưng rất nhanh sau đó, sương mù màu đen đã trở nên nồng đậm, sau đó là một dòng nước đen trào ra. Nước đen chảy ra càng ngày càng nhiều, đáy hố cũng mở ra càng ngày càng rộng. Dần dần nước đen quay cuồng, tốc độ nước dâng càng ngày càng nhanh, còn hơn cả suối nước đen phun trào lúc nãy.

Sau đó không chỉ là đáy hố, vách hố cũng bắt đầu nứt ra, nước đen chảy ra ào ào. Chỉ trong khoảng thời gian ăn xong bữa cơm, một cái hố khổng lồ như vậy đã biến thành một cái đầm tràn đầy nước đen.

Mặt nước cuộn lên, phát ra những tiếng ầm ầm trầm đục như sấm động. Bọt nước càng lúc càng lớn, rất nhiều bọt khí khổng lồ sôi lên ùng ục, không biết dưới mặt nước rốt cục ẩn tàng quái vật gì.

- Là vật gì vậy?

Trong lúc Vu Thiên Thọ đang nói, tay trái lão khẽ giơ lên, một đạo hào quang màu đỏ tím xuất hiện trong lòng bàn tay. Hơn vạn thanh phi kiếm của kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng được nén lại trong không gian chỉ to bằng quả trứng gà, mỗi một điểm sáng nho nhỏ cũng chính là một thanh phi kiếm được nén lại.

Chỉ cần lão thoáng động niệm, bất kể có quái thú gì từ dưới nước xông lên, lão cũng tự tin có thể giáng cho một đòn tan tác.

- Rốt cục là chuyện gì?


Chu Hoành có vẻ hoang mang bối rối, đến lúc này y cũng mơ hồ lo sợ.

Dao động trên mặt nước càng ngày càng lớn, rất nhanh đã có một đợt sóng lớn cao ba trượng bùng lên. Cơn sóng này không ngừng cuồn cuộn trên mặt nước đen sì, dường như là một con quái vật giống như bạch tuộc.

Dần dần Vũ La nhìn ra có vẻ không đúng, bởi vì cơn sóng màu đen khổng lồ kia giống như vật sống, hơn nữa đang không ngừng lớn mạnh, mỗi khi nó cuộn lên một lần trên mặt nước, mặt nước lại hạ xuống vài phần, mà thể tích cơn sóng lại lớn hơn một chút.

- Lui về phía sau!

Vũ La khẽ quát một tiếng, Chu Hoành vắt giò lên cổ mà chạy, Vu Thiên Thọ có chút không phục, luồng hào quang màu đỏ tím trong lòng bàn tay rục rịch muốn động.

Trong lòng Vũ La có linh cảm không lành. Lúc trước hắn dùng Vu lực màu vàng sẫm thử dò xét quái vật do hắc mạch biến thành kia, mơ hồ cảm giác được nước đen này có liên lạc với thế giới dưới lòng đất. Tính ăn mòn của Vu lực màu vàng sẫm cơ hồ không có tác dụng gì với hắc mạch.

- Thiên Thọ, nếu lão còn thương tiếc kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng của mình, vậy giữ lại chờ xem.

Vũ La đã nói một cách nghiêm nghị như vậy, dù là Vu Thiên Thọ trong lòng không phục, cũng không thể công khai cãi lại sư mệnh. Lão khẽ nắm tay lại, kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng bị nén lại một lần nữa, bị lão giữ lại trong lòng bàn tay. Vu Thiên Thọ cũng không xoay người lại, khẽ phất vạt trường bào màu đỏ tím của mình, tay áo vẫy vẫy, giống như một con dã hạc ung dung tiêu sái lui về phía sau.

Hướng Cuồng Ngôn ghét lão nhất ở điểm này, đáng tiếc hiện tại tình huống khẩn cấp, không phải là lúc cười nhạo châm chọc.

Mọi người triệt thoái về phía sau không lâu, chỉ thấy cơn sóng quái lạ kia thình lình bùng lên cao khỏi đầm nước đen. Một cột nước đen sì đường kính chừng mười trượng phóng vút lên cao, nổ ầm một tiếng, giống như thần lôi từ chín tầng trời giáng xuống.

Trong tiếng nước rào rào, đợt sóng kia từ trên không rơi xuống đến nửa chừng không bỗng nhiên dừng lại, sau đó chậm rãi ảo hóa ra một cái đầu khổng lồ đường kính sáu mươi trượng. Mắt mũi trên đầu này lại nhỏ vô cùng, chỉ có miệng thật to, chiếm cả hai phần ba đầu.

Từ xa nhìn lại, quái vật này giống như cá mè sinh sản trong sông, tuy rằng đầu rất to nhưng thân thể lại nhỏ. Bất quá quái vật này hung dữ hơn cá mè rất nhiều, hơn nữa một thân nước đen của nó nhầy nhụa nhớp nháp, khiến cho người ta nhìn thấy muốn nôn.


Quái vật do cơn sóng hóa thành kia phát ra một tràng thanh âm quỷ dị, khiến cho mọi người cảm thấy tim đập thình thịch, khó chịu vô cùng.

Trong đôi mắt nhỏ xíu của nó lộ ra ánh tàn nhẫn mà tham lam. Ngay sau đó nó há to miệng, lại kêu lên một tiếng quái dị, thình lình từ trên cao mấy trăm trượng bố mạnh xuống.

Rốt cục Vu Thiên Thọ cũng tìm được cơ hội, quát to một tiếng bay lên trời, kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng trong tay hóa thành một đạo hào quang màu đỏ tím, quét về phía đầu của quái vật kia.

Quái vật há to miệng, cơ hồ không cần suy nghĩ, thình lình hút mạnh, lực lượng hùng mạnh của nó xé rách không gian xung quanh, từng gợn sóng giống như khe nứt không gian xuất hiện. Vũ La kinh hãi kêu to:

- Thiên Thọ cẩn thận!

Hắn tức giận tới mức giậm chân, tên đồ nhi này bái sư là vì Bát Hoang Đoán Tạo của hắn, không có vẻ kính nể bao nhiêu đối với bản thân hắn. Cho nên lời hắn nói ra Vu Thiên Thọ chỉ vâng vâng dạ dạ ngoài miệng, trong lòng quá nửa là xem thường.

Nhưng lần này, Vu Thiên Thọ thật sự là xui xẻo.

Nếu như nước đen này thật sự có liên lạc với thế giới dưới lòng đất, cương phong ăn mòn pháp bảo đáng sợ vô cùng. Kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng là tâm huyết từ bao lâu nay của Vu Thiên Thọ, nếu bị phá hủy e rằng sẽ đả kích lão hết sức nặng nề.

Vu Thiên Thọ thấy từng khe nứt không gian xuất hiện cũng kinh hồn khiếp vía, không ngờ quái vật này lợi hại như vậy, chỉ há miệng khẽ hút đã có thể làm vỡ không gian.

Nhưng lão cũng là Trung Châu đệ nhất khí sư, kinh mà không sợ, hoảng mà không loạn, hai tay đánh ra thật nhanh từng đạo pháp quyết, kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng nhất thời thả ra vô số đạo hào quang đẹp mắt, những tia sáng màu tím, màu đỏ đan xen với nhau chằng chịt.

Hơn vạn thanh phi kiếm đều trở nên mềm mại vô cùng, hóa thành từng vòng tròn, móc vào nhau chặt chẽ thành một sợi xích. Kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng dùng phương pháp này hóa thành một thể hoàn chính.

Sợi xích kia vụt mạnh về phía quái vật to đầu, rầm một tiếng đã quét đi một mảng nước đen lớn ở khóe miệng của nó. Quái vật to đầu nổi giận, lại há to miệng, cái miệng của nó vốn đã hết sức khổng lồ, hiện tại càng to hơn trước ba thành, thậm chí còn to hơn cả đầu nó.

Một xoáy nước màu đen xuất hiện trong miệng nó, khe nứt không gian xung quanh càng ngày càng lớn. Vu Thiên Thọ chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cực mạnh kéo kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng của mình. Lão thầm nghĩ không xong, lập tức vung tay điểm ra một chỉ, linh nguyên mênh mông cuồn cuộn như sóng dữ xô bờ, từng đợt rót vào trong kiếm trận.

Kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng bỗng nhiên run rẩy lên, tần số cực cao, phát ra một tràng tiếng răng rắc chói tai. Cho dù là một ngọn núi lớn nằm dưới kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng, dưới rung động có tần số nhanh như vậy, không bao lâu sau chắc chắn sẽ phải hóa thành một đống phấn vụn.

Nhưng cỗ lực lượng này vô cùng đáng sợ, nháy mắt đã quét tới, bao trùm từng thanh phi kiếm trong kiếm trận Vạn Tử Thiên Hồng. Vu Thiên Thọ nổi giận gầm lên một tiếng, linh lực hoàn toàn bộc phát, không còn giữ lại chút nào, nhưng hiển nhiên quái vật to đầu kia không để cho mồi ngon lên đến miệng bay đi như vậy. Cái đuôi “nhỏ” của nó rút ra vô số nước đen trong đầm, bổ sung cho bản thân mình, hơn nửa phần lớn được bổ sung cho cái đầu.

Lúc này đầu của quái vật đã to hơn lúc đầu gấp đôi, miệng nó to hơn lúc đầu gấp bốn.

Trong nước đen kia ẩn chứa lực lượng quỷ dị khôn lường, cực kỳ tà môn, ngay cả Vu Thiên Thọ cũng có vẻ ứng phó không được. Quái vật to đầu rít lên một tiếng quái dị, tạo ra sóng khí vô cùng mạnh mẽ quét ra trong phạm vi mười dặm xung quanh, khiến cho những ngọn núi cũng phải lung lay một trận.